Đến trưa Huyên Huyên cũng kéo Trần Quốc Hưng đi ăn trưa, thanh máy vừa mở ra ở tầng 1 hắn đã cố ý ho một tiếng gây nên sự chú ý của mấy nhân viên ở quầy tiếp tân, Trần Quốc Hưng khẽ nháy mắt với cô nhân viên lúc trước một cái rồi mới ở dưới sự ngơ ngác của mấy nhân viên đi ra khỏi toà nhà Hoa Đại.
Đi vào một nhà hàng chọn một phòng riêng sau đó Huyên Huyên mới bỏ mũ cùng khẩu trang cười hì hì nói.
“ Làm một người nổi tiếng đôi khi cũng rất phiền phức.”
Một lúc sau một nhân viên liền đi vào cầm theo một quấn menu tươi cười nói.
“ Các vị tiên sinh cùng tiểu thư dùng gì?”
Trần Quốc Hưng cầm lấy menu nhìn một hồi thấy món nào đẹp mắt liền gọi một loại lên, nhân viên cũng hơi sững sờ hỏi lại.
“ Tiên sinh liệu ngài…”
Lão đạo sĩ Vương Minh bật cười vỗ vỗ bụng nói.
“ Cứ mang hết lên đi, một mình tôi ăn cũng hết haha.”
Nhân viên ghi ghi chép chép một hồi rồi cũng ra ngoài, Huyên Huyên bấy giờ mới quay sang hắn nói.
“ Tối nay em có một buổi biểu diễn anh đi xem nhé.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, biểu diễn ở trước mặt hàng trăm ngàn người cơ à, hắn gật gật đầu cười nói.
“ Được, nhưng mà cho anh một suất nhảy diễn với em nhá.”
Huyên Huyên hai mắt mở lớn cười toe toét gật đầu.
“ Như vậy quá tốt.”
Một lúc sau thức ăn từ từ được mang lên, ba người liền bắt đầu đụng đũa, hắn cũng không ngần ngại mà lấy ra một chai rượu vang lấy được trên tàu ma ra uống, lão đạo sĩ Vương Minh khoé miệng co quắp nhìn một màn, sau khi uống một ngụm lão đạo sĩ Vương Minh sống chết năn nỉ Trần Quốc Hưng bán cho lão mấy chai, hắn thì lắc đầu dơ một ngón tay duy nhất nói.
“ 1 chai.”
Lão đạo sĩ Vương Minh cũng chỉ biết gật đầu, đang ăn uống cửa phòng đột nhiên bị mở ra, hắn mồm đang nhai cái đùi gà quay ra nhìn thì người thanh niên ở cửa hơi sững sờ rồi nói.
“ Xin lỗi là tôi nhầm phòng.”
Rồi đóng cửa rời đi, hắn bĩu môi lại nhớ tới cái vụ đạp cửa rồi được miễn phí một bữa ăn mấy năm trước, mà cái tên này lại lịch sự mở cửa nên thôi cũng không bắt hắn trả tiền được.
Một lúc sau cửa phòng lại bị mở ra, có ba bốn người thanh niên ăn mặc sang trọng đi vào trong đó còn có tên thanh niên lúc trước đi nhầm phòng.
“ Ha ha thật xin lỗi, nghe nói Huyên Huyên ở đây nên mấy người chúng tôi tới làm phiền.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi thò tay ra sau lưng ảo thuật móc ra hai khẩu aka 47 dơ phía đám người vừa ăn vừa nói.
“ Cho mấy người 3 giây để rời khỏi đây.”
Mấy người vừa tới mặt mũi tái mét nhìn Trần Quốc Hưng rồi lại nhìn tới hai họng súng đen nhòm cũng không dám nghi ngờ hàng giả hay thật mà vội vàng rời đi.
“ Này nhớ đóng cửa.”
Trần Quốc Hưng nói với theo, tên đi cuối nhẹ nhàng đóng cửa lại Trần Quốc Hưng liền cất hai khẩu súng đi cười cười tiếp túc ăn uống. Lão đạo sĩ Vương Minh khoé miệng giật giật dơ ngón cái lên khâm phục nói.
“ Tiền bồi người thật trâu bò.”
Ăn uống xong xuôi liền vỗ bụng đứng dậy đi ra mở cửa vừa lúc Trần Quốc Hưng chút nữa là chạm vào một vùng núi chậm chùng.
“ Đứng lại.”
Một nữ cảnh quan xinh đẹp chĩa một khẩu súng lục vào Trần Quốc Hưng, ở phía sau cũng có hai nam cảnh quan khác cùng đám thanh niên lúc trước.
Trần Quốc Hưng dơ tay lên trời, vẻ mặt nhăn nhó lắp bắp nói.
“ Cảnh sát tỷ tỷ ta ta đâu có phạm pháp…tại sao lại chĩa súng vào ta.”
Nữ cảnh quan hừ lạnh nói.
“ Có người báo án người tàng trữ vũ khí quân dụng.”
Trần Quốc Hưng ngơ ngác nói.
“ Cảnh quan làm gì có chuyện đó, không tin cảnh quan có thể kiểm tra.”
Nữ cảnh quan vẫy tai hai cảnh quan khác liền lách người chui vào trong phòng bắt đầu lục lọi, lão đạo sĩ mập Vương Minh cũng bĩu dài môi, hai tên cảnh quan này mà tìm thấy được lão đâm đầu vào tường tự sát luôn, đến ngay cả lão còn chẳng biết tiền bối trẻ tuổi này lôi từ đâu ra nữa là.
Lục lọi một hồi hai cảnh quan đi ra lắc đầu, cảnh quan nhíu mày rồi nói.
“ Lục ba người bọn họ.”
Trần Quốc Hưng để mặc hai tên cảnh quan sờ mó khắp người, lão đạo sĩ mập thì còn được lục kĩ hơn, đến lượt Huyên Huyên thì hai cảnh quan nhìn nhau rồi nhìn về phía nữ cảnh quan.
“ Hai cậu canh chừng để tôi.”
Rồi cũng kéo Huyên Huyên đi vào trong phòng, Trần Quốc Hưng cười cười nhìn mấy tên thanh niên nháy mắt mấy cái, không ngờ tới mới doạ có tí mà lại đi báo cảnh sát.
Một lúc sau nữ cảnh quan liền đi ra trợn mắt nhìn đám thanh niên kia một trận, một người liền chỉ Trần Quốc Hưng nói.
“ Chị Tiểu Thanh em thấy hắn móc ra hai khẩu súng aka 47 không thể nhầm được, cả đám A Tử cũng thấy.”
Mấy người khác cũng gật đầu như bổ củi, Trần Quốc Hưng ho khù khụ quay qua nói với nữ cảnh quan.
“ Hẳn là chúng tôi đã trong sạch rồi chứ.”
Nữ cảnh quan nhăn mày gật đầu, Trần Quốc Hưng liền trịnh trọng móc ra hộ chiếu du lịch đưa cho nữ cảnh quan nói.
“ Thật sự làm tôi thất vọng, tôi muốn tố cáo lại những kẻ dám nói tôi tàng trữ vũ khí, đây là vu khống tôi sẽ kiện tới lãnh đạo Trung Quốc.”
Nữ cảnh quan nhăn mày xem hộ chiếu du lịch của Trần Quốc Hưng rồi trả lại hất mặt nói với hai cảnh quan.
“ Dẫn đám người kia về cục.”
Rồi quay người bỏ đi, hắn bĩu môi vì thái độ làm việc của mấy người này, mấy cái lời tố cáo kia hắn cũng chỉ xem như trò đùa vui, chưa tính tới mức độ quen biết giữa họ chỉ tính tới vấn đề quốc tịch hắn cũng chỉ là một người ngoài, nên việc đám người kia được thả chỉ là chuyện sớm muộn, có khi xe cảnh sát còn đưa đám người kia về tận nhà cũng nên.
Buổi chiều Huyên Huyên được một đám người bu lấy chuẩn bị đủ kiểu cho buổi diễn vào 7h tối nay. Trần Quốc Hưng và lão đạo sĩ mập Vương Minh ngồi một góc cắn hạt hứng dương.
Buổi tối 7 giờ xung quanh sân khấu đã có hàng chục nghìn người, băng rôn hình ảnh Huyên Huyên tràn ngập ở bên dưới.
Huyên Huyên mặc trên người một bộ váy trắng tinh bước lên sân khấu, bên dưới lập tức nổ tung.
“ Huyên Huyên.”
“ Huyên Huyên”
“…”
Buổi tối nay là buổi ra mắt bài hát mới của Huyên Huyên mang tên Cổ Nguyệt Thiên Thu, đã không có ít đài truyền hình lớn tới trực tiếp, người hâm mộ cũng chật kín cả quảng trường sân khấu.
Trần Quốc Hưng một lúc sau cũng đi ra diện trên người chính là một bộ đồ huyền thoại, quần ống rộng, chân đeo giày lười, trên người là một cái áo phông trắng sau lưng có một đôi cánh đại bàng, tóc thì cắt moi trên mắt là một cắp kính dâm, sau khi cúi trào khán giả rồi hắn đứng ra trung tâm của cả sân khấu, còn Huyên Huyên lùi ra phía sau.
Tất cả đều sững sờ khi mà Trần Quốc Hưng lại xuất hiện đứng ở giữa sân khấu, đáng lẽ Huyên Huyên mới là người đứng ở đó, ở bên trong mấy vị quản lý cũng chỉ biết đứng im mà nhìn không có ai ra ngăn cản vì đơn giản người ta là người có quyền có tiền, là một phó tổng của tập đoàn Atharnot, Hoa Đại cũng không đắc tội nổi liền mặc kệ hắn.
Khi tiếng nhạc bắt đầu cất lên Huyên Huyên cũng bắt đầu cất tiếng hát.
“ Zung zu zie ong eo…nĩ xung ze au ka…”
( tác không chế ra nổi nên đành vậy)
Trần Quốc Hưng cũng bắt đầu nhún nhảy phô diễn ra 72 tuyệt kĩ VINAHOUSE, hắn phải mang điệu nhảy huyền thoại ra khắp thế giới mới được, ở dưới lời bài hát cực hay cùng điệu nhảy điêu luyện của Trần Quốc Hưng, khán giả bên dưới nổ tung không ít người cũng bắt đầu nhún nhảy theo từng nhịp của hắn, không chỉ có vậy các kênh giải trí cũng nổ tung vì sự kết hợp hoàn hảo, lần này Huyên Huyên ra mắt bài hát mới liền kết hợp một cách hoàn hải với điệu nhảy, khi Huyên Huyên cất tiếng hát cuối cùng Trần Quốc Hưng cũng kết thúc bằng một điệu múa quát dẻo như mật rồi cúi đầu chào khán giả.
Cầu Ủng Hộ, Đánh Giá!!!!!!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật