Đan Thành lúc này đã thành nơi náo nhiệt nhất của Nam An Châu, dù là đại hội giao lưu luận đạo của thành Nam An mấy năm trước cũng không so sánh được với cuộc thi Đan Vương Đan Thành.
Chưa nói cuộc thi Đan Vương qua năm mươi năm mới tổ chức một lần ở Nam An Châu, chính là nhiều đan sư Đan Vương tề tụ tai Đan Thành, đó chính là tương đương với cao thủ đan đạo ở khắp Nam An Châu đều đến.
Đan Vương tụ hợp ở Đan Thành, đương nhiên không phải chỉ là để tổ chức đại hội luyện đan. Trước cuộc thi Đan Vương, rất nhiều Đan Vương và đan sư đều đã trải sạp của mình tại phường thị, mà Đan Thành lúc này cũng thành nơi thích hợp nhất cho đông đảo tu sĩ tìm kiếm đan dược.
Một số tu sĩ nhiều năm qua lưu giừ nhiều linh thach. đều đến Đan Thành thừ thời vận. còn có một số tu sĩ có linh thảo quý báu, cũng nhân cơ hội đến Đan Thành tìm kiếm đan sư luyện đan, hoặc là dùng linh thảo đổi lấy đan dược mà mình cần dùng.
Một số môn phái lớn càng không muốn bỏ qua thời cơ tốt này, bởi vì cuộc thi Đan Vương sẽ xuất hiện nhiều Đan Vương mà bình thường không xuất đầu lộ diện, những Đan Vương này đã trở thành sự truy đuổi của môn phái lớn. Để mời một Đan Vương trở thành cung phụng, những môn phái này càng phải dồn hết sức lực.
Coi như là một số môn phái nhỏ mời không được Đan Vương, một số đan sư cao cấp cũng là mục tiêu của bọn họ. Cho nên nói cuộc thi Đan Vương không phải là sự tình của đan sư và Đan Vương, mà cơ hồ là sự tình của mỗi người tu luyện của cả Nam An Châu.
Đan Thành tuy không nhỏ, thế nhưng nhiều tu sĩ đều tràn vào như vậy, nhanh chóng biến thành kín người hết chỗ rồi. Rất nhiều tu sĩ tạm thời cư ngụ ngoài thành, nếu không Đan Thành căn bản là không thể chứa nhiều tu sĩ như vậy.
Diệp Mặc lúc này mới cảm thấy có một chỗ ở là điều may mắn biết bao.
Rất nhiều môn phái đều vào trú ở Đan Thành, cũng tạo thành cơ hội cho đông đảo đệ tử thiên tài thăm hỏi lẫn nhau, đồng thời rất nhiều môn phái cũng qua lại với nhau.
Phiêu Miễu Tiên Trì mặc dù là tông môn tám sao, có thể bởi vì toàn bộ đều là nữ đệ tử, hơn nữa những nữ đệ tử này người này đẹp hơn người kia. Vì thế rất nhiều đệ tử nòng cốt của môn phái lớn đều muốn đến viếng thăm Phiêu Miễu Tiên Trì, ngộ nhỡ có thể tìm được một người song tu bầu bạn ở Phiêu Miễu Tiên Trì, vậy không chỉ là một sự vinh dự mà còn là sự may mắn.
Ninh Khinh Tuyết vốn không muốn tới đây, chỉ là sư phụ nói đại hội Đan Vương có rất nhiều môn phái anh kiệt xuất hiện, nên quen biết mấy đan sư và một số đệ tử tài năng có rất nhiều ích lợi đối với việc tu luyện sau này của mình.
Tuy rằng Ninh Khinh Tuyết không quan tâm đến điều này, thế nhưng cô cũng biết sư phụ muốn cô tốt, hơn nữa đệ tử nòng cốt của đồng môn hầu như đều đi, nếu như chỉ có một mình cô không đi cũng không được, vậy có quá cách biệt hay không.
Cho nên cô cũng theo môn phái đi tới Đan Thành, chẳng qua sau khi tới Đan Thành, cô đã đi thăm Lạc Ảnh, biết Lạc Ảnh đã bế quan chuẩn bị ngưng kết Nguyên Anh, còn Bắc Vi phải ở cùng với Lạc Ảnh, cũng không xuất hiện. Bởi vì như vậy, cô cũng không muốn đi nữa, chỉ muốn lưu lại nơi ở. Cứ như vậy, tu sĩ đến thăm viếng Phiêu Miễu Tiên Trì tuy nhiều, thế nhưng không ai có thể nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết xếp hạng thứ ba của Thập Mỹ Nam An.
- Chị Khinh Tuyết, rất nhiều Đan Vương và đan sư cùng nhau đến đan tức lâu đàm luận đan đạo, sư phụ bảo chúng ta cũng đi xem, để tiện kết giao với một số cao thủ đan đạo.
Ngay khi Ninh Khinh Tuyết còn đang suy nghĩ Lạc Ảnh mất bao lâu mới có thể ngưng kết Nguyên Anh. Hoàng Thiên tiểu sư muội của môn phái đã đến gọi cô.
Hoàng Thiên tuy rằng gọi cô là sư tỷ, thế nhưng tu vi cao hơn cô, Ninh Khinh Tuyết bởi vì vừa mới vào môn phái chưa được bao lâu, đến bây giờ cũng chỉ là tu vi Kim Đan tầng sáu, mà Hoàng Thiên đã là Kim Đan tầng chín rồi.
- Chị không muốn đi, các em đi đi.
Ninh Khinh Tuyết thẳng thừng từ chối.
Từ khi xa cách Diệp Mặc, cô lãnh đạm với mọi chuyên, nếu như không phải tu luyện cao hơn để đi đến Đông Huyền Châu, cô thậm chí cũng không có động lực tu luyện.
- Nhưng sư phụ bảo chúng ta đi.
Hoàng Thiên hơi rầy rà nói, bỗng nhiên cô giống như nhớ lại sự tình gì vui, còn nói thêm:
- Chị Khinh Tuyết, chị biết không, hôm nay em và Đồng Băng sư thúc cùng đi Đan Thành tìm kiếm Lục tiền bối, chợt phát hiện một nam nhân hỏi thăm chị, thực sự là buồn cười. Em lúc đó đã mắng hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dáng vẻ của hắn lúc đó thật giống gà ngốc.
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu nói:
- Em không cần nói, chúng ta đi thôi, tránh cho sư phụ lại nói.
Bởi vì cô đứng thứ ba trong Thập Mỹ Nam An, nên có nhiều người muốn hỏi thăm cô, Ninh Khinh Tuyết làm sao có thể chú ý từng người được. Hoàng Thiên nói như vậy, chỉ là vì để cho cô vui mà thôi.
Đan Tức Lâu cũng không có bởi vì cuộc thi Đan Vương mà giảm bớt người đến, mấy ngày nay người tài tinh anh của các môn phái lớn vừa tới Đan Thành. Đan Tức Lâu càng náo nhiệt.
Một số đan sư muốn nhờ lực của môn phái để nâng mình cao hơn, cho nên đến Đan Tức Lâu không phải chỉ để luận đàm mà còn muốn kết giao nhiều đệ tử tinh anh của một số môn phái lớn. Còn một số đệ tử tinh anh của các môn phái lớn cũng có cách nghĩ giống đan sư, bọn họ muốn kết giao một số đan sư hoặc Đan Vương để làm nền cho con đường tu luyện sau này.
Môn phái tuy rằng có thể cung cấp đan dược, nhưng nếu như tự mình quen biết được một Đan Vương, chỉ cần cung cấp linh dược, người ta có thể giúp mình luyện chế ra đan dược, đôi khi điều này còn trực tiếp đổi điểm cống hiến cho môn phái.
Ninh Khinh Tuyết và mấy đệ tử của Phiêu Miễu Tiên Trì vừa đến Đan Tức Lâu, lập tức đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người của Đan Tức Lâu.
Lúc này sự nhộn nhịp của đệ nhất Đan Tức Lâu Đan Thành không giống như khi Diệp Mặc tới lần trước, lần trước Diệp Mặc tới nơi này bất quá chỉ có hơn một trăm Đan Vương và đan sư, thế nhưng hôm nay ở đây chẳng những có hơn một trăm Đan Vương và đan sư, còn có nhiều tu sĩ của môn phái lớn.
Cũng may Đan Tức Lâu rất rộng lớn, cho nên nó cũng không phải rất đông đúc.
- Khinh Tuyết sư muội, đã lâu không gặp, lần trước muội mới Kim Đan tầng ba, không ngờ hiện tại đã là Kim Đan tầng sáu rồi, so ra huynh cảm thấy muội mới thật sự là tu sĩ thiên tài a.
Ninh Khinh Tuyết vừa đến đã có một gã tu sĩ nam trẻ tuổi mặc quần áo tu sĩ màu lam đến chào hỏi.
Gã này Ninh Khinh Tuyết quen, tên là Phương Chủng Sư, là đệ tử nòng cốt xuất chúng của Lôi Vân Tông. Lần trước bởi vì gọi cô là Khinh Tuyết sư muội, bị chị Tố Tố ngăn cản, không ngờ hôm nay chị Tố Tố không ở đây, y còn dám gọi cô là Khinh Tuyết sư muôi.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày nói:
- Khinh Tuyết không phải để cho anh gọi, hãy tự trọng.
- Khinh Tuyết, hôm qua sư phụ của Phương công tử đã đi qua nơi ở của chúng ta, đã cầu hôn với sư phụ của cô - Nhân sư thúc.
Vi nữ tu kia của Phiêu Miễn Tiên Trì đi cùng với Ninh Khinh Tuyết đã nói nhỏ một câu bên tai của Ninh Khinh Tuyết, cô là có ý tốt muốn nhắc nhở Ninh Khinh Tuyết không nên quá đáng với Phương Chủng Sư, để tránh sau này khó xử.
Không ngờ cô vừa nói xong, Ninh Khinh Tuyết đã cười lạnh nói với Phương Chủng Sư:
- Phương Chủng Sư, tôi đã là người có chồng, không có việc gì thì cũng đừng tỏ vẻ bợ đỡ săn đón tôi, về phần cầu hôn chuyện này rất nhàm chán, tôi khuyên anh hãy tỉnh ngộ đi, đừng tự gây khó khăn cho mình.
Giọng nói của Ninh Khinh Tuyết rất lớn, tất cả tu sĩ của Đan Tức Lâu hầu như đều nghe thấy được, ngạc nhiên nhìn Ninh Khinh Tuyết.
Tuy rằng tu sĩ không chú ý chuyên vặt, thế nhưng khi nữ tu nói đến chuyện hôn nhân của các cô, đều xấu hổ hoặc là mắc cỡ không tiện nói ra. Nhưng bọn họ thật không ngờ, Ninh Khinh Tuyết vị nữ tu đứng thứ ba trong Thập Mỹ Nam An, không ngờ lại công khai chuyện hôn nhân của cô, còn nói lớn tiếng như vậy. Bởi vì chưa có nữ nhân nào lấy danh dự của mình ra đùa giỡn. Ninh Khinh Tuyết một trong những Thập Mỹ Nam An này đã nói ra cô đã có chồng, không biết là cô học Lạc Tố Tố hay thật sự là như vậy.
Lần trước Lạc Tố Tố bởi vì ờ quảng trường bia đề danh của Nam An nói cô đã có chồng, bị người dị nghị rất lâu sau mới từ từ lắng xuống. Trên thực tế, sau khi sự việc xảy ra rất nhiều người đều cho rằng Lạc Tố Tố nói dối, bởi vì không ai biết chồng của cô là ai.
Phương Chủng Sư sửng sốt, sắc mặt có chút đỏ lên nói:
- Khinh Tuyết sư muội, tâm ý của tôi đối với cô cô ắt đã biết. Tôi Phương Chủng Sư tuy rằng không là đệ nhất thiên tài của Nam An Châu, thế nhưng Phương Chủng Sư tôi cũng không thua kém người khác.
Ninh Khinh Tuyết coi thường cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là chính anh nhận thấy mà thôi, người khác không có nghĩ như vậy. Tránh ra, không nên ngăn cản đường của tôi.
Tác phong của Phương Chủng Sư vẫn khá tốt, dù lần trước Lạc Tố Tố cũng nói như vậy với y, y vẫn duy trì tác phong điềm nhiên như không có chuyện này. Thế nhưng hiện tại y bị người y thích coi thường, còn coi thường trước mặt nhiều người như vậy, Phương Chủng Sư có một cảm giác không nhấc đầu lên được.
Trên thực tế y là một thiên tài từ trước đến giờ không phải y tự nói, trước khi Viên Quan Nam còn chưa chết, cũng đã có người nói y siêu việt hơn Viên Quan Nam, hiện tại Viên Quan Nam đã chết, y nói là một trong những tu sĩ thiên tài nhất của Nam An Châu cũng không có gì sai. Thế nhưng bị nữ nhân mà y thích coi thương, lập tức khiến y suýt phát điên.
Nhưng y vẫn giữ được tác phong, chỉ có ánh mắt hơi ửng đỏ hỏi:
- Muội nói người mà muộ thích là ai, Phương Chủng Sư ta muốn xem đến cùng có phải tôi kém xa hắn hay không.
Nếu như là Phương Chủng Sư cùng người khác chất vấn như thế, toàn bộ tu sĩ trong Đan Tức Lâu sẽ hỗ trợ Phương Chủng Sư. Thế nhưng Ninh Khinh Tuyết cũng không phải là nữ tu bình thường, mà là đệ tử nòng cốt của Phiêu Miễu Tiên Trì tông môn tám sao, bên trong tuy rằng không bằng môn phái chín sao, nhưng cũng không phải để cho ngưòi tùy tiện có thể đắc tội.
Không ai lúc này vì Phương Chủng Sư mà đắc tội với Ninh Khinh Tuyết, ai biết sau này hai người sẽ như thế nào?
Ninh Khinh Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Chủng Sư nói:
- Lão công của tôi là Diệp Mặc, tôi sẽ không đem lão công mình ra so với người khác, anh không xứng đáng...
Tính cách của Ninh Khinh Tuyết rất cực đoan, sau khi trở thành vợ của Diệp Mặc, dù cho biết rõ người của giới Tu Chân mạnh hơn nhiều so với Diệp Mặc, thế nhưng trong mắt của cô, cũng không ai có thể so sánh được với Diệp Mặc. Thậm chí cô căn bản là sẽ không lấy Diệp Mặc ra so sánh với người khác, như lời cô đã nói, chính là người khác không xứng.
Ninh Khinh Tuyết nói đến đây ánh mắt bỗng nhiên ngưng lai, cô lập tức kích động lên, nhưng rất nhanh đã ảm đạm. Cô cũng không thèm nhìn Phương Chủng Sư đang lầm bầm cái gì, bước nhanh đến một gã tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi.
Tu sĩ bên trong Linh Tức Lâu vốn cũng bởi vì sự xung đột giữa Phương Chủng Sư và Ninh Khinh Tuyết mà đều chú ý đến bên này, hiện tại Ninh Khinh Tuyết đột nhiên đi về phía gã tu sĩ Kim Đan, càng khiến cho mọi người chú ý. Mọi người đều muốn biết Ninh Khinh Tuyết một nữ tu xinh đẹp của Phiêu Miễu Tiên Trì vì sao chủ động đi đến gần gã tu sĩ Kim Đan.
Mạc Hữu Thâm khi lần đầu nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết, cũng kinh ngạc. Trước đây khi y đi Kim Kiếm Môn thấy Tiêu Thi Nhân, đã là quá kinh ngạc, nhưng hôm nay mới phát hiện Ninh Khinh Tuyết còn đẹp hơn cả Tiêu Thi Nhân. Mà lúc này mắt của y đã bất động nhìn chằm chằm nữ nhân đang đi đến bên y, khiến trong lòng của Mạc Hữu Thâm loạn nhịp điên cuồng.
Từ lúc y vào giới Tu Chân, bệnh của y không cần trị mà đã đỡ hơn nhiều, không còn giống như trước kia không quan tâm đến nữ nhân. Chính bởi vì điều này, y mới nhờ sư phụ hỗ trợ đi Kim Kiếm môn cầu hôn Tiêu Thi Nhân.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật