- Anh tên là gì?
Ninh Khinh Tuyết đi tới trước mặt Mạc Hữu Thâm bình tĩnh hỏi, Mạc Hữu Thâm và Diệp Mặc thoạt nhìn có chút giống nhau, thế nhưng ánh mắt và vẻ mặt của hai người có một chút khác biệt. Ninh Khinh Tuyết là vợ của Diệp Mặc, cô thậm chí không cần nhìn tướng mạo, chỉ cần nhìn ánh mắt đã biết Mạc Hữu Thâm không phải là Diệp Mặc.
Nhưng cô là lần đầu tiên thấy người có tướng mạo giống Diệp Mặc như vậy, cho nên tâm tư của cô muốn bước tới trước hỏi.
- Mạc Hữu Thâm ra mắt Khinh Tuyết sư tỷ, sư phụ tôi là Đan Vương Trường Thuận - trưởng lão của Đan Thành.
Mạc Hữu Thâm dưới sự kích động, vội vã cung kính nói, câu đầu tiên đã lấy sư phụ của y ra.
Bên trong Đan tức lâu có rất nhiều tu sĩ đã hiểu, thảo nào Ninh Khinh Tuyết đi đến trước mặt nói chuyện với tu sĩ Kim Đan này, hóa ra sư phụ của người ta là Đan Vương Trường Thuận.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, đột nhiên hỏi:
- Anh là người ở đâu?
Mạc Hữu Thâm sửng sốt một chút, lập tức cho rằng Ninh Khinh Tuyết còn muốn hỏi gia đình của y, vui vẻ trả lời:
- Tôi đến từ tiểu thế giới Thần Châu, vốn là đệ tử của Thái Ất môn, bởi vì Truyền Tống Trận của Tinh Gia Sơn đi đến Đan Thành, được sư phụ của tôi là Đan Vương Trường Thuận thu làm đệ tử thân truyền.
Hai câu nói của Mạc Hữu Thâm cũng không có rời khỏi Đan Vương Trường Thuận, rõ ràng y rất tự hào với điều này.
Ninh Khinh Tuyết nghe câu trả lòi này giống như ăn phải một con ruồi rất khó chịu, cô vốn muốn hỏi xem Mạc Hữu Thâm có quen biết Diệp Mặc không, nhưng khi nghe Mạc Hữu Thâm xuất thân từ Thái Ất môn, lúc này có ý muốn lập tức muốn rút kiếm ra giết gã này.
Cô tuy rằng không xuất hiện nhiều, nhưng cũng không phải là người không có hiểu biết. Địa vị của Đan Vương Trường Thuận ở Đan Thành cô cũng mơ hồ nghe nói qua, gã Mạc Hữu Thâm này là đệ tử thân truyền của Đan Vương Trường Thuận, nếu như động vào y, coi như là Phiêu Miểu Tiên Trì, cũng không giữ được cô. Huống chi, Ninh Khinh Tuyết cũng biết tu vi của cô hiện tại căn bản không thể giết Mạc Hữu Thâm.
Lúc này Phương Chủng Sư tựa hồ mới kịp phản ứng, lại đi tới trước mặt Ninh Khinh Tuyết nói:
- Khinh Tuyết sư muội, cô nói gã Diệp Mặc đó sống ở đâu? Tôi Phương Chủng Sư thật sự là không cam lòng bại trước một người chưa từng gặp mặt qua, tôi nhất định phải gặp thiên tài này. Nếu như tôi gặp được hắn, thua kém hắn, Phương Chủng Sư tôi nguyện ý bế quan trăm năm không gặp bất cứ người nào.
Những câu nói này của Phương Chủng Sư lại lần nữa khôi phục lại sự tự tin và ngạo nghễ, y tin ở Nam An Châu cứ cho là có tu sĩ thiên tài lợi hại hơn y, vậy hơn kém cũng là có hạn, căn bản không tồn tại y thua kém đối phương, thậm chí nói là không xứng.
- Diệp Mặc?
Mạc Hữu Thâm nghe được tên này, nhất thời thất thanh kêu lên. Trước đó y bị chấn động trước sắc đẹp tuyệt trần của Ninh Khinh Tuyết cho nên không nghe rõ Ninh Khinh Tuyết nói những gì sau đó, cũng không có nghe được Ninh Khinh Tuyết nói chồng của cô tên là Diệp Mặc. Hiện tại Phương Chủng Sư lại lần nữa nhắc tới Diệp Mặc, y lập tức kịp phản ứng, nhất thời chấn động kêu lên.
Ninh Khinh Tuyết lập tức nhìn chằm chằm Mạc Hữu Thâm hỏi:
- Anh biết Diệp Mặc?
Mạc Hữu Thâm hít một hơi thật sâu trong lòng thầm nghĩ, tôi không chỉ quen Diệp Mặc, tôi và hắn còn thù sâu như biển, nếu như lúc này Diệp Mặc ở đây, tôi sẽ biến hắn thành tro luyện hồn.
Thế nhưng lúc này y thấy vẻ mặt quan tâm io lắng của Ninh Khinh Tuyết, lập tức biết quan hê giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc rất sâu đậm. Bỗng nhiên y nhớ tới một câu nói trước kia của Ninh Khinh Tuyết, tôi đã có lão công rồi, lẽ nào lão công của cô là Diệp Mặc sao?
Lúc này thấy vẻ mặt của Khinh Tuyết lo lắng nhìn y chằm chằm, Mạc Hữu Thâm lấy lại bình tĩnh hơi bi ai nói:
- Diệp Mặc tôi quen, đáng tiếc hắn đã chết ở Tiểu thế giới.
- Anh nói Diệp Mặc đã chết ở Tiểu thế giới?
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên hỏi lớn. Hơn nữa sau khi cô hỏi xong, giọng nói trở nên lạnh nhạt.
- Anh nói láo.
Không đợi Mạc Hữu Thâm giải thích lần nữa, giọng nói của Ninh Khinh Tuyết vẫn lạnh nhat.
Mạc Hữu Thâm thấy Ninh Khinh Tuyết nghi vấn, lập tức nói:
- Tôi không có nói sai, tôi có quan hệ khá tốt với Diệp Mặc, khi hắn chết tôi còn ở hiện trường. Bởi vì bảy cao thủ Tiên Thiên đã bố trí một trận Thất tử sát, trải qua một ngày một đêm đánh nhau, lúc này mới giết được Diệp Mặc.
Trong lòng Ninh Khinh Tuyết cười nhạt, Diêp Mặc có quan hệ tốt với ai cũng sẽ không có quan hệ tốt với gã Mạc Hữu Thâm này. Mạc Hữu Thâm xuất thân từ Thái Ất môn, bởi vì đạo sĩ của Thái Ất Môn thiếu chút nữa giết chết mình, cho nên Diệp Mặc hận nhất là Thái Ất Môn. Cô cũng là từ Tiểu thế giới tới đây, chuyện Diệp Mặc tiêu diệt Thái Ất Môn mọi người cũng biết, làm sao có thể có quan hệ tốt với gã Mạc Hữu Thâm này? Hơn nữa danh tiếng của Diệp Mặc ở Tiểu thế giới vang dội như vậy, nếu như hắn đã chết, cô lẽ nào không biết.
Gã Mạc Hữu Thâm này nói Diệp Mặc như thế, có một khả năng duy nhất chính là y và Diệp Mặc có mối thù sâu như biển. Điểm này Ninh Khinh Tuyết căn bản không cần suy đoán, Mạc Hữu Thâm xuất thân từ Thái Ất môn, nếu như không có mối thù sâu như biển với Diệp Mặc quả là kỳ quái. Nếu như không phải địa vị của gã Mạc Hữu Thâm quá lớn, Ninh Khinh Tuyết nói không chừng đã ra tay với y rồi. Chỉ là y không ngờ cô cũng có chút hiểu biết về Tiểu thế giới, thậm chí biết sự thù hận của Thái Ất môn và Diệp Mặc.
Mạc Hữu Thâm còn không biết sự thông minh của y ngược lại là một sự sai lầm, chỉ cần nói y xuất thân từ Thái Ất môn, cái gì cũng lộ ra hết.
- Y đang nói dối đấy.
Lại là một giọng nói trong trẻo xuất hiện ở trong Đan Tức lâu, lập tức một cô gái quyến rũ không thua kém Ninh Khương Tuyết đi tới.
Ninh Khinh Tuyết quay đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm cô gái vừa này nói, cô không mở miệng hỏi. Cô gáì này và chị Tố Tố không mấy thích nhau, là Văn Thái Y xếp hạng thứ nhất trong Thập Mỹ Nam An.
Cô biết Mạc Hữu Thâm nói dối, là bởi vì cô biết Diệp Mặc không thể kết bạn cùng gã Mạc Hữu Thâm xuất thân từ Thái Ất môn. Mà Văn Thái Y làm sao biết Diệp Mặc? Lẽ nào Diệp Mặc đi tới Nam An Châu rồi?
Văn Thái Y nhìn Ninh Khinh Tuyết nói:
- Không ngờ gã Diệp Mặc kia có phúc như vậy, không ngờ được Ninh Tiên tử của Phiêu Miễu Tiên Trì ưu ái, thậm chí không tiếc lấy danh tiếng của mình ra đánh cược. Thực sự là đáng tiếc, Diệp Mặc đúng là đã chết, nhưng không phải chết ở Tiểu thế giới gì đó như Mạc công tử nói, mà là chết ở Vẫn Chân Điện.
Nói đến đây bỗng dừng lại, sau khi nhìn sắc mặt của Ninh Khinh Tuyết có chút trắng bệch lại lần nữa nói:
- Chỉ là không biết tôi nói gã Diệp Mặc kia có đúng là Diệp Mặc của Ninh tiên tử vừa nói hay không, nếu như là đúng, tôi phỏng chừng Ninh tiên tử cần phải thủ tiết rồi.
Sắc mặt Ninh Khinh Tuyết tái nhợt, cô cũng không dám khẳng định Diệp Mặc mà Văn Thái Y nói có phải là Diệp Mặc của cô hay không, thế nhưng cô cũng biết độ tin tưởng mà Văn Thái Y nói cao hơn so với Mạc Hữu Thâm.
Khả năng mà Diệp Mặc bị giết ở Tiểu thế giới là con số không, thế nhưng ở Vẫn Chân Điện nơi này sẽ rất khó nói.
Nguyên nhân chính là vì Vẫn Chân Điện nguy hiểm, cô mới cùng bàn bạc với Tố Tố tỷ tỷ không vào trong, nhất định phải sau khi nhìn thấy Diệp Mặc, mới có thể đi đến chỗ mạo hiểm đó.
Văn Thái Y thấy gương mặt tái nhợt của Ninh Khinh Tuyết, nghĩ đến tình cảnh lúc tại quảng trường bia đề danh của Nam An Châu, Ninh Khinh Tuyết đã giúp Lạc Tố Tố nói xấu cô, càng lộ ra sự hài lòng, cô càng tỏ ra bình thản:
- Nghe nói khi hắn tiến vào Vẫn Chân Điện còn dùng một cái tên giả, gọi là Ninh Tiểu Ma, chỉ là không biết cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì không. Bây giờ nghĩ lại thật đúng là cùng họ với cô.
Ninh Khinh Tuyết nghe đến đây liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống hôn mê.
Hoàng Thiên này giờ đứng bên cạnh cô vốn thấy Mạc Hữu Thâm đã có chút nghi hoặc y có phải là người mà cô gặp hôm nay hay không, hiện tại Ninh Khinh Tuyết hộc máu ngã xuống, cô vội vã đỡ Ninh Khinh Tuyết, tiện tay lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng của Ninh Khinh Tuyết, sau đó quay đầu lạnh lùng nói với Văn Thái Y:
- Văn sư tỷ, cô đây là có ý gì?
- Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ là nghe nói Ninh tiên tử nhớ mong Diệp Mặc, cho nên mới đem tình hình của Diệp Mặc kể lại tỉ mỉ cho cô ấy mà thôi, tôi là có ý tốt.
Văn Thái Y nói như người vô tội.
- Thiên Thiên sư muội, không nên nhiều lời với cô ta, chúng ta đi về.
Một nữ tu khác của Phiêu Miễu Tiên Trì cũng đi tới đỡ Ninh Khinh Tuyết nói với Hoàng Thiên.
Ninh Khinh Tuyết lúc này đã tỉnh lại, ánh mắt của cô hơi trống rỗng, thậm chí cũng quên lau vết máu ngay khóe miêng.
Sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên lấy ra một tấm hình lật qua lật lại nhiều lần trong tay.
- Anh đã quên em và chị Tố Tố rồi sao? Anh đến Nam An Châu vì sao không đi tìm tụi em, vì sao...
Hai nữ tu khác của Phiêu Miễu Tiên Trì thấy hình dạng của Ninh Khinh Tuyết, liếc mắt nhìn nhau, mấy người rất nhanh vội vàng đỡ lấy Ninh Khinh Tuyết ra khỏi Đan Tức Lâu.
Sau khi ra khỏi Đan Tức Lâu, Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì, cô nhìn chằm chằm nữ tu hai bên hỏi:
- Nghiên sư tỷ, Vẫn Chân Điện ở nơi nào? Em muốn đi đến đó!
- Hả.
Nữ tu kia kinh ngạc la lên một tiếng hả, hồi lâu mới nói:
- Khinh Tuyết sư muội, cứ cho là em muốn đi Vẫn Chân Điên, hiện tại cũng không đi được, Vẫn Chân Điện ba mươi năm mới mở ra một lần. Em phải chờ tới ba mươi năm sau mới có thể đi Vẫn Chân Điện
Hoàng Thiên đứng bên cạnh Ninh Khinh Tuyết không ngờ cùng lúc la lên một tiếng, mấy cô gái đều rất ngạc nhiên nhìn Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên lại chỉ nhìn vào tấm hình trong tay của Ninh Khinh Tuyết lắp bắp nói:
- Khinh Tuyết sư tỷ, người này hôm nay em gặp qua.
Hoàng Thiên vừa nói dứt lời, trong chốc lát Ninh Khinh Tuyết ánh mắt lúc nãy còn trống rỗng bỗng nhiên ôm chặt lấy tay của Hoàng Thiên run giọng hỏi:
- Thiên Thiên sư muội, em, em thực sự gặp qua người này? Em không có gạt tỷ chứ? Không phải an ủi chị chứ?
Ninh Khinh Tuyết lập tức hỏi mấy vấn đề, cô nói gấp gáp dường như là không còn thời gian để thở.
Mấy nữ tu đều nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẳng định gật đầu nói:
- Đúng vậy, Khinh Tuyết sư tỷ, em thực sự gặp qua người này. Trước đây em còn tưởng rằng Mạc Hữu Thâm kia chính là người này, nhưng thần thái vẻ mặt của hai người này có sự khác biệt lớn. Hiện tại sư tỷ lấy ra tấm hình này, em dám khẳng định người trong bức hình này chính là gã tu sĩ kia mà em đã gặp hôm nay.
Dừng một chút, cô lại nhìn Ninh Khinh Tuyết nói:
- Đúng rồi, Khinh Tuyết sư tỷ, hôm nay em đã nói với tỷ, chính là em và Đồng Băng sư thúc khi đi tìm Lục tiền bối, là gặp hắn ở chỗ của Lục tiền bối. Lúc đó hắn ngăn cản chúng em để hỏi Khinh Tuyết sư tỷ. Em, em...
Lúc này Hoàng Thiên đã hiểu rõ gà tu sì kia trước đó ngăn cản bọn họ, đúng là quen biết Khinh Tuyết sư tỷ, trước đó cô còn mắng chửi hắn là con cóc, hiện tại nhớ tới chuyên này có chút xấu hổ, cùng không dám nói thẳng ra.
Ninh Khinh Tuyết lại hoàn toàn không để mắt đến tâm tình của Hoàng Thiên, cô càng mừng rỡ nắm chặt tay của Hoàng Thiên:
- Em thực sự thấy anh ấy phải không? Thực sự nhìn thấy chứ? Anh ấy cũng tới Đan Thành rồi, anh ấy còn hỏi tung tích chị hả?
Có lẽ lúc này Ninh Khinh Tuyết không còn là hỏi nữa, mà là biểu lộ sự vui mừng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật