Trang chủ » Thí Thiên Đao » Chương 374: Thiên Kê mang đi hầm thì sẽ thơm ngon hơn chăng? (2)

Chương 374: Thiên Kê mang đi hầm thì sẽ thơm ngon hơn chăng? (2)

Đại Công Kê suy tư nói:

- Vì nhẫn trữ đồ… kỳ thực cũng được coi là một loại không gian.

Nói đoạn, Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:

- Chỉ có điều có lẽ ngươi là trường hợp đặc biệt! Thương Khung Thần Giám ở trên người của ngươi là một thần khí đỉnh cao trong thiên địa này! Vì thế nên nếu như có thể vào được trong Quy Khư thì ngươi sẽ là người duy nhất… có thể giở trò gian dối được ở trong đó! Có điều tên tiểu tử nhà ngươi cũng đừng có quá thể hiện mình, đừng để cho người khác biết được rằng người có được rất nhiều vật báu. Nếu không thì Tứ Đại Phái chắc chắn sẽ ép buộc ngươi phải giao nộp tất cả bảo vật. Quan trọng hơn nữa là… bọn chúng có lẽ sẽ phát hiện ra Thương Khung Thần Giám ở trên người của ngươi. Nếu như vậy thì ngươi mất còn hơn được đó.

Đại Công Kê cũng coi như đã tận tình tận lực, y giảng giải cho Sở Mặc một cách hết sức kỹ lương về những chuyện liên quan đến Quy Khư.

Cuối cùng, Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và nói:

- Được rồi, ngươi nói nhiều như vậy rồi, nhất định là cũng có mục đích gì đó phải không, nói ra xem nào.

- Ra ngoài đi dạo một lát đi.

Khiến cho người ta kinh ngạc ở chỗ, Đại Công Kê không ngay lập tức nêu ra yêu cầu của mình, hơn nữa ngữ khí lại còn có phần tuyệt vọng, y bước ra bên ngoài đi dạo.

Sở Mặc nhìn Đại Công Kê một cách đầy nghi hoặc, hắn cũng không từ chối lời đề nghị của y. Trước đó Sở Mặc nói với Hà Húc rằng mình đang bế quan, vài ngày trôi qua rồi, cũng đến lúc phải xuất đầu lộ diện rồi.

Tiếp sau đó, Sở Mặc dẫn theo Đại Công Kê và Tiểu Sài Khuyển ra ngoài đi dạo, bước ra khỏi doanh trại.

Dọc đường đi, tất cả mọi người đều nhìn Sở Mặc với thái độ cung kính, luôn miệng chào hỏi Sở Vương điện hạ.

Vương vị của Sở Mặc trên thực tế thì chưa được công khai một cách rộng rãi, nhưng đám chiến sĩ của quân đoàn mỏ quặng này thì đều cho rằng nên gọi hắn là như vậy mới đúng. Sở Mặc đã đính chính vài lần rồi mà cũng chẳng có tác dụng gì nên hắn đành mặc kệ bọn họ.

Đó kỳ thực cũng chỉ là một phương thức mà đám quân lính ở dưới thể hiện sự kính phục và thân thiện với hắn mà thôi.

Người khác muốn gọi như vậy cũng chẳng có tư cách mà được gọi đó chứ!

Hà Húc nhìn thấy Sở Mặc đã xuất hiện thì ngay lập tức chạy tới trước mặt của hắn, thi hành một quân lễ rồi nói:

- Điện hạ, khi nào thì chúng ta hành động? Bên phía thuộc hạ… đã nhận được thông tin tình báo chi tiết về tất cả tình hình của Hổ Đầu Quân, hơn nữa, bên phía Hổ Đầu Quân dường như cũng đã có cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra được sự tồn tại của chúng ta.

Sở Mặc gật gật đầu đáp lời:

- Ngày mai, chúng ta sẽ công kích… Hổ Đầu Quân!

Hà Húc kinh ngạc ngây người một chút rồi lớn tiếng đáp lại:

- Được, thuộc hạ sẽ lập tức đi chuẩn bị!

Dứt lời y khí thề phừng phừng rời đi.

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và truyền âm nói:

- Ngươi đã thấy chưa? Đó mới chính là người thực sự thích hợp ở lại trên chiến trường, tiểu tử à… ngươi, không thích hợp!

Sở Mặc không phủ nhận điều gì hết, hắn cùng với Đại Công Kê leo lên đỉnh của một ngọn núi nhỏ, ngồi lên một tảng đá, rồi sau đó hắn nhìn Đại Công Kê và nói:

- Có chuyện gì mà buộc phải tới đây mới nói được vậy?

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:

- Kê gia ta muốn tâm sự về quá khứ của mình, Kê gia ta không thích ở trong doanh trại nói những chuyện này, nên mới tìm đến nơi không có người để nói.

Tiểu Sài Khuyển nhảy nhót trên tảng đá, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Sở Mặc.

Đại Công Kê nhìn Tiểu Sài Khuyển một cái rồi lẩm bẩm nói:

- Nhưng lại để cho con chó chết tiệt nhà ngươi đắc ý, bí mật của Kê gia ta… không phải là ai cũng được nghe.

Tiểu Sài Khuyển ngẩng đầu lên nhìn Đại Công Kê một cách khinh bỉ, tuy nó không thể nói được, linh trí cũng đã bị phong ấn, nhưng Tiểu Sài Khuyễn vẫn còn có bản năng. Vì thế nó nhìn Đại Công Kê thể hiện sự bài xích của mình với y.

Đại Công Kê cũng chẳng muốn đếm xỉa đến con chó chết tiệt đó nữa, y nhìn Sở Mặc và nói:

- Sư phụ của ngươi kiến thức uyên bác, nhận ra được thân phận của Kê gia ta. Đúng đó, Kê gia ta là Thiên Kê! Nhưng ông ta lại không biết được rằng Thiên Kê… có nghĩa là gì.

- Thiên Kê mang đi hầm thì sẽ thơm ngon hơn chăng?

Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và hỏi.

- Tiểu tử, Kê gia ta quyết sống mái với ngươi một phen!

Đại Công Kê nổi đóa lên rồi lao thẳng về phía Sở Mặc.

Tiểu Sài Khuyển bị y dọa đến nỗi sợ phát khiếp, vội vàng nhảy qua một bên. Tiểu Sài Khuyển, thần thú cửu giới bị phong ấn đáng thương đó, đã ít nhiều trở nên quen thuộc với những “ân oán” giữa con gà đó và chủ nhân của mình.

Ban đầu nó còn tính xông lên giúp chủ nhân của mình một tay, nhưng trải qua nhiều lần rồi, Tiểu Sài Khuyển cũng đã quen với cảnh này rồi. Mỗi lần Sở Mặc đấu đá với Đại Công Kê thì Tiểu Sài Khuyển đều trốn ra một chỗ thật ra mà quan chiến.

Và kết quả là gần như lần nào cũng vậy, chủ nhân lấy ta thanh đao đáng sợ đó thì Đại Công Kê mới thu móng vuốt của mình lại.

Hay nói theo một cách khác rằng, nếu như không có thanh đao đó thì chủ nhân tuyệt đối không thể đấu lại được Đại Công Kê ác độc đó.

Tuy nhiên lần này... lại có chút bất ngờ!

- Khỉ thật, tên tiểu tử nhà ngươi dùng thần dược hay sao vậy? Sao bỗng dưng lại cường mạnh đến như vậy?

- Ngươi chẳng qua cũng chỉ là vừa mới đột phá tới Thiết Huyết Cảnh thôi mà... Ồ, được rồi, là Thuyết Huyết Cảnh trung kỳ, nhưng cũng không thể mạnh đến như vậy được chứ?

- Ngươi chịu kích động gì đó rồi phải không, hay là lại bị một tiểu cô nương nào đó bỏ mặc rồi hả?

- Dào ôi... Ngươi dám động vào một cọng lông của Kê gia ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!

Ầm ầm ầm!

Chỉ có một màn gà bay toán loạn... mà không có cảnh tượng chó chạy.

Vì chó đang đứng bên cạnh mà quan chiến đó thôi.

Cuối cùng thì Sở Mặc cũng đã có thể bộc phát được vài phần sự bức bối ở tận trong sâu đáy lòng. Sự ra đi của sư phụ có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Nhưng Sở Mặc vẫn cố kìm nén lại cảm xúc của mình, hắn không muốn để cho chuyện đó ảnh hưởng đến bản thân mình.

Nhưng trên thực tế thì sự việc đó đã ảnh hưởng tới hắn!

Hơn nữa còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Kỳ thực thì Đại Công Kê vẫn biết Sở Mặc luôn kìm nén cảm xúc của mình. Một trận đấu kịch liệt có thể khiến cho nỗi buồn vì sư phụ đã rời đi của Sở Mặc được bộc phát ra ngoài, đồng thời cũng có thể khiến cho tên tiểu tử này có thêm được một chút kinh nghiệm chiến đấu

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật