Chỉ một lát sau, trong phòng liền truyền đến tiếng Lục Phiêu kêu thê lương thảm thiết cùng khóc thét, bên trong đó truyền ra tiếng Tiêu Tuyết mắng to Lục Phiêu lưu manh, sau đó lại là tiếng đánh nhau lung tung hỗn loạn, cuối cùng lúc này mới dịu xuống một chút.
Thanh âm này... quả thực thảm không đành lòng nghe.
"Ngươi mới vừa rồi rốt cuộc nói cái gì với Lục Phiêu?" Tiếu Ngưng Nhi trừng mắt nhìn nhìn về phía Nhiếp Ly hỏi.
Nhiếp Ly không khỏi một nở nụ cười tươi rói,nói: "Không có gì."
Tiếu Ngưng Nhi mím môi một cái, đoán chừng là Nhiếp Ly bày chủ ý xấu gì đó cho Lục Phiêu, bằng không thì Lục Phiêu cũng sẽ không bị Tiêu Tuyết giáo huấn thảm như vậy.
Nhiếp Ly và Tiếu Ngưng Nhi cùng nhau hàn huyên một hồi, một lát sau, cửa biệt viện truyền đến tiếng - đông đông đông.
"Đoán chừng là Tiêu Ngữ trở lại." Nhiếp Ly cười cười nói, hướng cửa biệt viện đi đến, mở đại môn ra, chỉ thấy ở cửa ra vào đứng ba người, một cỗ khí tức cường đại đập thẳng vào mặt.
Ba người này đều là thanh niên, tuổi họ khoảng hơn hai mươi, tu vi đều trên Thiên Mệnh cảnh, đoán chừng người dẫn đầu đạt tới Thiên Tinh cảnh, Nhiếp Ly có thể cảm giác đến trên thân đối phương khí tức sát phạt lăng lệ.
Người trẻ tuổi kia nhìn nhìn Nhiếp Ly, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Nhiếp Ly?" Người tuổi trẻ kia ánh mắt quét qua trên người của Tiếu Ngưng Nhi, con mắt hơi sáng lên, bất quá vẫn thu liễm lại.
"Không sai." Nhiếp Ly dò xét đối phương, không biết đối phương rốt cuộc có chủ ý gì.
"Ta là Long Hữu, là người của Long Ấn thế gia. Ta được người giao phó, đến chỗ của ngươi cầu một bức chữ." Long Hữu lạnh nhạt nói, mặc dù nói là cầu một bức chữ, nhưng mà trong giọng nói lại không có bất kỳ ý tứ thỉnh cầu nào.
Trên người Long Hữu kia có Thiên Tinh cảnh khí tức, khiến cho Nhiếp Ly cảm thấy một tia cảm giác áp bách.
Long Hữu này đoán chừng là người của Long Thiên Minh, một mặt là hướng Nhiếp Ly "cầu" một bức chữ, một mặt khác là muốn giáo huấn Nhiếp Ly. Miễn cho Nhiếp Ly tự cho là bản thân thiên phú không tồi, không biết thế nào là trời cao đất rộng.
"Ngoại trừ việc cầu một bức chữ, thiếu gia của chúng ta đối với ngươi có chút hứng thú, còn muốn mời ngươi gia nhập Long Ấn thế gia - Thiên Long Vệ!" Long Hữu liếc qua Nhiếp Ly. Theo hắn, Nhiếp Ly không có tư cách gia nhập Thiên Long Vệ, không biết vì cái gì Thiếu gia lại giao phó lần nữa, nếu như Nhiếp Ly nguyện ý gia nhập, mặc kệ Nhiếp Ly nhắc tới điều kiện gì, hoàn toàn có thể nhận lời ứng trước.
"Lúc trước, ta cũng đã tuyên bố qua, không gia nhập bất kỳ một thế gia nào. Hy vọng hãy tha thứ. Về phần chữ, ta sẽ viết mấy chữ, để cho các hạ mang về báo cáo kết quả." Nhiếp Ly nói ra, trong mắt hắn thoáng xẹt qua một tia quang mang không dễ thấy.
Quả nhiên, giống như hắn đã dự liệu, Long Thiên Minh nhất định sẽ phái người đến cầu chữ.
Dùng tính cách của Long Thiên Minh. Quả quyết sẽ không chịu tiêu tốn mười lăm vạn Linh Thạch từ nới Nhiếp Ly mua chữ, dù sao mười lăm vạn Linh Thạch cũng không phải là số lượng nhỏ. Khí độ của Long Thiên Minh này, so với Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song vẫn thua kém hơn nhiều.
Muốn lấy thế đè người, không công mà có được chữ từ Nhiếp Ly, Long Thiên Minh xác thực rất khá. Vừa không cần trả phí, đã nhận được chỗ tốt.
Đối với Long Thiên Minh, Nhiếp Ly trong lòng một mực cảnh giác. Chữ của hắn đương nhiên sẽ không để cho Long Thiên Minh dễ dàng như vậy mà có được!
Long Hữu nguyên lai còn tưởng rằng Nhiếp Ly sẽ cự tuyệt, dù sao nghe nói chữ của Nhiếp Ly bán vô cùng mắc, nhưng nghe Nhiếp Ly nói sẽ ghi mấy chữ lại để cho Long Hữu mang về. Long Hữu sắc mặt thoáng hòa hoãn đi một tí, Nhiếp Ly này vẫn là người rất biết thức thời, biết co biết duỗi.
"Chư vị xin ở chỗ này chờ một chốc, ta trở về viết chữ đưa cho ba vị." Nhiếp Ly rất khách khí khẽ chắp tay nói ra.
"Được, chúng ta ở chỗ này chờ ngươi." Long Hữu gật đầu nói, Long Thiên Minh đã bảo. Chỉ cần Nhiếp Ly đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào, đều không cần phải làm khó Nhiếp Ly. Tuy rằng Nhiếp Ly có khả năng sẽ là một đối thủ cạnh tranh, nhưng chỉ cần Nhiếp Ly biết như nào là phải trái. Long Thiên Minh tạm thời không có ý định gây khó xử cho Nhiếp Ly.
Dù sao tại bên trong Thiên Linh Viện hắn cũng không có biện pháp nào uy hiếp Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly cùng Tiếu Ngưng Nhi về tới gian phòng.
Tiếu Ngưng Nhi nhìn về phía Nhiếp Ly hỏi "ba người này muốn lấy chữ không công từ ngươi, ngươi cứ cho bọn hắn như vậy sao?" Tiếu Ngưng Nhi trong nội tâm có chút không cam lòng, tại Thiên Âm Thần Tông, chuyện như vậy là sẽ không phát sinh. Nàng cảm thấy ba người kia rất đáng giận, lấy đồ trắng trợn còn mang cái bộ dáng đó là chuyện đương nhiên.
" Thời thế so người mạnh, trong bọn họ có Thiên Tinh cường giả, đương nhiên phải cho " Nhiếp Ly cười nhạt một cái nói, đi đến trước bàn, đem một tờ giấy trắng mở ra, sau đó nâng bút, ánh mắt hơi ngưng lại.
Thời điểm Tiếu Ngưng Nhi nhìn Nhiếp Ly, chỉ thấy Nhiếp Ly toàn thân giống như là bốc cháy tràn ngập một loại khí tức nóng bỏng, mặt khác trong khí tức này, tựa hồ còn cất giấu hai loại hắc ám cùng quang minh Pháp Tắc Chi Lực.
Đạo niệm kia hội tụ ở phía trên ngòi bút, Nhiếp Ly chậm rãi đặ bút lên giấy, bắt đầu viết.
Tiếu Ngưng Nhi đôi mắt mở to, toát ra ánh mắt nghi hoặc, vào thời điểm lúc trước khi Nhiếp Ly viết chữ, trên người hoàn toàn không cảm giác được đạo niệm, mà bây giờ viết chữ, lại điều động đạo niệm.
Tiếu Ngưng Nhi cực kì thông minh, thoáng cái liền minh bạch, xem ra là Nhiếp Ly cố ý.
"Ta tại Tiểu Linh Lung thế giới lĩnh ngộ hai loại hắc ám cùng quang minh Pháp Tắc Chi Lực, phát hiện trong đó ẩn chứa đạo niệm thần bí nào đó, bóng tối lạnh lẽo cùng quang minh nóng bỏng, đương nhiên chỉ là lĩnh ngộ về đạo niệm của ta, cùng lĩnh ngộ đạo niệm của vị đại năng kia, vẫn kém hơn quá nhiều, Long Thiên Minh không trả phí đã nghĩ muốn từ ta có được chữ, cho nên nói một cách khách khí thì là không có hàng tốt a!" Nhiếp Ly cười nhạt một cái nói, thời điểm hắn viết đã đem hắc ám cùng quang minh hai loại Pháp Tắc Chi Lực ẩn chứa đạo niệm ẩn tàng vào, viết ra chữ, tự nhiên sẽ không có đạo niệm của vị đại năng kia rồi.
Viết chữ của vị đại năng kia, muốn viết ra đạo niệm, thời điểm viết, cũng phải đi vào cái ý cảnh kì diệu đó mới có thể viết ra được!
Nghe được Nhiếp Ly dĩ nhiên nói không có hàng tốt, Tiếu Ngưng Nhi không khỏi che miệng cười khanh khách, Nhiếp Ly quả nhiên là người chịu thiệt thòi một chút cũng không chịu, khó trách Nhiếp Ly sảng khoái như vậy đem chữ đưa cho đám người kia! Dù sao viết chữ cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Viết xong chữ "Kiếm", Nhiếp Ly suy nghĩ một chút, cười nói: "Chỉ viết một chữ, lộ ra ta không có đủ thành ý a, ta viết cho hắn nhiều hơn hai chữ nữa đi!"
Cộng thêm với chữ "Kiếm" này, Nhiếp Ly tổng cộng đã viết ba chữ, hắn khẽ mỉm cười nói: "Còn nhiều hơn Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song một chữ, lần này bọn hắn cũng có thể cảm thấy ta tràn đầy thành ý."
Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Tiếu Ngưng Nhi không khỏi khẽ cười một cái, Nhiếp Ly thật sự rất xấu. Bất quá tuy rằng thấy Nhiếp Ly giảo hoạt, nhưng Tiếu Ngưng Nhi vẫn như cũ cảm thấy Nhiếp Ly là người có thể tin được, bởi vì Nhiếp Ly như vậy đều là đối với địch nhân, đối với người bên cạnh, Nhiếp Ly liền thành thành thật thật, chân thành mà đối đãi.
Nhiếp Ly cầm lấy bức chữ kia đi tới cửa, đưa cho Long Hữu: "Ba vị, ta đã viết xong!"
Long Hữu tiếp nhận chữ của Nhiếp Ly, hắn cẩn thận ngưng thần nhìn lại, trên chữ này vẻn vẹn chỉ cảm ứng được một tia đạo niệm như có như không, không có gì lớn, hắn không khỏi nhíu mày một cái, Nhiếp Ly sẽ không làm đồ giả chứ? Bất quá nghe nói chữ Nhiếp Ly viết, người bình thường rất khó cảm ứng được đạo niệm, chuyện này đã sớm được truyền ra bên ngoài.
Long Hữu trong nội tâm có chút không cam lòng, hắn thế nào cũng là Thiên Tinh cảnh cường giả, còn là tinh anh trong Thiên Long Vệ, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không lĩnh ngộ ra huyền ảo trong đó? Long Hữu có chút bực bội mà thu hồi lại bức chữ, sau đó nhìn thoáng qua Nhiếp Ly nói: "Bức chữ này ta nhận, chúng ta đi!"
Long Hữu vung tay lên mang theo hai người còn lại quay người ly khai.
Tiếu Ngưng Nhi lông mày hơi nhíu, người này thật là không có chút lễ độ nào a,nhận được đồ từ tay người khác, ngay một câu đã tạ cũng không.
Nhiếp Ly ngược lại là không để ý những việc như thế, chính hẵn cũng cho người đồ đểu gắn mác đồ xịn, quản nhiều làm chi.
Ba người Long Hữu mới vừa rời đi không lâu, lại có người gõ cửa, Nhiếp Ly sau khi mở cửa ra thì phát hiện đó là Xích Mộc tôn giả.
"Xin hỏi tôn giả đến chỗ của ta, có chuyện gì không?" Nhiếp Ly cung cung kính kính hỏi, hắn đối với Xích Mộc tôn giả vẫn là vô cùng khách khí, dù sao thì Xích Mộc tôn giả hiện tại là đạo sư của hắn.
Xích Mộc tôn giả tỏ ra thập phần khiêm tốn, thần sắc thái độ cũng làm cho người ta như thấy mộc xuân phong (gió xuân), hắn cười cười nói: "Thật là có lỗi khi không phải lúc có khóa học mà lại tới làm phiền đến ngươi, ta chịu ủy thác của một vị đại nhân, hướng ngươi cầu một bức chữ. Nếu là ngươi nguyện ý, ta bên này có thể dùng mười lăm vạn Linh Thạch mua."
"Tôn Giả nói quá lời, đạo sư hướng đệ tử cầu chữ, làm sao có thể lấy thù lao được? Ta viết mấy chữ rồi giao cho Tôn Giả là được, không biết là vị nào ủy thác tôn giả?" Nhiếp Ly vô cùng khách khí nói.
Xích Mộc tôn giả tại Thiên Linh Viện đảm nhiệm việc dạy học, đệ tử ở khắp Vũ Thần Tông, bản thân hắn quen biết rất rộng, người có thể để cho Xích Mộc tôn giả được xưng tụng đại nhân, lại càng không phải chuyện đơn giản, loại cơ hội này, Nhiếp Ly như thế nào lại bỏ qua? Dù sao ghi mấy chữ mà thôi, lại không mất miếng thịt nào.
"Vị đại nhân này một mực ẩn thế không xuất hiện, coi như là có nói cho ngươi, có khả năng ngươi cũng không biết, ngoại giới gọi hắn là Thiên Vân thần tôn." Xích Mộc tôn giả nói ra, Thiên Vân thần tôn ở ẩn nhiều năm, một người thuộc thế hệ trẻ như hắn sẽ không biết.
Tâm của Nhiếp Ly không khỏi nhảy lên, Thiên Vân thần tôn, đây chính là một trong năm đại cự đầu của Vũ Thần Tông a, loại nhân vật có số má này, Nhiếp Ly như thế nào lại không biết. Thiên Vân thần tôn là Vũ Thần Tông người duy nhất trong năm đại cự đầu không tham gia tranh quyền, nhưng mà kiếp trước khi Vũ Thần Tông phân liệt, Thiên Vân thần tôn căn bản không có sức xoay chuyển trời đất, hơn nữa thời điểm đó hắn đã già rồi, tu vi cũng dần dần bắt đầu xuống dốc.
Bất quá Thiên Vân thần tôn vẫn là nhân vật hết sức quan trọng tại Vũ Thần Tông.
"Nếu như vị đại nhân kia ưa thích chữ của ta, ta nhất định làm hết sức, giúp cho Tôn Giả có thể hoàn thành giao phó." Nhiếp Ly có chút khom người nói, "dù sao ta viết mấy chữ cũng không mất bao nhiêu thời gian, xong liền đưa cho Tôn Giả a."
"Đa tạ, ý tứ của ngươi, ta sẽ đích thân chuyển đạt lại cho Thiên Vân thần tôn." Xích Mộc tôn giả cảm kích nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, Thiên Vân thần tôn muốn chữ của Nhiếp Ly, Xích Mộc tôn giả không thể cự tuyệt, nhưng lấy không chữ của đệ tử, Xích Mộc tôn giả thực sự không còn mặt mũi mà nhìn người khác, chỉ có thể xoay sở mười lăm vạn Linh Thạch, chuẩn bị mua chữ từ Nhiếp Ly, nhưng không nghĩ tới Nhiếp Ly thống khoái như vậy mà nguyện ý đưa không cho hắn.
Xích Mộc tôn giả suy nghĩ một chút nói: "Ta cũng sẽ không thu không chữ của ngươi, có Thiên Vân thần tôn che chở, trong khoảng thời gian tương lai tới, ngươi tại Thiên Linh Viện này ít nhất không cần phải lo lắng đến những thế gia khác sẽ tạo áp lực cho ngươi!"
Nghe được lời nói của Xích Mộc tôn giả, trong lòng Nhiếp Ly có chút vui vẻ, phần đại lễ này có thể so sánh với mười lăm vạn Linh Thạch có giá trị hơn nhiều.
"Vậy thì đa tạ tôn giả rồi!"
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật