Trang chủ » Nhất Niệm Vĩnh Hằng » Chương 247: Đây là cái gì?

Chương 247: Đây là cái gì?

Dịch giả: Vô Ưu - Biên: tu tại chợ

Lời của Tống Quân Uyển vừa nói ra thì làm cho thần sắc của Bạch Tiểu Thuần cùng mấy hộ pháp biến đổi, chỉ riêng Tống Khuyết thì sắc mặt âm trầm không có biến hóa gì hết, hiển nhiên là do thân phận của mình nên hắn đã biết trước được, hơn nữa hắn cũng biết được rất nhiều chuyện liên quan đến lần Huyết Tử thí luyện này.

Nếu như không phải vì hắn không đạt được Thiên Đạo trúc cơ thì lúc này đây, chính hắn mới là nhân vật chủ đạo cùng tranh đoạt với Huyết Mai trong lần Huyết Tử thí luyện này. Nhưng bây giờ thì hắn không thể nào so với Huyết Mai nên Tống gia mới chọn Tống Quân Uyển đi tham gia lần thí luyện này, nhằm giữ cho địa vị Huyết Tử của Trung Phong vẫn thuộc về Tống gia.

Vì chuyện thất bại này mà nhiều trưởng bối trong Tống gia tỏ ra không hài lòng với Tống Khuyết, lại thêm chuyện Dạ Táng quật khởi gần đây cũng gây ra áp lực rất lớn lên hắn, hơn nữa Tống gia cũng có chút coi trọng Dạ Táng, tất cả những điều đó đã khiến Tống Khuyết không còn đường lui.

Tại Huyết Khê Tông, Tống gia căn cơ rất thâm sâu, là một gia tộc rất quan trọng, dòng chính cũng cũng không thiếu người tài và Tống Khuyết với là đại diện dòng chính của thế hệ này, hắn biết rất rõ là có rất nhiều đồng tộc mong hắn vấp ngã để bọn họ quật khởi lên.

Hắn nhất định phải củng cố con đường cho chính mình, phải dốc toàn lực giúp cho cô trẻ thành công, chỉ có vậy thì hắn mới có thể khẳng định được vị trí của mình và cũng nhờ phần công lao này hắn mà ngày sau hắn mới có khả năng tiếp nhận lại vị trí Huyết Tử.

Thậm chí hắn còn gạt bỏ sự chán ghét đối với Dạ Táng, giờ phút này hắn là người đầu tiên lên tiếng.

"Trong Huyết Sắc hoang mạc, Tống mỗ nhất định xuất toàn lực của mình, ta cũng quyết không cho phép các hộ pháp tự giết lẫn nhau, kính mong Đại trưởng lão yên tâm. Nếu có kẻ nào dám làm việc mờ ám trong này, chúng ta bị chết ở đây thì cũng thôi, còn nếu chúng ta may mắn không chết thì khi ra bên ngoài ta sẽ khiến cho tên đó biết thế nào là sống không bằng chết!" Con mắt Tống Khuyết đỏ lên lộ ra vẻ hung tàn cùng với sát ý ngập trời.

Những người còn lại đều hô hấp dồn dập. Đối với chuyện nếu thất bại thì cả tập thể sẽ bị trừng phạt thế này thì tu sĩ Huyết Khê Tông mặc dù chỉ ưa thích làm việc một mình và không có nhiều tin tưởng lẫn nhau nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều phải bỏ qua sự nghi kị mà đoàn kết với nhau để toàn lực đối địch.

"Đại trưởng lão, chỉ cần ngươi giữ lời hứa đối với yêu cầu lúc trước của ta thì lúc này dù có liều tính mạng ta cũng làm."

"Tống gia đối với ta có đại ân, ta nhất định dốc toàn lực ra sức." Mọi người sau khi trầm mặc một lúc thì lần lượt mở miệng nói ra, cũng như nhìn nhau một chút, bọn họ cũng thấy được vẻ cảnh giác của đối phương đối với mình đã giảm đi rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần có chút phiền muộn vì hắn phát hiện ra mình đã bị Tống Quân Uyển lừa rồi. Tuy hắn biết rõ nơi đây có rất nhiều nguy hiểm nhưng lại không nghĩ rằng sự nguy hiểm lại đến mức bản thân mình và rất có thể là tất cả mọi người ở đây đều phải chết, nhất chuyện này lại không thể khống chế được.

Chính lúc vừa thở dài xong thì Bạch Tiểu Thuần liền phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn về hắn, hắn vội ngẩng đầu, hiển lộ ra một bộ mặt lạnh lùng nhìn mọi người rồi nhàn nhạt mở miệng.

"Chỉ cần là chuyện của Quân Uyển, Dạ mỗ quyết sẽ xông pha khói lửa, nghĩa bất dung từ (quyết không từ chối việc nghĩa)".

Lời này vừa nói ra khiến cho thần sắc của những người xung quanh trở nên cổ quái, nhất là Tống Khuyết, hắn nghiến răng, hừ lạnh rồi không thèm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Trong mắt Tống Quân Uyển lộ chút áy náy, nàng không có nhiều lời mà là nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Các ngươi phải thật chú ý đến ba người bên kia đó là: Dương Hồng Vũ, Tiếu Thanh và Trương Vân Sơn! Trong ba người này thì Dương Hồng Vũ cùng Trương Vân Sơn hai người đó chủ yếu là có nhiều trọng bảo còn Tiếu Thanh..." Tống Quân Uyển nói đến đây thì trong thần sắc của nàng lại lộ ra một tia kiêng kị.

"Người này nhiều năm trước đã có thể lên Kết Đan rồi đấy nhưng hết lần này tới lần khác hắn không có đi trùng kích... Trước đây hắn chính là một đồng tử ở bên cạnh Vô Cực Tử!" Tống Quân Uyển thấp giọng nói rõ về ba người mạnh nhất ở bên kia.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong không khỏi khẩn trương lên. Tống Quân Uyển vừa nói xong thì bên kia Huyết Mai cũng đã giao xong nhiệm vụ cho đám hộ pháp của nàng. Cả đám hộ pháp bên ấy cũng đang nhìn chằm chằm sang bọn người Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt mang theo sát khí cũng như hung tàn.

Đáp trả lại, đám người Tống Khuyết cũng nhìn chằm chằm sang bên kia, ánh mắt lộ ra sát ý không kém, nhất là Bạch Tiểu Thuần bởi vì đã quá quen với những ánh mắt như vậy khi đang còn ở Linh Khê Tông nên giờ phút này hắn cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.

"Hừ hừ, ta cho tới tận bây giờ cũng chưa có sợ qua bất kì kẻ nào!" Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mở to lên, hơn nữa hắn cũng đang dựa theo lời nói của Tống Quân Uyển mà tìm kiếm ba kẻ nguy hiểm nhất bên kia.

Có thể thấy được là ở cửa thứ hai trong Huyết Sắc hoang mạc này, mọi người vì tranh đoạt chìa khoá nên sẽ triển khai huyết chiến, những chiếc chìa khoá này chính là vật để bảo vệ tính mạng của bản thân. Đồng thời vì chỉ có bảy người có thể tiến vào cửa thứ ba Huyết Sắc cổ lộ nên bên nào chiếm được nhiều chìa khóa hơn thì bên đó sẽ có lợi thế lớn trong việc tranh đoạt vị trí Huyết Tử lần này.

"Tống Quân Uyển, chúng ta bắt đầu đi!" Huyết Mai thở sâu rồi bỗng nhiên mở miệng, tay phải nàng vung lên, hồng mang chói mắt, lập tức có một khối huyết sắc lệnh bài từ trong lòng bàn tay chậm rãi bay ra.

Lệnh bài kia vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Bạch Tiểu Thuần lại càng nhìn kỹ mấy lần. Hắn biết là nhờ vào lệnh bài đó mà Huyết Mai cùng với Tống Quân Uyển không giống như những người khác, phải đi qua cửa thứ nhất, cũng không cần có chìa khóa để thông qua cửa ải thứ hai này, mà sẽ sau bảy canh giờ, cùng nhau truyền tống vào cửa thứ ba, Huyết Sắc cổ lộ.

"Đây chính là Huyết Tử thí luyện của Huyết Khê tông, hoàn toàn là tranh chấp nội bộ, tất cả mọi người cũng biết rõ là như vậy..." Bạch Tiểu Thuần cảm khái một lúc rồi hắn nhìn về phía Tống Quân Uyển. Giờ phút này hai mắt Tống Quân Uyển lộ ra một tia lạnh lẽo, nàng vung tay phải, trong lòng bàn tay nàng cũng có một khối huyết sắc lệnh bài.

Huyết quang từ hai lệnh bài trong nháy mắt khuếch tán, cùng phóng lên cao rồi hội tụ ở khoảng giữa hai cái bình đài. Sau khi hợp nhất thì tỏa ra một lượng lớn huyết quang khiến bốn phía xung quanh đều nhuộm một màu đỏ.

Cùng lúc đó, bên trong huyết quang xuất hiện một cánh cửa lớn, chậm rãi mở ra, từng trận tiếng nổ kinh thiên động địa vang động. Ngay sau đó, hai đạo huyết quang từ trong cửa phóng ra cuốn tới Tống Quân Uyển và Huyết Mai rồi một lần nữa hóa thành lệnh bài dung nhập vào trong cơ thể hai nàng.

"Cửa thứ hai đã mở ra, mau theo ta vào bên trong!" Tống Quân Uyển bỗng nhiên mở miệng rồi nhanh chóng bay đến đó, Tống Khuyết và Bạch Tiểu Thuần cũng như những hộ pháp khác cũng nhanh chóng bay theo Tống Quân Uyển thẳng đến cánh cửa huyết sắc.

Huyết Mai cùng mười tên hộ pháp kia lúc này cũng cấp tốc bay lên tạo thành từng đạo cầu vồng lần lượt tiến vào trong Huyết môn. Không lâu sau thì tại đây liền không còn bóng người nào nữa mà Huyết môn kia cũng chậm rãi tiêu tán, biến mất không thấy gì nữa.

---

Huyết Sắc hoang mạc chính là một mảnh sa mạc cực lớn nhưng ở đây tất cả sỏi đá đều cùng một màu đỏ, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy một mảnh hoang vu.

Từng trận gió mang theo hơi nóng tạo thành âm thanh ghê rợn, mỗi khi thổi qua lại khiến vô số sỏi đá phập phồng, tạo nên một cảm giác chết chóc cho tất cả mọi người. Thậm chí, trên mặt đất thỉnh thoảng lại lộ ra một ít xương cốt của những hộ pháp đã tham gia Huyết Tử thí luyện trước đây.

Vừa mới bước vào, Bạch Tiểu Thuần liền lập tức cảm nhận được khí tức ngập tràn tử vong ở nơi đây, hai mắt hắn hơi co rút lại khi nhìn thấy một bộ xương trắng cách không xa chỗ hắn đứng. Không chỉ có hắn như vậy mà tất cả mọi người nơi đây cũng đều có cảm giác ớn lạnh.

"Sau một nén nhang nữa, chiếc chìa khóa thứ nhất sẽ xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa một khi xuất hiện cũng sẽ hình thành một cột sáng lớn dẫn đường. Cột sáng này sẽ không biến mất cho tới khi có người đoạt lấy chìa khóa.

Hiện tại các ngươi tỏa ra xung quanh, một khi thấy được cột sáng thì phải ngay lập tức bay tới đó... Người đầu tiên lấy được chìa khóa thì những người xung quanh phải lập tức bảo vệ, không được giành lấy!"

"Còn ta sẽ cầm chân Huyết Mai. Ta thấy tính cách Huyết Mai khá cực đoan, hẳn sẽ không muốn chờ đến Huyết Sắc cổ lộ mới ra tay mà sẽ tập trung lực lượng các hộ pháp, ở ngay tại đây quyết cùng ta tiến hành trảm thủ (chém giết đầu lĩnh).

Nếu hắn không có ý định này, ta cũng sẽ ép buộc hắn. Còn nếu hắn có cùng quyết định, ta sẽ cho hắn sáng mắt ra. Trong bảy canh giờ này, hoàn toàn trông cậy vào các ngươi đó!" Tống Quân Uyển nói nhanh rồi một mình vọt lên cao, vội vã bay đi.

Bay ra một đoạn khá xa, Tống Quân Uyển ở giữa không trung, vận lực lượng quát lớn, thanh âm vang vọng tám phương.

"Huyết Mai, ngươi dám chiến một trận cùng ta không!"

Ở một nơi khác trong Huyết Sắc hoang mạc cách đám người Bạch Tiểu Thuần không xa, Huyết Mai cùng đám hộ pháp cũng đã hàng lâm xuống, sau khi nghe được thanh âm của Tống Quân Uyển thì trong mắt Huyết Mai hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Không cần để ý đến ta, các ngươi mau đi tranh đoạt chìa khoá, còn Tống Quân Uyển cứ để ta đối phó." Huyết Mai cười lạnh, trong nháy mắt liền bay thẳng đến chỗ Tống Quân Uyển.

Phút chốc sau, hai nàng đã gặp nhau giữa không trung, trong mắt hai người đều mang theo sát ý tức thì liền ra tay. Tựa hồ Vô Cực Tử cùng Tống gia lão tổ đã có ước định trước, vì tu vi của Tống Quân Uyển cao hơn nên sẽ không có Chí Bảo vượt cấp, còn Huyết Mai mặc dù tu vi thấp hơn nhưng có nhiều Chí Bảo cũng như có Địa mạch chín lần đỉnh phong nên tạm thời hai nàng đấu ngang nhau.

Hai người vừa ra tay thì khiến cho toàn bộ xung quanh nổ vang ầm ầm.

---

Sắc mặt của mọi người còn lại đều trở nên ngưng trọng, đặc biệt là Tống Khuyết càng là kinh hãi, hắn không nghĩ rằng Tống Quân Uyển lại kiên quyết đến vậy. Mọi người đều chần chờ, trong lòng càn thêm kính trọng Tống Quân Uyển. Đến khi Tống Quân Uyển đã đi xa, Tống Khuyết và các hộ pháp nhanh chóng tản ra, mỗi người tự chọn một phương hướng bay đi.

Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn bóng hình Tống Quân Uyển bay xa. Sau đó, hắn cũng tìm cho riêng mình một hướng bay đi.

"Không ngờ rằng Tống Quân Uyển lại đem chính bản thân làm mồi nhử để bức Huyết Mai ra tay... Nàng hiển nhiên là có chuẩn bị, nhưng Huyết Mai nhất định cũng đã chuẩn bị không ít. Cả hai đều muốn kết thúc nhanh chóng mọi việc ngay tại cửa thứ hai này, tuy nhiên khả năng là hai nàng cũng chỉ thăm dò thực lực của nhau mà thôi." Bạch Tiểu Thuần lắc lắc đầu, bay nhanh đến chỗ khác, hắn hạ quyết tâm là sẽ không đi tranh đoạt chiếc chìa khóa thứ nhất.

"Ai cũng muốn cướp đồ của người khác. Người có chìa khóa thứ nhất phải gìn giữ nó cho đến phút cuối cùng. Người nào bắt được nó, nhất định sẽ rất thê thảm". Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lần thí luyện này tuy vẫn kém hơn so với Vẫn Kiếm thế giới nhưng nơi này lại bị giới hạn thời gian, tử vong lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu, một khi tranh đoạt, nhất định sẽ gió tanh mưa máu, cực kỳ tàn khốc.

"Hừ hừ, chìa khóa thứ nhất nếu xuất hiện ở gần kẻ nào thì kẻ đó thật không may. Ồ không đúng, phải nói là rất xui xẻo". Bạch Tiểu Thuần bay nhanh, tự nghĩ mình phải tránh càng xa càng tốt, như thế mới không bị nguy hiểm. Đang khi cảm khái, hắn ngó nhìn xung quanh, bỗng nhiên ngay trước mắt hắn, ngay trong tầm tay, trong thời khắc này, một điểm sáng màu đỏ bỗng xuất hiện.

"Đây là cái gì?"

Bạch Tiểu Thuần sững sờ trố mắt nhìn điểm sáng kia. Chỉ trong mấy hơi thở, quang điểm này bỗng bộc phát ra ánh sáng chói mắt rồi tạo thành một cột sáng phóng lên trời.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật