- Nhân Giới có một nơi gọi là Quy Khư.
Khi Đại Công Kê nhắc đến hai từ này thì ánh mắt của y chợt sáng rực lên:
- Tên tiểu tử ngươi chăng phải muốn tìm Luận Hồi Trì Thủy sao? Nói thực cho ngươi biết nhé, Luân Hồi Trì kỳ thực chính là ở trong Quy Khư đó! Vốn dĩ, Nhân Giới không có Luân Hồi Trì.
- Ý của ngươi là... Quy Khư vốn dĩ không phải thuộc về Nhân Giới?
Sở Mặc chau mày hỏi.
- Không phải là ta nhiều lời, chứ tên tiểu tử nhà ngươi sao phản ứng lại nhanh như vậy chứ? Ngươi không thể để cho Kê gia ta tỏ vẻ bí ẩn một chút hay sao?
Đại Công Kê sắc mặt khó chịu nhìn Sở Mặc một cái.
Sở Mặc làm ra vẻ vô tội.
Lúc này Đại Công Kê mới tiếp tục nói:
- Quy Khư, nghe nói đó là một khoảng không gian từ trên trời rớt xuống. Năm xưa trong trận Chư Thần Chi Chiến... Thiên Giới bị rách mất một góc, xuyên thủng bức tường không gian, rớt xuống Nhân Giới. Vì thế có thể nói Quy Khư là nơi đáng để thám hiểm nhất trong cả Nhân Gian này!
- Quy Khư…
Sở Mặc khẽ chau mày, đây là lần đầu tiên hắn được nghe nói đến nơi đó.
- Đúng vậy, nơi đó luôn được Tứ Đại Phái cử người canh gác chặt chẽ, người ngoài không có cách nào vào được bên trong.
Đại Công kê có chút bất bình nói:
- Không hiểu vì sao lần này Tứ Đại Phái đột nhiên lại truyền tin tới cho các môn phái đỉnh cao trong Tứ Tượng Đại Lục mời bọn họ tới tham gia Đại Hội Tông Môn. Đồng thời thông qua Đại Hội đó sẽ lựa chọn ra những đệ tử truyền nhân ưu tú cùng đi thám hiểm Quy Khư. Hơn nữa tứ đại phái còn hứa rằng bất luận tìm được bất cứ thứ gì ở bên trong Quy Khư thì Tứ Đại Phái chỉ nhận ba phần, còn lại… tất cả đều thuộc về mọi người!
- Lại còn có cả chia chác phần trăm hay sao?
Sơ Mặc giật giật khóe miệng một cái rồi hỏi:
- Dựa vào cái gì?
- Cái gì mà dựa vào cái gì?
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc và nói:
- Ngươi là đồ ngốc hay sao vậy hả? Nơi đó được canh gác bởi Tứ Đại Phái! Ngoại trừ Tứ Đại Phái ra thì không có bất cứ một ái có thể vào được bên trong đó. Nay người ta đã mở cửa cho vào rồi, lấy có ba phần… có gì là quá đáng đâu?
Sở Mặc lại càng kinh ngạc nhìn Đại Công Kê và hỏi:
- Bên trong đầu ngươi vẫn còn có ý niệm này hay sao?
- Phì!
Đại Công Kê đương nhiên hiểu rõ ý của Sở Mặc muốn nói gì, y ngượng đến phát bực, trừng mắt nhìn Sở Mặc một cái rồi sau đó ủ rũ nói:
- Kê gia đã từng thử rất nhiều lần mà chưa có lần này thành công xâm nhập được vào bên trong đó. Có một lần, Kê gia thậm chí đã có thể tránh né được đám quân canh phòng cảnh giới Tiên Thiên đó, nhưng kết quả là… suýt chữa nữa bị mất mạng ở cổng vào.
- Có mai phục sao?
Sở Mặc hỏi, đồng thời hắn khẽ động lòng một chút, thầm nghĩ trong đầu: Tứ Đại Phái cắt cử một đám cường giả cảnh giới Tiên Thiên đến nơi đó để canh phòng, xem chừng Quy Khư… đích thực là có chút cổ quái.
Đại Công Kê có chút buồn bực, y nói:
- Không có mai phục, mà là cấm chế! Nơi khốn kiếp đó… thật không ngờ nơi đó lại hạn chế cốt linh!
- Cốt linh?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê một cách kỳ quặc, cốt linh, từ này hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói đến.
- Đúng vậy, tướng mạo của con người có thể giả tạo được. Ví dụ như có một số tên cường giả cao tuổi cảnh giới Tiên Thiên, lớn tuổi như vậy rồi mà lại cứ muốn tướng mạo của mình trông như chỉ chừng ba mươi tuổi mà thôi.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc một cái rồi nói:
- Sư phụ của ngươi cũng chẳng biết đã sống mấy nghìn năm rồi… mà nhìn cứ như chừng hơn ba mươi tuổi vậy.
- Ngươi dám nói sư phụ của ta sao?
Sở Mặc chau mày một cái rồi chực muốn nổi cơn thịnh nộ.
- Ta khống có ý bất kính đối với sư phụ của ngươi.
Đại Công Kê vội vàng giải thích nói. Y quả thực rất sợ tên tiểu tử này trở mặt, vì tất cả hy vọng của y đều đã gửi gắm vào hắn hết thảy rồi.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê một cái rồi thản nhiên nói:
- Sau này, dù là chuyện gì cũng không được lôi sư phụ của ta vào.
- Ta biết rồi.
Đại Công Kê ngượng ngùng gật đầu đáp lại, rồi sau đó y nói:
- Tướng mạo của con người có thể giả tạo được, nhưng cốt linh thì không sao có thể làm giả được. Cũng giống như vòng tuổi trên thân cây vậy, có những cây sinh trưởng rất tốt, chỉ mười mấy năm thôi thân cây đã rất lớn rồi, nhưng cũng có những cây thì sinh trưởng khá chậm, vài trăm năm trôi qua đi nhưng thân cây cũng chỉ nhỏ như miệng bát mà thôi. Nhìn dáng vẻ bên ngoài thì khó mà phán đoán được ra, nhưng nếu nhìn vào vòng tuổi của nó thì chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhận ra được ngay!
Sở Mặc gật gật đầu thể hiện rằng bản thân mình đã hiểu ý của y.
Đại Công Kê tiếp tục nói:
- Quy Khư hạn chế cốt linh không quá năm mươi tuổi, quả thực là ức hiếp người quá đáng mà...
- Ngươi có phải là người đâu.
Sở Mặc thản nhiên nói một câu, coi như đáp trả lại câu nói bất kính với sư phụ ban nãy của y.
Đại Công Kê lườm hắn một cái:
- Cốt linh của Kê gia đã sớm vượt qua cái giới hạn đó rồi, vì thế nên chẳng có cách nào để vào đó được nữa. Hừm, nếu Kê gia không đoán lầm thì Tứ Đại Phái đó biết bao lâu này cũng chẳng kiếm được chút lợi ích nào từ Quy Khư nên giờ mới muốn mở rộng để cho có càng nhiều người tham gia hơn nữa. Tóm lại là nếu có chết đi chăng nữa... thì cũng chẳng phải là người của bọn chúng phải chết. Nhưng nếu thành công thì bọn chúng coi như cũng thu được một món hời!
Sở Mặc cười lạnh lùng và nói:
- Bọn chúng nghĩ người khác đều là lũ ngốc hay sao vậy? Những người khác thu hoạch được những gì ở bên trong đó, lẽ nào đều thành thật giao nộp ra hết hay sao? Bọn họ không biết giấu đi sao?
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc một cách nghiêm túc và lắc đầu nói:
- Ngươi ngây thơ quá, Tứ Đại Phái là những kẻ như thế nào cơ chứ? Đối với cả thế giới này mà nói thì Tứ Đại Phái chính là đấng thần thánh cao quý! Những lời mà bọn chúng nói ra là pháp chỉ bắt buộc phải tuân mệnh. Hơn nữa, Quy Khư là một nơi rất kỳ quái, bất cứ loại nhẫn trữ đồ nào, vòng trữ đồ nào... cũng không thể nào mang được vào bên trong đó.
- Vì sao vậy?
- Lý do cụ thể vì sao thì không rõ. Theo Kê gia ta phán đoán thì sau khi Quy Khư rớt xuống Nhân Giới đã hình thành nên một không gian độc lập, đồng thời tự có một nhận thức cho riêng mình, không chấp nhận sự dung nhập của những không gian khác.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật