Trang chủ » Ma Thiên Ký » Chương 1003: Kim Quang Thành

Chương 1003: Kim Quang Thành

Dịch giả: nhatchimai0000

Biên: nila32

Sau chừng bảy tám nhịp thở, hài cốt vỡ tan của Quỷ Bức thi nhau rơi xuống. Bầy dơi còn lại thấy thế thì chao một vòng trên không rồi trốn vào cửa động trên núi. Chẳng mấy chốc chả còn một mống. Thanh niên gầy gò thấy vậy thì há miệng ngạc nhiên. Lúc này, phía dưới sảnh luồng không khí đen cuộn lên, một thiếu nữ mặc lụa đen hiện ra, chính là Hạt Nhi.

“Chủ nhân, Hạt Nhi làm không nên việc, đã để nửa số Quỷ Bức bỏ trốn mất.” Hạt Nhi thi lễ với Liễu Minh bẩm báo.

“Không cần để tâm, ngươi làm thế là rất tốt rồi.” Liễu Minh đáp nhanh rồi vỗ vào hông một cái, sương mù từ thân Hạt Nhi bốc lên rồi chui vào trong Dưỡng hồn đại.

“Thật không ngờ linh sủng của Liễu sư đệ đã có thể hóa hình lại có thần thông kinh người như thế, chỉ giơ tay một cái đã đánh tan cả đám Quỷ bức nhiều như thế! Phải biết rằng đám Quỷ Bức không những rất khó chơi mà toàn thân chẳng có tài liệu nào đáng giá, lại huyết dịch có độc đủ để ăn mòn linh khí. Ở tình huống thông thường không ai ngạnh chống bọn quỷ vật này.”

Thanh niên gầy gò giờ mới thanh tỉnh bèn nhìn chằm chằm vào túi da bên hông Liễu Minh, tấm tắc khen ngợi, thần thái rõ ràng nhiệt tình hơn trước rất nhiều.

Cũng khó trách được, mặc dù hiện tại Liễu Minh được coi là đệ nhất đệ tử Nội môn nhưng với những đệ tử Thái Thanh môn từng rời khỏi môn phái mấy chục hoặc mấy trăm năm thì vẫn xa lạ, thậm chí có lẽ cái tên cũng mới chỉ nghe thấy lần đầu tiên.

“Âm thú quỷ vật trong Ác Quỷ đạo quả nhiên có ý tứ.” Liễu Minh nghe thế thì khẽ gật đầu, coi như là hiểu rõ tình huống trong này thêm vài phần nữa.

Thời gian tiếp theo, hai người lục lọi khắp thạch động một phen nhưng chẳng có phát hiện gì cả. Hai ngày sau, cơn mưa thối trời thối đất cũng tạnh hẳn, hai người lập tức rời đi, nhanh chóng bay về phía Kim Quang Thành. Cả hai thong thả mà đi, hai ngày sau một ngôi đại thành đồ sộ xuất hiện trong tầm mắt.

“Liễu sư đệ, đây là chủ thành đóng quân của tông môn trong Ác Quỷ đạo, Kim Quang Thành đấy.”

Dọc đường, hai người đã giới thiệu tính danh lẫn nhau, quan hệ tự nhiên thân quen hơn chút. Người thanh niên gầy còm họ Việt tên Thích là đệ tử Huyền Ngọc Phong, hắn vào Ác Quỷ đạo để ma luyện bản thân tìm kiếm cơ hội tiến giai Chân đan, từ bấy đến nay đã mất ba mươi chín năm rồi mà vẫn chưa đạt ước nguyện. Lúc này, Liễu Minh nhìn theo hướng Việt Thích chỉ thì thấy Kim Quang Thành khá khí thế, diện tích ước chừng hai ba mươi dặm, gọi là thành trì không bằng gọi là cứ điểm còn thỏa đáng hơn.

Toàn thành được kiến tạo bằng loại nham thạch màu đen. Tường thành bốn phía khoảng trăm trượng. Trung tâm thành trì có một ngọn tháp màu trắng cao hơn tường thành hơn mười trượng từ rất xa cũng nhìn thấy được. Trên đỉnh tháp là một quả cầu cực lớn đương xoay tròn tán xạ ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt ra bốn phương tám hướng. Từ xa nhìn thì tưởng như toàn bộ tòa thành chìm trong vầng sáng màu vàng kim. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao tòa thành được gọi là Kim Quang. Tường thành ở bốn phía thi thoảng đều có tu sĩ qua lại dò xét, khoảng mười trượng thì có một khối hình tháp, trên đó đều có chiếc cự nỗ hình thể to lớn mà có lắp sẵn mấy mũi tên bằng kim loại dài mấy trượng, thỉnh thoảng mũi tên lóe lên hào quang nhàn nhạt. Cự nỏ to như thế, chỉ sợ một kích của nó đến tu sĩ Hóa tinh kỳ cũng khó mà đón đỡ thẳng thắn, chính diện.

Trên tường đầy những chỗ lồi lõm dường như là những cú đánh mạnh lưu lại dấu tích, dù có chỗ đã sửa chữa nhưng vẫn nhìn ra được vết rạn. Thế là đủ biết quân đoàn ác quỷ điên cuồng tiến công như lời Việt Thích không phải là nói ngoa, có lẽ tình huống thực tế còn hơn nữa ấy. Bầu trời bên trên tòa thành lóe hiện không ít hắc điểm xa xa gần gần, theo những đường cong không đồng nhất. Nhìn kỹ thì là loài chim màu đen đang bay lượn, ắt hẳn là cảnh giới, dò xét động tĩnh xung quanh.

“Kim Quang Thành quả nhiên phòng thủ nghiêm mật.” Liễu Minh ngừng quan sát, đầu gật gù nhận xét.

“Đó là đương nhiên! Theo ta vào thành đã, phàm là đệ tử trong tông đến Ác quỷ đạo lần đầu đều phải vào thành đăng ký danh tính, sau đó sẽ được trưởng lão bề trên sắp xếp nhiệm vụ.” Thanh niên họ Việt bảo xong thì bay vào cửa thành, Liễu Minh thấy thế cũng giục độn quang theo sau.

Cách cửa thành khoảng trăm trượng, bốn năm tu sĩ từ bên trong xông ra đón đường hai người, trên người bọn họ là đồng phục khôi giáp màu xanh dương.

“Đứng lại!” Những tu sĩ này ổn định tư thế cách hơn mười trượng, người tu sĩ trung niên dẫn đầu lóe thanh quang nơi bàn tay, một thanh trọng kiếm dài vài thước bỗng hiện ra. Đầu kiếm chỉ vào hai người Liễu Minh, miệng trầm giọng quát hỏi.

Thanh niên họ Việt ra hiệu với Liễu Minh rồi cùng dừng lại. Liễu Minh quét thần thức lên mấy người nọ thì thấy mấy người đều có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ, tu sĩ trung niên dẫn đầu có tu vi Giả đan.

“Chư vị, tại hạ Việt Thích, đội một Kim quang quân. Đây là lệnh bài thân phận của ta, vị đằng sau là đệ tử trong tông mới tới, Liễu Minh đến từ Lạc U Phong, hiện đang muốn đưa hắn vào thành báo danh.” Thanh niên họ Việt nói xong thì lật tay đưa ra một lệnh bài một mặt màu đen. Liễu Minh cũng hiểu ý bèn lấy lệnh bài tông môn giao cho mấy người kia.

Tu sĩ trung niên lật nhìn tín vật của hai người kỹ càng, vẻ cảnh giác trên gương mặt giảm xuống. Lão trả tín vật lại cho hai người rồi vẫy tay với mấy người phía sau lưng. Một tu sĩ thanh niên bay ra, đưa tới một tấm gương tối tăm mờ mịt, một cột sáng từ đó bắn ra bao phủ hai người Liễu Minh lại. Liễu Minh nhướng mày, hắn thấy nam tử họ Việt không phản kháng thì cũng mặc kệ để cột sáng bao phủ hai người lại. Một luồng năng lượng hơi nóng bỏng từ cột sáng truyền vào, chạy một vòng khắp cơ thể.

“Âm Kính không phản ứng, xem ra hai người không có vấn đề gì.” Tu sĩ thanh niên thu tấm gương lại, thản nhiên nhận xét.

Lúc này tu sĩ trung niên mới khẽ gật đầu, thần sắc trên gương mặt buông lỏng, lão ôm quyền với hai người rồi xoay người bay trở lại tường thành.

“Những người này là đệ tử tuần tra thuộc đại đội thứ hai Kim Quang Thành. Vì rằng một đoạn thời gian trước đã xảy ra chuyện quân đoàn Ác Quỷ hóa thành tu sĩ bản tông lẻn vào thành cho nên việc ra vào thành phải được kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc. Cái kia là Âm Kính được luyện chế để tìm ra quỷ vật.” Thanh niên họ Việt giục độn quang rơi xuống, miệng đương giải thích.

“Việt sư huynh, đại đội một và đại đội hai là…” Liễu Minh nghe thế thì hỏi lại.

“Ha ha, là sư huynh lỡ quên không cho Liễu sư đệ biết tình huống Kim Quang quân. Tổng cộng Kim Quang quân có ba đại đội theo thứ tự đại đội một, đại đội hai, đại đội ba. Sau khi đăng ký tính danh sẽ lựa chọn vào một trong ba đại đội, cứ ba năm một lần sẽ có cơ hội thay đổi.” Thanh niên họ Việt vừa bước tới cửa thành vừa cười vừa giải thích.

“Nếu thế thì ba đội này đều có phân công nhiệm vụ à?” Liễu Minh sóng vai đi cùng thanh niên họ Việt vừa hỏi tiếp.

“Liễu sư đệ nói không sai. Đại đội một là chủ lực Kim Quang quân, nhiệm vụ chủ yếu là hoàn thành các loại nhiệm vụ do cao tầng phân công, có chức trách điều tra, để ý thường phải chiến đấu chém giết với quỷ vật cường đại, là đội ngũ có hệ số nguy hiểm cao nhất nhưng bù lại cơ hội tiến giai Chân đan cũng là lớn nhất. Mặt khác cơ hội nhận được khen thưởng là nhiều nhất. Đại hội hai đóng lại chỗ này, nhiệm vụ chủ yếu là phòng thủ Kim Quang thành và tuần tra. Thông thường không gặp tình huống đặc biệt không được rời thành một bước, sự nguy hiểm so với đội một đương nhiên ít hơn nhiều. Đại đội thứ ba được tự do nhiều, chủ yếu phụ trách giải quyết các hậu công tác, chủ yếu là những người tới vì linh tài. Các vị luyện khí, luyện đan và chế phù đều thuộc đội này. Nói chung thì những người mới đến đều chọn đội ba để biết và thích ứng hoàn cảnh ở đây, kỳ ba năm thứ hai thì xin vào đội đóng quân rèn luyện, phải kỳ ba năm thứ ba mới xin vào đội một.” Thanh niên họ Việt giải thích một hồi cho Liễu Minh tình huống cụ thể ở đây.

Trong lúc nói, hai người đã tới cửa thành. Cả hai vừa được đệ tử tuần tra kiểm tra một lượt nên đệ tử thủ hộ cửa thành chỉ liếc nhìn tín vật biểu thị thân phận hai người một thoáng rồi cho vào trong thành. Khi vào cửa thành, chân mày Liễu Minh nhướng lên, âm khí khắp Ác Quỷ đạo bỗng nhạt đi, xung quanh tràn đầy thiên địa linh khí. Hắn nhìn hào quang màu vàng kim từ bên trên chiếu xuống, trong lòng khẽ giật mình. Chính diện cửa thành là một con đường lớn rộng vài trượng, hai bên là những kiến trúc phòng ốc xây bằng đá xanh liên miên bất tận có phong cách cổ xưa. Cũng giống như tường thành, chỗ này có dấu thích mài dũa rõ ràng thô sơ không hề hoa mỹ nhưng có cảm giác chắc chắn. Trong thành lác đác bóng người, cảm giác trong lạnh có chút lạnh lùng. Bên đường, cứ phải một đoạn mới có mấy cửa hàng đơn sơ. Có thêm quán nhỏ là tăng thêm chút nhân khí.

Thanh niên họ Việt hiển nhiên quen với cảnh này rồi, hắn cứ băng băng dẫn đường tới ngọn tháp cao trong thành. Liễu Minh chẳng hỏi han gì mà cứ bước theo sau. Không bao lâu, hai người đã tới ngọn tháp cao ở trung tâm thành. Tới gần, Liễu Minh mới cảm thấy ngọn tháp thực lớn. Thân tháp được kiến tạo từ loại ngọc thạch màu trắng không rõ tên, mỗi một tấc đều được khắc chi chít chằng chịt những linh văn. Ngọn tháp đâm thẳng lên trời, phần chân xòe ra hai trăm trượng, thân tháp có tới mấy chục cửa vào trông như tổ ong, bên trong mơ hồ thấy có bóng người qua lại.

“Ngọn tháp này là nơi đầu mối then chốt của Kim Quang thành. Đại đa số trưởng lão cao tầng đương ở trong tháp. Liễu sư đệ tới vừa kịp lúc, lúc này tọa trấn ở tầng tháp cao nhất là một tổ sư cảnh giới Thông Huyền của bổn môn.” Việt Thích chỉ lên tầng cao nhất, thần thần bí bí tiết lộ.

Liễu Minh ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy quả cầu kim quang tỏa ra hào quang chói mắt che phủ tất cả, căn bản không nhìn thấy tình huống gì. Đúng là thần bí dị thường.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật