Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 275: Không để mất bảng

Chương 275: Không để mất bảng

P/s: Mình vừa phát hiện ID bạn lắc eo từ Kiếm Phong ở mấy chương đầu, đến=_=

Kiếm Phong Sở Chỉ hồi sinh tại thành Không Tích.

Trang bị và vật phẩm không bị rơi ra, nhưng tiếc thay lại mất đi 10% kinh nghiệm. Có điều, chuyện càng khiến gã buồn bực chính là sự biến chuyển của cuộc chiến này. Vốn chắc cú cướp được kẻ trộm Noel của Hàn Yên Nhu, nào ngờ cành lá mọc đâu ra lắm vậy, sau cùng mình tạch không nói, đến cả đồng bọn gần đấy tới giúp cũng chẳng ai sống sót.

Tất cả đều hồi sinh cùng một nơi trong thành, sau khi Kiếm Phong Sở Chỉ trở về không lâu, gã đã thấy từng người anh em trong công hội lần lượt xuất hiện bên cạnh.

Cả đám ngu mặt đứng đó, hồi lâu không nói chuyện.

Đạp người lại bị người đạp, đấy chắc chắn là một sự kiện điên tiết cỡ nào.

Chẳng lẽ lại quay về đoạt bãi?

Chỉ bằng vài mống trước mắt, Kiếm Phong Sở Chỉ quả thật không dám nghĩ đến. Dù sao gã biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, đương nhiên cũng biết Phong Sơ Yên Mộc là Tô Mộc Tranh, càng miễn bàn Hàn Yên Nhu kia cũng rất lợi hại. Dựa vào vài người phe ta? Trận diệt đoàn vừa nãy đã cho gã câu trả lời.

Số ít chẳng làm được tích sự gì, chuyện này phải dựa vào số đông, cần thêm nhiều người, vậy chỉ có thể dựa vào công hội. Nhưng cả công hội đều đang làm nhiệm vụ Giáng sinh, hành động lúc nãy chỉ là suy nghĩ nhất thời của Kiếm Phong Sở Chỉ, không hề thương lượng với Trần Dạ Huy. Trần Dạ Huy cũng không ra lệnh nếu gặp được Diệp Thu và đồng bọn khi làm nhiệm vụ thì phải làm thế nào.

Kết quả Kiếm Phong Sở Chỉ tự quyết định, lại náo loạn đến ê mặt, giờ còn chưa nghĩ ra phải báo cáo với Trần Dạ Huy ra sao.

Mà mấy đứa cạnh gã cũng không nói lời nào. Mấy đứa này không phải bạn thân của Kiếm Phong Sở Chỉ, chúng chỉ chung team săn bắn trong hoạt động và luôn hành động gần gã thôi. Sau khi Kiếm Phong Sở Chỉ phát hiện Hàn Yên Nhu rất khó nhằn, bèn lập mưu kêu gọi đồng bọn đến, ai ngờ lại tự tìm đường chết.

“Quân Mạc Tiếu trâu bò thật đấy.” Trong cả bọn rốt cuộc có người lên tiếng.

“Chuẩn.” Kiếm Phong Sở Chỉ vội hùa theo. Phóng đại thực lực của Quân Mạc Tiếu thì có thể giảm bớt oán hận của bọn này với mình.

“Biết thế gọi thêm nhiều người hơn.” Một người bảo.

“Ban đầu tao có thấy hắn đâu.” Kiếm Phong Sở Chỉ nhanh chóng tẩy trắng bản thân. Có điều gã không nói dối, hồi gã chọc người ta, Quân Mạc Tiếu còn chưa xuất hiện.

“Giờ làm sao đây?” Một người hỏi.

Kiếm Phong Sở Chỉ cũng đang suy nghĩ vấn đề trên. Giả bộ như không có gì xảy ra rồi trở về làm nhiệm vụ tiếp? Mình thì không sao, quan trọng là đám này sẽ không biết báo cáo thế nào. Còn quay lại dây dưa với người ta? Đó là Diệp Thu đấy! Chỉ với vài mống thế này, niềm tin của Kiếm Phong Sở Chỉ rớt xuống 0.

“Kéo thêm nhiều đứa tới!” Một người rõ ràng rất khó chịu, muốn quay lại báo thù.

Đang chuẩn bị đáp lời, chợt một tin tức mới truyền đến, Kiếm Phong Sở Chỉ mở ra nhìn, quả là hội trưởng Trần Dạ Huy: “Chuyện gì xảy ra?”

“Anh biết hết rồi à?” Kiếm Phong Sở Chỉ xấu hổ. Thời điểm leo top, tranh cướp thứ hạng quan trọng ở khu mới, gã lại gây ra đoàn diệt, vứt đi kinh nghiệm, đánh tan sĩ khí, mất luôn mặt mũi, hoàn toàn trái ngược với mục tiêu cố gắng của mọi người.

“Kênh thảo luận kìa.” Trần Dạ Huy đáp.

Kiếm Phong Sở Chỉ “choáng” nên quên béng chuyện này. Gã vội vã nhìn kênh công hội. Quả nhiên, cái đám bên cạnh tức quá chui hết lên đấy nói, hèn chi thằng nào cũng im ỉm khi mới hồi sinh, thì ra rủ nhau bà tám trên kênh công hội.

“Gặp Hàn Yên Nhu......” Thấy hội trưởng biết cả rồi, Kiếm Phong Sở Chỉ cũng kể lể hết ra, nhấn mạnh trọng điểm rằng mình thấy ăn chắc mới ra tay. Chẳng ngờ Hàn Yên Nhu lại ngoan cường và trụ lâu như vậy. Bản thân thấy phiền phức nên kêu thêm người, ai ngờ người ta cũng kêu thêm người, sau cùng cả bọn bị diệt đoàn.

“Mấy đứa bây sao có thể là đối thủ của chúng.” Trần Dạ Huy nói.

“Thì đấy... ” Kiếm Phong Sở Chỉ buồn bực.

“Tên Diệp Thu này quả là đi đến đâu quấy rối bọn mình đến đó.” Trần Dạ Huy bảo.

“Đúng đó, đúng đó!” Kiếm Phong Sở Chỉ vừa phụ họa vừa buồn bực. Quấy rối? Hình như mình đi quấy rối trước nên mới bị người ta phản kích mạnh mẽ mà? Cùng là người nhà nên hội trưởng giữ mặt mũi cho nhau nhỉ?

“Bảng thợ săn Noel chú xem chưa?” Trần Dạ Huy hỏi.

“Xem rồi, tụi mình cách xa.” Kiếm Phong Sở Chỉ nói.

“Ý anh là bảng cá nhân giai đoạn 31—35.” Trần Dạ Huy nói.

“Hả?” Kiếm Phong Sở Chỉ nghe vậy lập tức mở xem, trang đầu tiên, 20 tên dẫn đầu, gã nhìn mà vui vẻ vô cùng. Trong bảng xếp hạng thợ săn có ghi rõ chút tư liệu về nhân vật gồm tên, giới tính, nghề, cấp bậc, công hội, sau cùng mới là điểm tích lũy để xếp hạng.

Mà chuyện khiến Kiếm Phong Sở Chỉ vui vẻ chính là cột công hội. 20 người chơi, Gia Vương Triều của họ leo lên 15 hạng đầu, trong đó có cả gã, xếp thứ 9.

Đương nhiên, Kiếm Phong Sở Chỉ biết rõ nguyên nhân họ có thể chiếm cứ 15 hạng đầu, bởi vì đó là chuyện họ cố gắng làm ra. Ví dụ như 6 người bên cạnh Kiếm Phong Sở Chỉ, đội của mấy người này sẽ cố hết sức tập trung kẻ trộm Noel tính vào gã, cuối cùng gã tự nhiên chiếm được ngôi đầu dễ dàng. Mà 14 người còn lại cũng giống vậy.

Ưu thế đầu tư nhiều nhân lực ở khu 10 của Gia Vương Triều rốt cuộc thể hiện rõ ràng lúc này. Công hội khác cũng có những tên cấp bậc cao chơi ở thành Tội Ác, nhưng tuyệt đối sẽ không có nhiều người như Gia Vương Triều.

Mà lực lượng của Gia Vương Triều tại Thần Chi Lĩnh Vực lại khá yếu kém, bởi vì cao thủ chạy hết đến khu 10 khai hoang rồi.

Cuộc cạnh tranh của mỗi công hội bên Thần Chi Lĩnh Vực đều đang ở thế giằng co, không thể nào mất cân bằng chỉ trong thời gian ngắn. Cho nên Trần Dạ Huy quyết định dốc toàn lực, đầu tư nhiều cho khu 10, tạo ra địa vị đầu lĩnh ở bên này. Dùng nó để hấp dẫn nhân tài khu mới đến đầu quân cho mình.

Mà hiện tại có vẻ không thuận lợi lắm. Tuy cuối cùng chiếm được phó bản Rừng Rậm Băng Sương, nhưng Lưu Hạo không giúp đỡ thêm gì, mà các phó bản sau đều là danh tiếng của Quân Mạc Tiếu, Trần Dạ Huy luôn cắn răng chịu đựng việc này. Chẳng qua việc tính kế Quân Mạc Tiếu lúc trước chủ yếu là vì hận thù cá nhân, sau Lưu Hạo lý trí rời đi thì Trần Dạ Huy cũng hiểu được điểm mấu chốt, hiện tại ra tay đều cân nhắc kỹ càng, không dựa vào cảm tính nữa.

“Chú mở trang 11 xem đi.” Trần Dạ Huy gửi tin cho Kiếm Phong Sở Chỉ.

Kiếm Phong Sở Chỉ mở trang 11, lướt sơ, lập tức hiểu rõ hội trưởng bảo mình xem gì.

Quân Mạc Tiếu, xếp hạng thứ 218.

“Thằng này lủi nhanh thật!” Kiếm Phong Sở Chỉ cũng hiểu ý nghĩa ẩn trong đấy.

“Đúng vậy, khoảng một giờ trước, thằng chả không hề có tên trên bảng, nhưng hiện giờ leo lên 218. Tuy điểm tích lũy còn kém xa người của ta, nhưng theo anh tính tốc độ leo hạng của hắn, cứ tiếp tục thế này, 3 tiếng sau, hắn ta sẽ đá vị trí 15 của chúng ta xuống. Còn nữa, Phong Sơ Yên Mộc nằm ở trang 14 của bảng, là ai không cần anh nói nhỉ? Lên hạng cũng là chuyện sớm muộn. Có điều chúng ta không cần phải chú ý con bé ấy quá kỹ, e rằng nó không có thời gian để duy trì thành tích này đâu. Nhưng cái thằng kia thì chưa chắc.” Trần Dạ Huy đáp.

“Cơ mà… dù chúng chen lên được, người của phe ta vẫn chiếm đa số mà.” Kiếm Phong Sở Chỉ nói.

“Chú vẫn chưa hiểu sao? Chỉ cần hắn chen lên, tất cả dư luận ở khu 10 sẽ thay đổi, không còn ai trầm trồ thành tích của chúng ta xuất sắc nhường nào nữa, mọi người sẽ chỉ chú ý việc Quân Mạc Tiếu lại đạp ta xuống lần nữa thôi. Chú cứ nhìn mấy cái kỷ lục phó bản đi, hạng hai không bằng hạng nhất, nhưng chú có thể bảo hạng hai quá cùi không? Còn khu 10 hiện nay thì sao? Hễ là kỷ lục bị hắn đạp xuống sẽ trở nên quá cùi, tất cả công hội lập tức bị xem như phế vật không thể ngẩng cao đầu. Mấy khu khác làm gì có chuyện đấy? Cái phong trào lệch lạc này bắt nguồn từ sự quấy rối của hắn cả.” Trần Dạ Huy nói.

“Vậy nên......” Kiếm Phong Sở Chỉ hiểu sơ sơ ý đồ của Trần Dạ Huy.

“Vậy nên tuyệt đối không để hắn bò lên bảng, không thể để cục cớt chuột như hắn phá hủy cả nồi cháo ngon của chúng ta.”

Trần Dạ Huy nhắn tin rất hùng hồn, Kiếm Phong Sở Chỉ thấy được sự quyết tâm của Trần Dạ Huy trong đấy. Gã là người khá thân với Trần Dạ Huy trong công hội, biết rõ quá khứ của Trần Dạ Huy và Diệp Thu, biết sự căm hận của hắn với Diệp Thu. Bấy giờ, Trần Dạ Huy phân rõ quan hệ thiệt hơn, nhưng liệu có chút ân oán riêng nào trong đấy không? Phải chăng cũng vì thù hằn cá nhân ấy mới khiến hắn liều chết không buông?

Kiếm Phong Sở Chỉ không hỏi, có lẽ phối hợp được việc công và ân oán cá nhân như thế mới tốt.

“Vậy anh thấy tụi mình nên làm gì đây?” Kiếm Phong Sở Chỉ hỏi.

“Anh cho chú thêm nhiều người. Chú cứ xử lý đi. Không cần phải chiến, chỉ cần kéo chân hắn là được, chú hãy nghĩ biện pháp đi nào.” Trần Dạ Huy giao nhiệm vụ này cho Kiếm Phong Sở Chỉ tất nhiên là có nguyên nhân cả. Sự xảo trá của Kiếm Phong Sở Chỉ nổi danh khắp Thần Chi Lĩnh Vực. Đối phó Diệp Thu, lấy cứng đối cứng không phải hành động sáng suốt, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, mà có khi còn tự mình làm khổ mình. Âm thầm bày mưu và lén lút giở trò để Quân Mạc Tiếu ngậm bồ hòn, Kiếm Phong Sở Chỉ chắc chắn là người thích hợp nhất, dù chính mình ra tay cũng chưa chắc xấu xa được như gã.

“Được, cứ để em!” Kiếm Phong Sở Chỉ cũng muốn làm thế. Giở trò thì gã rành lắm. Diệp Thu là đại thần đứng đầu, nhưng đấu chuyên nghiệp nhiều năm với những trận đấu chỉ có thắng thua, hẳn không để ý nhiều thứ khác. Nhưng game online không chỉ đơn giản được quyết định bằng một trận thắng thua, Kiếm Phong Sở Chỉ quyết tâm muốn cho thằng đại thần này nếm thử thủ đoạn và trí tuệ của những tay chơi trong game online.

Nghĩ rồi, Kiếm Phong Sở Chỉ lại mở bảng thợ săn Noel xem thử.

Hết hồn!

Chỉ mới nhắn tin vài cái, thứ hạng của Quân Mạc Tiếu lại bay vèo lên, nãy mới 218, giờ đã là 211.

Gấp rút lên! Mình phải hành động nhanh thôi!

Kiếm Phong Sở Chỉ vừa dứt ra đi về phía thành Tội Ác vừa bắt đầu liên hệ với người mà Trần Dạ Huy sắp xếp cho mình.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật