Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 1004: Tiểu đội số bảy

Chương 1004: Tiểu đội số bảy

Dịch giả: nila32

Sau khi bay vào từ một cánh cổng nằm dưới đáy tháp, hai người đã đặt chân đến một đại sảnh thoáng đãng. Cảnh quan nơi này có chút trống trải: vài cây cột đá thô to oằn mình nâng đỡ kiến trúc bên trên, chính giữa đại sảnh còn có một cái bệ đá hình vòm. Hai gã mặc trang phục trưởng lão Thái Thanh Môn đang ngồi đàm luận, lúc này nghe được tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại. Liễu Minh không khỏi kinh ngạc đôi chút. Một trong hai vị trưởng lão trước mặt là một người đàn ông trung niên dáng vẻ lạnh lùng, người còn lại không ngờ thoạt nhìn chỉ như một đứa bé vô hại, hơn nữa lại là người có duyên với hắn vài lần trong quá khứ, trưởng lão Thúy Vân Phong, Hạo Nguyệt đồng tử. Hạo Nguyệt nhìn thấy Liễu Minh cũng thình lình bày ra vẻ mặt thất thố.

“Đệ tử Việt Thích, bái kiến hai vị trưởng lão.” Thanh niên họ Việt vừa tiến vào liền khom người thi lễ, dường như không có để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của hai người Liễu Minh cùng Hạo Nguyệt đồng tử.

“Liễu Minh bái kiến hai vị trưởng lão!” Sau khi nhanh chóng ổn định tâm tình, Liễu Minh cũng thi lễ với hai người trước mặt một cái.

“Thì ra là Việt sư điệt, không cần đa lễ.” Trung niên mặt lạnh thản nhiên nói ra.

“Không ngờ có thể gặp Liễu sư điệt tại Ác Quỷ đạo này, là đến để rèn luyện sao?” Hạo Nguyệt đồng tử đột nhiên cười cợt hỏi thăm.

Việt Thích và người đàn ông mặt lạnh thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ.

“Đúng vậy, tu vi của đệ tử hôm nay đã chạm đến bình cảnh, vì vậy đặc biệt tới đây để tìm kiếm một hồi cơ duyên.” Liễu Minh chắp tay trả lời.

“Ta nhớ thứ Liễu sư điệt tu luyện là công pháp quỷ đạo vậy hoàn cảnh nơi này cũng vừa khéo thích hợp cho việc tăng tiến tu vi của ngươi.” Hạo Nguyệt đồng tử nghe vậy, không khỏi gật đầu đáp lời.

“Thì ra Hạo Nguyệt sư huynh nhận ra vị đệ tử mới tới này?” Người đàn ông mặt lạnh quan sát biểu hiện của hai người trong lúc nói chuyện, ánh mắt không khỏi lóe lên quang mang kỳ lạ.

“Cố huynh, ngươi trấn thủ Ác Quỷ đạo đã gần trăm năm vì vậy không biết một ít sự kiện xảy ra gần đây ở bên ngoài. Vị Liễu sư điệt này mới tiến vào nội môn mấy chục năm trước nhưng hiện nay đã được xưng tụng là đệ tử nội môn có thực lực mạnh nhất, hơn nữa còn được chưởng môn khen ngợi không dứt.” Hạo Nguyệt đồng tử mỉm cười đáp lời.

“Thì ra ngươi chính là đệ tử xếp hạng thứ nhất tại Thiên Môn hội vừa rồi, ta cũng nghe thiên hạ nói qua một ít chuyện của ngươi.” Vị trưởng lão kia nghe vậy không khỏi đánh giá Liễu Minh vài lần, trên mặt ẩn hiện một tia bất ngờ.

Việt Thích đứng một bên cũng bị tin tức vừa rồi làm cho giật mình. Trên đường tới đây, mặc dù cảm thấy Liễu Minh thực lực bất phàm nhưng lại không nghĩ đến vị sư đệ này lại có thanh danh to lớn ở môn phái như vậy.

“Trưởng lão quá khen, đệ tử hổ thẹn không dám nhận.” Liễu Minh cúi người hành lễ, cũng không nói thêm gì nữa.

“Ngươi đã là bài danh thứ nhất tại Thiên Môn hội vậy một bước khảo nghiệm thực lực xem như không cần nữa. Về phần ba đại đội Kim Quang khác nhau, chắc hẳn Việt Thích trên đường đi đã giải thích kỹ càng. Chỉ là không biết Liễu sư điệt mong muốn gia nhập đội ngũ nào?” Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn chậm rãi hỏi một câu.

“Đệ tử xin gia nhập đại đội số một.” Liễu Minh vừa nói vừa dâng lên lệnh bài thân phận bên hông.

Việt Thích đứng bên thấy vậy liền nháy mắt ra hiệu cho Liễu Minh chỉ là họ Liễu hoàn toàn không để ý tới.

“Liễu sư điệt suy nghĩ kỹ rồi chứ? Mặc dù thực lực của ngươi không kém nhưng Ác Quỷ đạo này cũng không thể so sánh với thế giới bên ngoài, lão phu vẫn đề nghị ngươi trước tiên tiến nhập vào đại đội thứ hai để làm quen một chút thì tốt hơn.” Hạo Nguyệt đồng tử nghe vậy bèn lên tiếng nhắc nhở.

“Đa tạ ý tốt của Hạo Nguyệt trưởng lão, đệ tử tâm ý đã quyết, vẫn mong hai vị sư thúc thành toàn.” Liễu Minh trả lời với ngữ khí thập phần kiên định.

Tuy rằng Việt Thích đã sớm nói qua, đệ tử mới tới tốt nhất nên bắt đầu ở hai đại đội còn lại, sau khi quen thuộc tình huống nơi này mới nghĩ đến chuyện tiến vào đại đội thứ hai. Nhưng hắn hiện nay thiếu nhất chính là thời gian vì vậy không muốn hao phí sáu năm sắp tới, lại thêm vô cùng tự tin đối với thực lực bản thân mới đưa ra yêu cầu như vừa rồi. Vị trưởng lão mặt lạnh nhìn thật sâu vào mắt Liễu Minh rồi mới nhúc nhích bờ môi truyền âm vài câu với Hạo Nguyệt trưởng lão. Sau khi nhận lấy lệnh bài do Liễu Minh đưa tới, y mới lấy ra một quyển sách bằng ngọc.

“Liễu sư điệt nếu đã tự tin vào thực lực của mình như thế, vậy liền như ngươi mong muốn. Hiện nay tiểu đội thứ bảy đang khiếm khuyết một chân đội phó, không bằng liền do Liễu sư điệt đảm nhiệm.” Lời vừa nói ra đã khiến sắc mặt của Việt Thích và Hạo Nguyệt đồng tử có chút biến đổi.

“Không biết trưởng lão có thể nói rõ một chút về tình huống của tiểu đội thứ bảy?” Liễu Minh nhìn thấy thần sắc của Hạo Nguyệt và Việt Thích bèn cẩn thận dò hỏi.

“Liễu sư điệt cho dù không hỏi, ta cũng sẽ nói rõ cho ngươi biết. Số lượng đệ tử Hóa Tinh của Kim Quang Quân chúng ta đồn trú trong thành ước chừng hơn ba trăm người, phân nửa trong số đó đều tập trung tại đại đội thứ nhất. Mà tiểu đội thứ bảy chính là tiểu đội thuộc hàng tinh nhuệ nhất, chấp hành đều là nhiệm vụ cực kỳ hung hiểm có tỷ lệ vẫn lạc cực kỳ cao.” Hạo Nguyệt đồng tử mở miệng giải thích.

“Tất cả đệ tử chấp hành nhiệm vụ tại Ác Quỷ đạo đều được tông môn ban thưởng nhất định, có thể là điểm cống hiến, cũng có khi là các loại đặc sản trân quý ở đây. Nhiệm vụ càng nguy hiểm, phần thưởng nhận lấy càng đáng giá. Liễu sư điệt thân mang thực lực cao cường, tới đây là vì ma luyện tìm kiếm cơ hội đột phá, tiểu đội thứ bảy tự nhiên là thích hợp hơn cả!” Nam tử mặt lạnh liếc xéo Hạo Nhiên đồng tử, sau đó bình thản trình bày.

“Thì ra là thế, đệ tử xin nghe theo sự an bài của Cổ trưởng lão.” Liễu Minh trải qua một phen trầm ngâm liền đáp ứng một cách sảng khoái.

“Rất tốt, ngươi được gọi là đệ nhất đệ tử Nội môn, nếu không có sự tự tin như vừa rồi quả thật sẽ khiến lão phu vô cùng thất vọng.” Người đàn ông mặt lạnh lần đầu để lộ thần sắc tán thưởng, tiếp đó y mới cầm lấy lệnh bài của Liễu Minh rà rà xung quanh ngọc sách trên tay.

Sau khi lóe lên một đạo hào quang, ngọc sách liền lần nữa khôi phục trạng thái bình thường. Lúc này, vị trưởng lão họ Cổ mới giao cho Liễu Minh một khối lệnh bài đen nhánh cùng một cái trữ vật phù đồng thời từ tốn giải thích:

“Bên trong lệnh bài này có khắc trận văn cấm chế của riêng Thái Thanh Môn chúng ta, chỉ cần dùng máu tế luyện một phen là có thể sử dụng vào việc đưa tin trong lúc tiếp nhận nhiệm vụ về sau. Còn trữ vật phù mà người đang cầm có chứa một bộ trang phục thống nhất của Kim Quang Quân, ngoài ra còn có một ít tư liệu nói về Ác Quỷ Đạo. Sau khi trở về nhớ xem qua kỹ càng, tuyệt đối sẽ giúp ích ngươi trong khi hành động sau này.”

Liễu Minh khẽ vâng một tiếng, sau khi thu hồi lệnh bài hắc sắc cùng trữ vật phù, hắn lại chắp tay hỏi thăm:

“Thật ra, vãn bối còn một vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị trưởng lão. Hiểu Ngũ sư tỷ của bản phong trước kia cũng từng tiến vào Ác Quỷ Đạo ma luyện thế nhưng về sau lại không hề thu được bất cứ tin tức nào của nàng ta. Đệ tử nghe người ta nói vị sư tỷ đã mất tích trong lần tiếp nhận nhiệm vụ cách đây không lâu, chỉ là không biết tình huống cụ thể như thế nào?” Hạo Nguyệt đồng tử cùng Cổ trưởng lão nghe vậy đều khẽ giật mình, không khỏi liếc nhau một cái thế nhưng trong lúc nhất thời cả hai đều không mở miệng đáp lời.

Liễu Minh thấy vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh dự cảm bất an. Việt Thích bên cạnh cũng khoanh tay đứng yên, rũ mi cúi đầu. Sau một lát, Hạo Nguyệt đồng tử mới thở dài một tiếng rồi chậm rãi nói ra:

“Chuyện này thật ra có chút phức tạp, tông môn đến nay cũng không tra được nguyên nhân rõ ràng. Đáng lí những đệ tử như các ngươi không được biết về chuyện này nhưng nể tình Liễu sư điệt và Hiểu Ngũ là tỷ đệ đồng môn, ta có thể kể rõ việc này cho ngươi nghe.”

“Vài năm trước, tông môn thình lình nhận được mật báo, nói tại bình nguyên Thiển Quỷ ở phía Tây Bắc có xuất hiện dấu vết của ác quỷ cho nên cao tầng liền phái một ít đệ tử tiến đến dò xét. Đội ngũ tiếp nhận nhiệm vụ ngoại trừ Hiểu Ngũ sư điệt còn có ba gã tu sĩ Giả Đan cùng một vị đội trưởng có cấp bậc Chân Đan cảnh. Không ngờ bọn hắn vừa đến nơi liền biến mất không chút tung tích. Về sau, tông môn cũng phái những đội nhóm khác dò xét một phen thế nhưng cũng không phát hiện điểm nào bất thường, ngay cả dấu vết kịch chiến cũng không thể tìm ra. Việc này cho đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn, không ai trả lời được đám người Hiểu Ngũ rốt cuộc đã biến mất như thế nào.” Hạo Nguyệt đồng tử kể xong không khỏi thở dài một tiếng.

Liễu Minh nghe đến đó liền cảm thấy phiền muộn. Nếu thật như vậy, đám người Hiểu Ngũ ắt hẳn đã gặp phải bất trắc gì đó.

“Đa tạ sư thúc kể rõ, vãn bối vô cùng cảm kích.” Liễu Minh sau khi thở dài một tiếng liền chắp tay cảm tạ.

“Không có tin tức cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Liễu sư điệt cũng không cần lo lắng, tông môn đến nay vẫn không ngừng phái người truy xét. Một khi có kết quả, chúng ta nhất định cho ngươi một câu trả lời rõ ràng.” Sau khi suy nghĩ một chút, Hạo Nguyệt đồng tử liền lên tiếng trấn an.

Liễu Minh nghe vậy chỉ có thể cười khổ, lên tiếng cảm ơn lần nữa.

“Việt Thích, ngươi hãy mang Liễu sư điệt tiến đến nơi đóng quân của đại đội số một. Nếu hắn có gì chưa rõ ngươi hãy giải thích tận tình hết sức có thể.” Hạo Nguyệt đồng tử lúc này lên tiếng dặn dò Việt Thích một câu.

“Vâng!” Thanh niên gầy gò nghe vậy liền chắp tay thi lễ một cái rồi lập tức dẫn theo Liễu Minh rời khỏi nơi này.

Hạo Nguyệt đồng tử nhìn theo thân ảnh của Liễu Minh từ từ rời đi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp. Tuy rằng Liễu Minh đã tiến vào Thái Thanh Môn được mấy chục năm nhưng đến giờ y vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nếu năm đó bản thân kiên trì thu nhận Liễu Minh về dưới Thúy Vân Phong, hiển nhiên vinh dự đào tạo ra đệ nhất đệ tử nội môn rất có thể sẽ rơi vào tay y chứ làm sao đến phiên Lạc U Phong của gã họ Âm kia chứ. Bất quá chuyện đã đến nước này, hiện tại có nói gì cũng đều đã chậm.

“Ài…” Nghĩ đến đó, Hạo Nguyệt đồng tử không khỏi âm thầm thở dài.

“Hạo Nguyệt huynh thoạt nhìn đối xử với tiểu tử họ Liễu vô cùng chu đáo!” Trung niên họ Cố vừa rồi không nói tiếng nào, lúc này bỗng nhiên thình lình cười hỏi.

“Ha ha, kẻ này có chút liên quan đến Lục Âm mất tích năm đó, cũng coi như là cố nhân của bản phong vì vậy tự nhiên nảy sinh ý định chiếu cố một chút.” Hạo Nguyệt đồng tử từ chối trả lời thẳng vào câu hỏi.

“Hậu nhân của Lục Âm không phải là nha đầu Long Nhan Phỉ sao chứ, cớ gì lại liên quan đến tiểu tử họ Liễu kia? Ta gần trăm năm chưa có trở về tông môn, hôm nay nhất định phải hỏi rõ lão huynh chuyện này.” Người đàn ông mặt lạnh nghe vậy, thần sắc khẽ động.

“Việc này nói ra rất dài dòng…”



Sau khi rời khỏi thạch tháp, Việt Thích liền dẫn Liễu Minh phi hành về khu vực mạn trái thành trì, giọng nói bất ngờ càng trở nên nhiệt tình so với trước:

“Liễu sư đệ, ta thật không nghĩ tới, ngươi lại là đệ nhất đệ tử Nội môn của bản tông, về sau vẫn mong huynh đệ chiếu cố sư huynh này nhiều hơn một chút.”

“Việt huynh quá lời rồi. Những thứ này đều là người ngoài đồn thổi lung tung cả thôi, hoàn toàn không thể tin là thật. Phàm là nhân vật lợi hại đều ít khi dừng chân quá lâu tại tông môn, phần lớn đều ra ngoài du lịch, tìm kiếm cơ duyên tiến giai Chân Đan. Những thứ khác không nói, chỉ sợ trong số đệ tử tại Kim Quang Thành này không thiếu người có thực lực cao hơn tại hạ.” Liễu Minh lắc đầu khiêm tốn.

Đang khi nói chuyện, hai người đã tiến đến một ngã tư, hai bên đường là những động phủ kích thước không lớn, trước cửa còn treo từng tấm biển có đánh số thứ tự.

“Sinh hoạt cũng dựa theo cơ cấu của ba đại đội mà phân chia lẫn nhau. Khu vực này là nơi cư trú của nhân thủ đội một, Liễu huynh xem, chúng ta đến nơi rồi.” Việt Thích vừa nói rõ tình hình nơi đây vừa vươn tay chỉ cho Liễu Minh một toà động phủ có đề ‘Tiểu đội số bảy’.

Liễu Minh nhìn qua động phủ trước mặt. Nhận thấy hoàn cảnh chung quanh xem như thanh tĩnh liền khẽ gật đầu.

“Liễu huynh, tại hạ kế tiếp còn có chút sự tình cần phải xử lý. Về sau nếu có thời gian, có thể tìm tới động phủ của tiểu đội số chín để tìm ta.” Việt Thích sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền mở miệng cáo từ.

“Được, đa tạ sự giúp đỡ của Việt huynh những ngày vừa qua, sau này còn gặp lại.” Liễu Minh chắp tay cảm ơn.

Sau khi khách khí với nhau vài câu, hai người cứ như vậy từ biệt tại đây.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật