Trang chủ » Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) » Chương 177: Không Ra Oai Không Đời Không Nể

Chương 177: Không Ra Oai Không Đời Không Nể

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngày sau.

Trần Quốc Hưng lượn lờ ở trên đường của thành phố Thành Đô, hắn cảm thán không thôi ngắm những nhà cao tầng những khu phố sầm uất đường xá được quy hoặc một cái hợp lí đẹp đẽ…

Ở ngoài đường có không ít biển quảng cáo của các thương hiệu sản phẩm có khuôn mặt của Huyên Huyên.

“ Lão đạo sĩ mập cũng biết kinh doanh kiếm tiền ghê.”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, trong mấy tháng thời gian Huyên Huyên ngang trời xuất thế đã vũ hoá long môn trở thành một sao hạng A của đất nước tỉ dân hắn không thể phủ nhận tài năng ca hát của Huyên Huyên được, đi lang thang một lát cũng đến toà nhà Hoa Đại nơi mà hiện tại Huyên Huyên được một công ty giải trí quản lý.

Đi vào trong sảnh của công ty giải trí Hoa Đại, ngó nghiêng một hồi rồi đi lại chỗ quầy tiếp khách.

“ Xin Chào.”

Một nhân viên mỉm cười gật đầu chào rồi nói.

“ Tiên sinh cần gì?”

“ Tôi muốn tìm Huyên Huyên.”

“ Tiên sinh có hẹn trước không?”

“ Không có.”

“ Xin lỗi tiên sinh vậy thì không thể gặp.”

“ Cô gọi một tiếng báo cho cô ấy là có người tên Trần Quốc Hưng tìm cô ấy.”

Cô nhân viên liếc nhìn Trần Quốc Hưng một cái rồi vội vàng chạy ra nghênh đón một người khác.

“ Tống thiếu gia, anh đến tìm Huyên Huyên sao?”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, cái tình tiết này quen lắm. Người được gọi là Tống thiếu gia đầu tóc bóng mượt quần áo thì vừa nhìn liền biết là loại cực đắt tiền, khuôn mặt anh tuấn, đôi mặt hờ hững liếc qua nhìn Trần Quốc Hưng một cái rồi gật đầu nói với cô nhân viên.

“ Tôi đến tìm Huyên Huyên, cô ấy bây giờ đang ở đâu?”

“ Tống thiếu gia, cô ấy đang tập luyện ở trên tầng 26.”

— QUẢNG CÁO —

Cô gái cười tươi như hoa nói, vị Tống thiếu gia cười nhẹ gật đầu rồi đi thẳng về hướng thang máy, hắn liền cười ha ha chạy theo đi bên cạnh vị Tống thiếu gia.

“ Xin lỗi Tống thiếu gia tôi cũng muốn gặp mặt Huyên Huyên không bằng chúng ta đi chung.”

Cô nhân viên ở phía sau ngơ ngác nhìn Trần Quốc Hưng chạy theo Tống thiếu gia, miệng nhỏ khẽ bĩu lên nói.

“ Hừ, là một tên mặt dày.”

Tống thiếu gia hờ hững nhìn Trần Quốc Hưng cũng không nói gì mà mở cửa thang máy, hắn bĩu môi một cái rồi cũng chạy vào theo.



“Là một fan cuồng của Huyên Huyên sao, lát cậu mà lộn xộn tôi ném cậu từ tầng 26 xuống.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, ai ném ai còn chưa biết được, sau đó nở một nụ cười nịnh nọt nói.

“ Đa tạ Tống thiếu gia, tôi nhất định sẽ không lộn xộn.”

Khi thang máy đến tầng 26 liền mở ra, Tống thiếu gia đi ra bên ngoài, hắn cũng đút tay túi quần nghênh ngang mà đi theo, trong lòng thì thầm khinh bỉ cái gì mà Tống thiếu gia, bên tàu này lắm con chủ tịch thật.

Đi vào một căn phòng lớn Huyên Huyên đang tập luyện một điệu múa nhẹ nhàng, có ba nữ nhân đang chỉnh nắn những động tác của Huyên Huyên, lão đạo sĩ mập Vương Minh đang ngồi ở một góc vắt chân lên bàn miệng thì phun ra một đống vỏ hạt dưa.

Tống thiếu gia vừa đến mấy nữ nhân đang dạy múa cho Huyên Huyên liền tươi cười chào hỏi.

“ Tống thiếu gia anh đến thăm Huyên Huyên.”

Tống Thiên Minh gật đầu với mấy nữ nhân rồi nhìn Huyên Huyên nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“ Chào em Huyên Huyên, anh tới mời em…”

Còn chưa nói hết câu đã thấy Huyên Huyên chạy vọt qua bên người.

“ Bây giờ anh mới đến thăm em sao.”

Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của Huyên Huyên rồi nháy mắt với tên Tống thiếu gia khuôn mặt đang cứng đờ một cái, rồi mới cười nói.

“ Không phải tôi đã đến thăm cô rồi đây sao, lão đạo sĩ cũng biết kiếm tiền từ cô quá nhỉ.”

Huyên Huyên ôm lấy một cánh tay của Trần Quốc Hưng cũng bĩu nhẹ môi.

— QUẢNG CÁO —

ke-thu-ho-vu-tru-177-0

“ Chúng ta xưng hô anh em đi, xưng hô cô với tôi em nghe xa cách lắm.”

Trần Quốc Hưng đưa tay gãi gãi mũi, Huyên Huyên xem ra cũng đã học được ngôn ngữ ở bên ngoài một cách thành thục rồi.

Lão đạo sĩ mập Vương Minh thấy Trần Quốc Hưng thì cũng vội bật dậy chạy lại chìa một tay ra. Hắn cũng dơ tay ra bắt tay với lão đạo sĩ một cái.

“ Đa tạ tiền bối, nhờ có thứ đó ta mới đột phá.”

Trần Quốc Hưng cũng mỉm cười nói.

“ Ông không làm đạo sĩ nữa à?”

Vương Minh xoa xoa cái bụng như bà chửa của mình cười xấu hổ nói.

“ Ha ha nói ra cũng thật xấu hổ, cái nghề đạo sĩ ở thời hiện đại không còn có mấy người tin tưởng, khó kiếm tiền nên thành ra ta mới đi theo Huyên Huyên kiếm chén cơm qua ngày.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi cái lão đạo sĩ này chẳng có chút thật thà gì cả, lão đem Huyên Huyên bước chân vào giới giải trí tràn đầy đen tối này hắn còn chưa tính xử lí lão, vậy mà lại đổ hết cho Huyên Huyên.

“ Huyên Huyên em muốn bước chân vào cái giới giải trí này sao?”



Huyên Huyên gật gật đầu rồi nói.

“ Nếu anh không thích em liền rời khỏi ngay.”

Hắn lắc đầu.

“ Không phải, em hát rất hay anh cũng rất thích nghe em hát, nhưng cũng phải cẩn thận đừng để bản thân chịu thiệt.”

Lão đạo sĩ Vương Minh ở bên cạnh liền vỗ ngực bùm bụp nói.

“ Tiền bối người yên tâm,có Vương Minh ta ở đây đảm bảo Huyên Huyên cô nương ngay cả một sợi tóc cũng không kẻ nào có thể đụng vào.”

Trần Quốc Hưng gật đầu rồi quỷ không biết thần không hay nhét cho lão đạo sĩ Vương Minh một gốc linh thảo cấp 2, rồi ý vị nói.

“ Ha ha tôi cũng sẽ không để ông mệt mỏi.”

— QUẢNG CÁO —

Lão đạo sĩ Vương Minh cảm giác được có đồ vật ở trong túi áo thì đầu tiên chính là khiếp sợ vì không hề cảm nhận được Trần Quốc Hưng ra tay, sau đó mới cười vui vẻ gật đầu như bổ củi.

“ Huyên Huyên đây là?”

Tống Thiên Minh trong lòng ganh ghét nhìn Huyên Huyên và cái tên đi theo mình lên đây thân mật liền đi lại chỗ hai người nợ một nụ cười hỏi.

“ Tống thiếu đây là Quốc Hưng, anh ấy là…”

Huyên Huyên nhìn hắn đang gãi gãi mũi cũng không có nói hết liền dừng lại, Trần Quốc Hưng đang tự hỏi trong lòng bản thân hắn có nên làm cầm thú hay không thì một bàn tay dơ tới.

“ Tôi tên Tống Thiên Minh rất vui được làm quen với cậu, không biết cậu hiện tại đang làm gì ở đâu? Nếu không có việc làm có thể đến Tống Thị làm việc.”

Trần Quốc Hưng khinh bỉ trong lòng, mẹ nó cái tên Tống Thiên Minh này đúng là khoe mẽ, hắn mà để người ta ra oai trước mặt thì làm sao mà chịu cho nổi, liền cười cười bắt tay Tống Thiên Minh nói.

“ Tôi bất tài vô dụng hiện mới làm tới chức phó giám đốc của tập đoàn Atharnot, anh biết tới tập đoàn mà tôi đang làm chứ.”

Tống Thiên Minh khoé miệng giật giật, không những biết mà còn biết rất rõ tới tập đoàn xuyên quốc gia này, Atharnot là tập đoàn đứng hàng đầu thế giới, các mảng kinh doanh rất rộng lớn ngay cả sản xuất vũ khí cũng có một chân ở thị trường Mĩ, vậy mà cái tên thiếu niên ở trước mặt này lại là một phó giám đốc không lẽ là đang nói dối.

Trần Quốc Hưng buông tay Tống Thiên Minh liền biết thừa đối phương đang nghi ngờ liền cười cười móc vào túi áo lấy ra một tấp card visit màu đen viền vàng đưa cho Tống Thiên Minh, nếu mà đã muốn ra oai phải làm cho tới cùng chứ.

“ Đây là danh thiếp của tôi, nếu Tống thị có mảng kinh doanh muốn hợp tác chúng ta có thể nói chuyện một chút.”

Tống Thiên Minh hai mắt như muốn lồi lên nhìn tấm danh thiếp mà Trần Quốc Hưng vừa đưa, trong một lần cùng cha đi tiếp một phó phòng của tập đoàn Atharnot, cha Tống Thiên Minh cũng được phó phòng đưa cho một thấy tấm danh thiếp cùng loại, Tống Thiên Minh xác định đây là cùng loại với tấm danh thiếp của vị phó phòng kia, thập chí còn cao cấp hơn thì trong lòng như có cơn sóng lớn dâng trào.

Trần Quốc Hưng thấy biểu hiện của Tống Thiên Minh cũng gật gù cảm thán, đúng là ra oai làm cho con người ta rất sảng khoái.

Lão đạo sĩ Vương Minh ở bên cạnh cũng có cảm giác quái dị khi nghĩ đến lần đầu gặp Trần Quốc Hưng, rồi lão cũng thầm vỗ đầu suy đoán Trần Quốc Hưng này cũng rất giống với lão, rất thích ra oai ngưu bức.

Tống Thiên Minh nói chuyện một hồi cũng vội vàng rút lui, vì một nữ nhân mà tranh chấp với một phó tổng của tập đoàn lớn, Tống thị cũng không chịu nổi sóng lớn.

Trần Quốc Hưng cười ha ha tiễn Tống Thiên Minh một đoạn, ba cô gái sững sờ nhìn Trần Quốc Hưng, cả ba đều không ngờ tới Huyên Huyên lại quen biết một phó tổng của tập đoàn lớn thì không ngừng hâm mộ ghen tị.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật