Thành Tội Ác.
Tiếng sấm thi thoảng lập lòe cuối chân trời, mưa phùn vẫn rả rích không ngừng.
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu chia nhau tìm kiếm tung tích kẻ trộm Noel ở mỗi góc thành. Diệp Tu và Đường Nhu chỉ yên lặng thao tác bàn phím và chuột, hoàn toàn không nói một lời.
Trần Quả ngồi giữa hai người cũng đang điều khiển Trục Yên Hà chạy băng băng ở Thần Chi Lĩnh Vực, vắt chân lên cổ mà chạy.
Phốc.
Trục Yên Hà lọt xuống hố.
“Móa!” Trần Quả la lên, vội vàng thao tác Trục Yên Hà nhảy khỏi hố. Hiện giờ cô quả thực hơi mất tập trung. Bởi người kích động nhất, khẩn trương và hưng phấn nhất trong trận PK lúc nãy thế nhưng lại là cô – một người xem. Mà hai nhân vật chính vừa tham gia trận chiến đã bình tĩnh đi làm nhiệm vụ, Trần Quả có tâm sự nhưng không ai thèm nghe, bứt rứt đến rối bời.
Hết cách rồi, cô không thể ép cả hai kích động và hưng phấn như mình.
Trần Quả bất đắc dĩ nuốt nước miếng tiếp tục lòng vòng lung tung. Bốn kẻ trộm Noel là thành tích lúc này của cô. Trước đấy cô giết ba con chỉ trong một tiếng, may mắn hơn nhiều người chơi thường, nhưng một tiếng này cô cứ mãi quan tâm hai đứa kia, rồi xoắn xuýt đến tận bây giờ. Ngoài một con tìm được trước đó, cô không còn thu hoạch gì nữa.
Ngẫu nhiên có phát hiện thì cũng vì không chú ý mà bị người khác đoạt mất.
Bị người ta cướp Trần Quả đều lặng lẽ bỏ đi. Nhưng cô làm thế không có nghĩa là mọi người cũng thế. Chuyện giết người cướp quái diễn ra suốt đường đi. Trần Quả giết được bốn kẻ trộm Noel mà không gặp phiền phức gì, quả thực không dễ tí nào.
Thần Chi Lĩnh Vực là nơi cá lớn nuốt cá bé. Ở đây PK không bị phạt, tỷ lệ rơi kinh nghiệm và chết rớt đồ rất cao, vậy nên giết người cướp của chỉ là chuyện thường ngày tại Thần Chi Lĩnh Vực.
Có thể nhiều game thủ không thích cách chơi của Thần Chi Lĩnh Vực nhưng đây cũng không phải nơi bắt buộc phải đến. Người chơi có quyền được lựa chọn, chẳng qua Thần Chi Lĩnh Vực thu hút người chơi bằng trang bị xịn, vật liệu nhiều, BOSS mạnh và phó bản khó hơn thôi.
Nếu có thể chối từ được sức hấp dẫn ấy thì vẫn có thể tiếp tục chơi ở khu 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Dù sao thì mỗi lần cập nhật nội dung mới những khu nằm ngoài Thần Chi Lĩnh Vực đều có thay đổi, chưa từng bị bỏ quên.
Nhưng Trần Quả lại thích Thần Chi Lĩnh Vực hơn, nơi nguy hiểm luôn rình rập này khiến cô cảm thấy kích thích hơn nhiều. Tuy cô từng vì bị tập kích rơi đồ mà offline nguyên tuần thậm chí muốn quay về khu cũ, nhưng chẳng được bao lâu cô lại lén lút bò về. Vùng đất này có ma lực như vậy đấy.
Mà hiện tại Trần Quả bỗng cảm thấy chán ghét Thần Chi Lĩnh Vực. Cô ấn phím tiến lên một cách máy móc, hết ngó trái rồi ngó phải, ngón tay tê rần cả lên. Còn hai đứa bên cạnh thì sao? Trái phải đều vang lên tiếng gõ phím bấm chuột lạch cạch không dứt, không cần nhìn cũng biết cả hai vẫn đang cần cù bận rộn.
Người chơi ở khu mới rất ít tới một nơi như thành Tội Ác nên cũng hiếm thấy chuyện quái ít dân đông, cả hai gần như tìm thấy kẻ trộm liên tục, sau đó nhẹ nhàng đánh chết. Khác biệt như thế khiến Trần Quả không làm sao dậy nổi hứng thú với Thần Chi Lĩnh Vực nữa.
Chạy nhanh, chạy nhanh và chạy nhanh…
Không bần thần đến mức lọt hố nữa nhưng chẳng bắt được em trộm Noel nào. Trần Quả thỉnh thoảng ngó sang hai bên, dần dần cô chợt phát hiện Diệp Tu ngồi bên phải cũng im lặng hơn hẳn.
Giống hệt mình, chỉ đi tới, quẹo trái quẹo phải, ngu ngu ngơ ngơ.
Trần Quả lại bắt đầu phớt lờ màn hình của mình mà quay sang nhìn Diệp Tu.
Quân Mạc Tiếu đang chạy xuyên qua những con phố và hẻm nhỏ, góc nhìn như ra-đa dò tìm khắp nơi, không hề khác Trục Yên Hà. Dường như đám trộm Noel bỗng nhiên biến mất, hay có thể là, người chơi bỗng dưng đông hơn?
Những nơi mà Quân Mạc Tiếu chạy qua thường chỉ thấy kẻ trộm đã bị người ta giết, hoặc vừa định chạy sang thì đã có người đến giết.
Diệp Tu đương nhiên không giết người đoạt quái như Kiếm Phong Sở Chỉ, hắn chỉ có thể quay lại tiếp tục tìm kiếm. Kết quả vẫn lặp lại như cũ.
Trần Quả ngồi nhìn hắn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn chỉ giết được hai kẻ trộm Noel.
Có được lợi thế lớn ở thành Tội Ác, đối với một người giết được 14 con trong một tiếng như Diệp Tu, chuyện nửa giờ 2 con thế này có chút không biết nói sao.
Có lẽ đây là chuyện không tệ với người chơi thường, nhưng với một tên leo bảng bằng tốc độ ánh sáng như hắn, thành tích thế là tụt dốc rồi. Có thể dựa vào bảng xếp hạng mà thấy được, thứ tự của Quân Mạc Tiếu suốt nửa tiếng này không những không tiến mà còn thụt lùi.
“Tụi bây làm dữ quá nên hệ thống phải điều chỉnh chăng?”
Diệp Tu nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Có chỗ không bình thường.”
“Không bình thường ở đâu?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu không đáp, tiếp túc kiên trì thao tác Quân Mạc Tiếu lòng vòng xung quanh.
Trần Quả đương nhiên biết câu “hệ thống điều chỉnh” của mình không phải sự thật, bởi vì Đường Nhu ngồi bên trái cô vẫn đang bận rộn đánh quái. Chẳng lẽ hệ thống còn đặc biệt nhắm vào Quân Mạc Tiếu, hắn đi đến đâu chỉnh đến đó?
Trần Quả cũng rơi vào hoàn cảnh tìm không thấy quái đầy bế tắc, nhưng lúc này lại hóng hớt và chăm chú quan sát bên Diệp Tu.
Lại lòng vòng thêm nửa tiếng, giờ còn thảm hại hơn lúc nãy, hắn mới chỉ giết được một con.
Một giờ giết ba kẻ trộm Noel, đây là thành tích của Trần Quả.
Trần Quả không chút vui sướng khi người gặp họa, cô cũng hiểu có chỗ không bình thường, nửa tiếng này Đường Nhu vẫn bận rộn đánh quái bên cạnh.
“Tui bị vây rồi.” Thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Quả, Diệp Tu đáp.
“Vây?”
“Ừm, có vài người cứ luôn bám đuôi tui.” Diệp Tu chỉ một người đang giết kẻ trộm Noel không xa phía trước. “Chúng bày một cái lưới ngay bên cạnh tui, di chuyển theo từng bước của tui, chúng lúc nào cũng có mặt ở những khu vực xung quanh tui trước, kẻ trộm Noel đều bị giết chết hoặc kéo đi, cho nên đám quái tui có thể giết rất ít.”
“Thế mà cũng làm được?” Trần Quả sợ hãi.
“Cần không ít người đâu, tui vừa đếm rồi, có 25 người.” Diệp Tu trả lời.
Giờ Trần Quả mới biết, Diệp Tu cũng không phải đi bừa tìm vận may như mình. Hắn vừa cảm thấy không ổn đã liếc mắt quan sát, qua nửa giờ theo dõi mới thu được kết luận như thế.
“Giết chúng.” Trần Quả nói.
“Hung hăng vậy má?” Diệp Tu cười.
“Mày không phạm tao, tao không phạm mày.” Trần Quả khẳng định nguyên tắc của mình.
“Vậy để tui giết thử xem?” Diệp Tu dò hỏi.
“Giết đi.” Trần Quả hạ chỉ thị.
Vì thế Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu xông lên, kết quả còn cách người kia vài bước, gã ta chợt không giết nữa mà quay đầu bỏ chạy.
Kẻ trộm Noel đương nhiên đuổi theo gã, nhưng bỏ chạy ở khoảng cách này, Diệp Tu có cao siêu cỡ nào cũng khó mà đuổi theo giết được.
Trần Quả thấy thế cũng trợn mắt há mồm.
“Chuẩn bị quả là chu đáo.” Diệp Tu cảm thán, mở bảng thợ săn Noel ra nhìn, nửa tiếng này hắn chỉ giết được một con nên thứ tự đương nhiên bị tụt mạnh.
Diệp Tu thuận tay mở tới trang đầu tiên.
“Ồ, Gia Vương Triều kinh quá vậy!” Trần Quả thốt lên, nhìn một loạt mười lăm cái tên trông rất bắt mắt của Gia Vương Triều.
Diệp Tu chỉ cười không nói, Trần Quả tán thưởng Gia Vương Triều không làm hắn ngạc nhiên, fan cuồng của Gia Thế đương nhiên phải thiên vị Gia Vương Triều trong game rồi.
Nhưng tự Trần Quả cũng hiểu.
Cực khổ ngăn Diệp Tu giết kẻ trộm Noel đương nhiên là vì mối quan hệ cạnh tranh của hai bên. Nhưng một nơi người ít quái nhiều như thành Tội Ác lại không thể tranh được, đành phải tranh ở một nơi khác. Nếu còn một nơi để cạnh tranh chuyện săn giết kẻ trộm Noel, vậy đó chính là bảng xếp hạng.
Mà có thể bỏ ra nhiều lực lượng như vậy tất phải là thế lực của các công hội. Mà Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu không gia nhập công hội, Trần Quả nhận thấy, nên cuộc cạnh tranh chỉ có thể diễn ra ở bảng xếp hạng cá nhân. Ở bảng cá nhân mà các công hội cũng phải chèn ép người ta sao? Nhưng khi nhìn thấy một danh sách mười lăm người cùng một công hội, Trần Quả chợt hiểu ra.
Thế nhưng, cho dù Diệp Tu lên rất nhanh, có thể đá được một người của họ ra khỏi bảng, nhưng mười bốn người còn lại hắn cũng không động tới nổi, sao cứ phải cố chấp duy trì top 15 chứ?
Trần Quả nghĩ mãi không ra, bởi cô không biết tình trạng khu 10 lúc trước. Chuyện Trần Dạ Huy lo cũng không phải vớ vẩn, nếu Quân Mạc Tiếu trèo lên bảng thật, một bảng thuần sắc tên Gia Vương Triều nháy mắt sẽ biến thành sắc xám bị người phớt lờ. Đến lúc đó, chẳng biết đám ma mới không hiểu chuyện còn bàn tán linh tinh gì trên kênh thế giới.
Cảnh ngộ thê thảm của Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo còn đó, nhà ai mà chẳng sợ?
Trần Dạ Huy huy động nhân lực chạy về khu 10 cũng không phải để ôm bi kịch về.
“Chúng là người của Gia Vương Triều?” Trần Quả nghi ngờ.
“Có vẻ là vậy.” Diệp Tu đáp.
“Cậu với họ có thù oán gì à?” Trần Quả hỏi.
“Kể ra khá lằng nhằng.” Diệp Tu trả lời.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Ừm, để tui nghĩ xem.”
“Làm tốt lắm!” Trần Dạ Huy luôn dí mắt vào bảng xếp hạng, vị trí của Quân Mạc Tiếu tụt dần về sau chính là thành quả của kế hoạch do hắn đề ra. Nhìn thấy thành quả kéo dài suốt một tiếng, thứ hạng Quân Mạc Tiếu không ngừng trượt, Trần Dạ Huy hớn hở gửi tin khen ngợi Kiếm Phong Sở Chỉ.
“Ha ha, chuyện nhỏ ấy mà.” Ngoài miệng Kiếm Phong Sở Chỉ đương nhiên phải khiêm tốn, nhưng lòng lại thầm đắc ý vì sự bố trí chặt chẽ của mình.
“Tên kia phản ứng thế nào?” Trần Dạ Huy hỏi.
“Lòng vòng cả tiếng đồng hồ, hình như vừa phát hiện ra.” Trong lời nói của Kiếm Phong Sở Chỉ đã có chút khinh thường chỉ số thông minh của Diệp Thu.
“Có lẽ hắn sẽ hành động đó, chú ý chút.”
“Được, em đây sẽ chờ, một trong bốn bậc thầy chiến thuật vĩ đại của Vinh Quang thôi mà. Nói thật thì, em vẫn luôn muốn đọ sức với chúng, xem cái gọi là tài chiến thuật của chúng rốt cuộc kỳ diệu cỡ nào.” Thành tích nổi bật trong một tiếng đồng hồ kia khiến Kiếm Phong Sở Chỉ hăng hái dạt dào.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật