Nhiếp Ly một đường chạy như điên, tiến thẳng vào chính giữa đám người Cổ Hằng.
Chớp mắt, Lôi Hỏa Dực Xà vương phía sau cũng đã lao đến, theo Nhiếp Ly vọt vào trong đám người.
“Má ơi!”
“Cứu mạng!”
Đám thủ hạ của Cổ Hằng lập tức người ngã ngựa đổ.
Thình thịch bành.
Tốc độ của Lôi Hỏa Dực Xà vương thực sự quá nhanh, những người bị thân thể to lớn của nó đụng phải lập tức thịt nát xương tan, hảo diễm bùng lên, lập tức có mấy chục tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả đều hóa thành tro.Lôi Hỏa Dực Xà vương một đường chém giết vô địch.Cổ Hằng thấy một màn như vậy, trong mắt toát lên vẻ kinh hãi, vội dẫn theo thủ hạ chạy trốn.
Đối mặt với Lôi Hỏa Dực Xà vương, Cổ Hằng không có bất kỳ ý niệm phản kháng nào hết, đó chính là tồn tại cấp Long Đạo cảnh a.
Ánh mắt Nhiếp Ly liếc qua Cổ Hằng một cái, khóe miệng kéo lên, hắn biết mình hẳn phải chết, nhưng nếu Cổ Hằng cũng ở đây, vậy xin lỗi, hắc bạch song dực vỗ mạnh một cái, vèo một tiếng hóa thành một vệt sáng hướng Cổ Hằng bay tới.
“Hỗn đoản, đừng có đi theo ta, Nhiếp Ly, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, ta nhất định sẽ khiến ngươi thần hồn câu diệt” Cổ Hằng thấy Nhiếp Ly chạy theo mình, lập tức giận dữ quát.
Tuy Nhiếp Ly mới chỉ là Thiên Mệnh cảnh, nhưng tốc độ lại nhanh kinh khủng, không kém hắn chút nào.
Càng làm hắn sợ hãi chính là, lôi dực xà vương càng nhanh hơn, mắt thấy đã tới rất gần.
Nhiếp Ly cấp tốc đuổi theo Cổ Hằng thật chặt, một bên không quan tâm nói: “Cố công tử, ta không cố ý a, lôi hỏa dực xà đuổi sát quá, ta cũng không có cách nào.”
“Ngươi muốn chết thì tự mình đi đi, đừng kéo theo ta” Cổ Hằng vừa bay đi vừa mắng.
“Ta không muốn kéo theo công tử ah, đây là bất đắc dĩ, nếu không công tử cho người ngăn Lôi hỏa dực xà đi, ta sẽ không theo ngươi nữa” Nhiếp Ly cười nói, chứng kiến bộ dạng chật vật của Cổ Hằng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Nghe Nhiếp Ly nói, Cổ Hằng tức muốn bể phổi. Nhiếp Ly đúng là không biết xấu hổ, bảo hắn cho người ngăn cản lôi hỏa dực xà, cho Nhiếp Ly chạy trốn sao?
“Tất cả hãy ngăn hắn lại cho ta, hung hăng giết hắn” Cổ Hằng hét lớn, mấy người dưới tay hắn lập tức tiến lên chặn đường Nhiếp Ly.
Từng đạo khí tức mạnh mẽ ép hướng Nhiếp Ly, khiến tốc độ của hắn chậm lại.
Dù sao Nhiếp Ly mới chỉ có tam mệnh cảnh, bên Cổ Hằng lại có không ít Thiên Tinh Thiên Chuyển cảnh, lúc này đã hoàn toàn phong tỏa đường hắn đi.
Xem ra chạy không thoát rồi, bất quá hắn đã dự liệu trước. Có thể làm Cổ Hằng tổn thất nhiều người như vậy, đáng giá.
Lôi hỏa dực xà nhanh chóng đuổi lên, há mồm phun ra một quả cầu lửa.
Oành!
Hảo diễm nóng bỏng xuyên thủng Nhiếp Ly, hai mắt hắn tối sầm lại, đã mất đi ý thức.
Sau khi tiến vào đại thế giới, đây là lần đầu tiên hắn tử vong.
Lôi hỏa dực xà giết chết Nhiếp Ly xong thì hơi dừng lại. Khí tức của Nhiếp Ly đã hoàn toàn biến mất, Từ trên người hắn lại không rơi ra bất cứ đồ vật gì, vật trong thần trì bị Nhiếp Ly lấy đi cũng không thấy đâu.
Thần trì xa xa thuộc về nó, giờ đã hoàn toàn sụp đổ, lôi hỏa dực xà vương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vô cùng phẫn nộ.
Nhân loại giảo hoạn, nhất định trong khi chạy trốn đã lén đem vật kia đưa cho kẻ khác rồi.
Trong mắt lôi hỏa dực xà vương hiện lên hung quang, thân thể hóa thành vệt sáng, tiến hành điên cuồng tàn sát người chung quanh.
Nhìn thấy Nhiếp Ly bị thiêu chết, Cổ Hằng thả lỏng một hơi, gia hỏa đáng ghét này cuối cùng đã biến mất, đầu lôi hỏa dực xà kia cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa.
Chỉ là, khi quay đầu lại, một màn làm cho hắn hồn phi phách tán xuất hiện. Sau khi Nhiếp Ly chết đi, lôi hỏa dực xà giường như càng phẫn nộ, đang tiến hành điên cuồng giết chóc, đuổi theo sau người của hắn, từng người một bị chết đi.
Dù sao lôi hỏa dực xà cũng là cường giả Long Đạo cảnh, đám người dưới tay hắn hoàn toàn không có sức chống cự.
Mắt thấy lôi hỏa dực xà đã giết mấy chục người, bắt đầu hướng bên này bay tới, Cổ Hằng sợ tới tái mặt.
“Các ngươi mau bảo vệ ta ly khai” Cổ Hằng vội quát to một tiếng.
Một đám người vội hướng Cổ Hằng tụ lại, tiến hành bảo hộ hắn chạy đi.
Sau khi lôi hỏa dực xà giết mấy chục người, ánh mắt bắt đầu hướng về phía nhóm Cổ Hằng bên này. Trí tuệ của nó không thấp, liếc cái là nhận ra, Cổ Hằng là người trọng yêu nhất trong đám người, những người khác đều đang bảo vệ hắn chạy đi.
Lôi hỏa dực xà vỗ mạnh cánh, vút một tiếng, hướng Cổ Hằng bay tới.
Thấy một màn này, Cổ Hằng lập tức ngộ ra, buồn bực mắng: “Tất cả không cho phép đi theo ta, để ta dẫn con rắn này đi.”
Sưu sưu sưu.
Một đám người nhanh chóng tản ra.
Sau khi tất cả phân tán, lôi hỏa dực xà y nguyên vẫn đuổi theo Cổ Hằng.
Thấy một màn này, Cổ Hằng bó tay, vì sao nhiều người như vậy, hết lần này đến lần khác lôi hỏa dực xà lại đuổi theo hắn? Hắn tâm muốn khóc cũng có.
Lôi hỏa dực xà nhanh chóng nhào tới hướng hắn.
Lúc này, Lý Hành Vân đã đem theo thủ hạ rút đi, nhưng cũng đã tổn thất hơn hai trăm người. Còn bọn Cổ Hằng, Lý Hành Vân hắn chẳng buồn quản, đi trước nói sau, miễn cho bị lôi hỏa dực xà nhắm tới.
Thiên Linh viện, Hồn Điện.
Hồn Điện là một khối kiến trúc phi thường khổng lồ, bên trong là một mảng hư không trống trải, trong hư không trôi nổi từng chiếc hòm sắt đem kịt, số lượng khổng lồ, ít cũng trăm vạn, hình thành một thế giới quỷ dị.
Trong số đó, một cái hòm sắt lặng lẽ cháy lên ngọn lửa màu vàng.
Một thân thể chậm rãi ngưng tụ trong ngọn lửa đó.
Vài canh giờ sau, Nhiếp Ly bước ra từ Hồn Điện.
Tu vi chỉ còn nhị mệnh cảnh, hơn nữa thời gian tới đây sẽ bị lâm vào trạng thái Mệnh Hồn bất ổn, không có cách nào gửi Mệnh Hồn vào hồn điện, nên cũng không thể tiến vào đại thế giới.
Trước tiên phải đem Mệnh Hồn vững chắc mới được.
Tuy tu vi giảm xuống còn nhị mệnh cảnh, nhưng làm Nhiếp Ly kỳ quái là, trong cơ thể hắn y nguyên vẫn còn ba đạo Mệnh Hồn, chỉ là đạo màu vàng có vẻ yếu ớt.
Theo lý thuyết, bị rớt một cảnh giới, Mệnh Hồn phải mất đi một đạo mới đúng, nhưng Mệnh Hồn của hắn vẫn y nguyên, không hề mất đi.
Mệnh Hồn không mất, xem ra có thể tu luyện lại rất nhanh a.
Nhiếp Ly duỗi lưng một cái, lần tiến vào đại thế giới này thu hoạch được không ít, đạo thần căn trung đẳng thần trì này sau khi đưa vào Vạn Lý Hà Sơn Đồ, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu linh thạch. Nhất mệnh này, rất đáng giá.
Bọn người Lý Hành Vân từ xa nhìn thấy Nhiếp Ly bước ra khỏi hồn điện, lập tức chạy tới đón.
“Thật đáng tiếc, không có cách nào bảo vệ ngươi, thần căn rơi ở đâu rồi?” Lý Hành Vân nhìn Nhiếp Ly cười khổ nói.
Nhiếp Ly lắc đầu, nói: “Thần căn vẫn còn, đa tạ Lý huynh quan tâm”
Nghe Nhiếp Ly nói, Lý Hành Vân không khỏi ngẩn người, không biết Nhiếp Ly làm cách nào, lại có thể vẫn giữ được thần căn sau khi chết. Bất quá thần căn đã tới tay, một chuyến này đã không tệ rồi.
“Chúng ta trước đi biệt viện của Hành Vân huynh.” Nhiếp Ly cười nói.
“Được.” Lý Hành Vân gật đầu.
Ngay khi bọn hắn chuẩn bị rời đi, một đám người nối nhau bước ra khỏi hồn điện.
Đám người này chính là nhóm Cổ Hằng.
Từ xa chứng kiến Cổ Hằng đen mặt bước ra hồn điện, khi thấy hắn cùng Lý Hành Vân, lập tức cừu nhân tương kiến, hận đỏ con mắt.
Nhìn thấy bộ dạng của Cổ Hằng, Lý Hành Vân lập tức vui vẻ, cười nói: “Ai nha, chẳng phải Cổ công tử đây sao? Cổ công tử sao lại bước ra từ hồn điện thế này?”
“Lý Hành Vân, Nhiếp Ly, các ngươi nhớ kỹ cho ta, món nợ này vẫn chưa xong đâu.” Cổ Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cổ công tử quá lời, chúng ta đâu có đắc tội gì ngươi, sao phải nói tuyệt tình như vậy?” Lý Hành Vân giả bộ vô tội nói, kỳ thật trong lòng đang nở hoa. Cổ Hằng này muốn theo hắn chơi đen, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm thóc, đem mình táng thân ở đó.
Cổ Hằng trong lòng rỉ máu, bản thân dẫn theo hơn 700 người, tuy không biết đã chết bao nhiêu, nhưng chắc sẽ không ít hơn 3 4 trăm, hắn biết rõ Nhiếp Ly cùng Lý Hành Vân đang cười nhạo mình, sắc mặt âm trầm: “Các ngươi đừng vội đắc ý, ta không bỏ qua dễ vậy đâu.”
Cổ Hằng mau chóng mang thủ hạ ly khai.
Nhìn một màn này, khéo miệng Lý Hành Vân hơi kéo lên, ở trong đại thế giới, hắn đã trải qua không một ngàn cũng phải bảy tám trăm trần chiến, trước nay chưa từng sợ qua ai.
Nhiếp Ly cười nói: “Lần này đủ cho Cổ Hằng thu liễm thật lâu, chúng ta cũng đi thôi.”
Nhiếp Ly cùng Lý Hành Vân đi chung, tiến vào Hành Vân biệt viện, tiến hành bồi thường cho thủ hạ của hắn, tốn không ít hơn 10 vạn linh thạch, nhưng đối với Nhiếp Ly mà nói, bất quá là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Sau khi làm xong, Nhiếp Ly quay lại biệt viện của Tiêu Ngữ, bắt đầu tiềm tu.
Sắc trời dân tối, trăng đã lên cao.
Đông đông đông.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Nhiếp Ly mở mắt, đứng lên, mở cửa ra, chỉ thấy Long Vũ Âm thanh tú động lòng người đứng trước cửa, nàng mặc một thân váy tơ, so với thường ngày có chút khác biệt, làm cho Nhiếp Ly thiếu chút nữa không nhận ra. Nàng bình thường thích vận một thân sức phục bó sát người, tư thế hiên ngang, nhưng lúc này, lại là một hình tượng hoàn toàn bất đồng.
Váy tơ màu trắng làm nàng đáng yêu hơn bình thường rất nhiều, không thể không nói, Long Vũ Âm đúng là một mĩ nữ nhất đẳng, mặc kệ mặc trang phục gì cũng có thể toát ra vài phần hương vị.
“Sư phự, hôm nay có thể giúp ta đả thông huyệt đạo không?” Trong đôi mắt linh động của long vũ ẩm mang theo một tia mong chờ nhìn về phía Nhiếp Ly, kể từ khi biết Nhiếp Ly có thể mở ra huyệt vị của nàng, kích phát tiềm năng bên trong cơ thể, một võ si như nàng lập tức không kiềm chế được, sau khi biết Nhiếp Ly trở về, liền không đợi được tìm tới đây
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật