Lúc này bất luận kẻ nào đi lên, đoán chừng đều chỉ có bị người khác cười nhạo.
Ánh mắt của Cầm Duyệt đảo qua mọi người, đang muốn nói nếu như không ai đi lên coi như kết thúc, đúng lúc này, Nhiếp Ly đứng lên, cười nhạt một tiếng nói: "Ta có thể lên thử một chút hay không?"
Toàn bộ thiên điện lập tức biến thành một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người sững sờ nhìn Nhiếp Ly.
Đây là có chuyện gì?
Tiểu tử này là ai?
Sau ba người Viêm Dương, rõ ràng còn dám có người muốn lên?
"Tiểu tử này là người nào? Thật không biết thế nào là trời cao đất rộng!"
"Ta biết rõ người này, người đứng đầu những thiên tài thế hệ trẻ tại Vũ Thần Tông!"
Có thể coi là đứng đầu những thiên tài thế hệ trẻ tại Vũ Thần Tông,muốn cùng ba người Viêm Dương đọ sức về đạo niệm, cũng không khỏi quá tự đại đi!
Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh đều liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Ly, bọn hắn rõ ràng là có chút ngoài ý muốn, bất quá bọn hắn đều yên lặng nhìn xem Nhiếp Ly này đến tột cùng là tính toán cái gì.
Diệp Hiên nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, trong nội tâm không khỏi khinh miệt thầm nghĩ, thật là một sự xúc phạm! Cho dù Nhiếp Ly thật sự có năng lực, nếu biểu hiện ra trước ba người Viêm Dương, sẽ không có người nào nói gì, thế nhưng sau khi ba người Viêm Dương biểu hiện xong, rõ ràng còn dám bước tới, đó chính là kiêu ngạo! Mặc kệ Nhiếp Ly thể hiện tới trình độ nào, người khác đều đem Nhiếp Ly và ba người Viêm Dương ra so sánh!
Diệp Hiên âm thầm nghĩ, đoán chừng Nhiếp Ly tự chứng kiến chính mình bước lên, ở trước mặt Tiếu Ngưng Nhi biểu diễn một phen, cho nên không nhẫn nại được đây mà!
Nhìn thoáng qua Tiếu Ngưng Nhi bên cạnh Nhiếp Ly, ánh mắt của Tiếu Ngưng Nhi thật đúng là không được tốt lắm a, rõ ràng tự đào hố chôn chính mình, coi như là so với hắn, cũng không thể tìm thời cơ như này a.
Mộ Dung Vũ thì bật cười một tiếng,ra vẻ chẳng thèm ngó tới. Nhiếp Ly sẽ không cảm thấy rằng hiện tại hắn có thể khiêu chiến cả ba người Viêm Dương a? Thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Bên cạnh Lý Hành Vân thì có chút kinh ngạc liếc nhìn Nhiếp Ly, Nhiếp Ly vì cái gì lựa chọn thời điểm này đứng ra, hắn cảm thấy Nhiếp Ly làm việc gì, luôn có dụng ý, sẽ không đi lên để tự làm mình mất mặt. Nhiếp Ly rốt cuộc là tính toán gì? Hắn có chút nhìn không ra rồi.
Cố Bối cũng sửng sốt một chút, hắn tự nhiên cũng không cho rằng, Nhiếp Ly có thể ở phương diện lĩnh ngộ đạo niệm ở trên ba người Viêm Dương, vậy Nhiếp Ly đi lên là vì cái gì?
Bất quá Tiếu Ngưng Nhi, Lục Phiêu cùng Tiêu Tuyết ba người lại một điểm kinh ngạc cũng không cảm thấy gì, bọn họ cùng Nhiếp Ly tiếp xúc đã lâu, biết rõ Nhiếp Ly tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích. Hoàn toàn không lo lắng Nhiếp Ly sẽ bị mất mặt.
Long Vũ Âm cũng là nghi hoặc nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, từ sau khi bị Nhiếp Ly giáo huấn, nàng cảm giác được Nhiếp Ly tại tu vi võ đạo sâu không lường được, nhưng mà nàng vẫn như cũ không cho rằng Nhiếp Ly có thể vượt qua ba người Viêm Dương. Thế nhưng nàng vừa mới kiến thức thực lực kinh người của ba người Viêm Dương, tại tạo nghệ trên đạo niệm, đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm. Thế nhưng tại sao Nhiếp Ly phải lựa chọn thời điểm này đi lên? trong nội tâm Long Vũ Âm sinh ra một sự tò mò mãnh liệt!
Nhiếp Ly vỗ vỗ bờ vai của Cố Bối, nói với Cố Bối: "Đợi lát nữa nhìn cho thật kỹ, dụng tâm nhìn, cảm thụ ý cảnh trong đó, đối với tu luyện của ngươi tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn."
"Ồ." Cố Bối nhẹ gật đầu đáp. Thần sắc vẫn có chút mờ mịt.
Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Long Vũ Âm hơi dừng lại một chút, đối với việc sắp phát sinh tiếp theo. Càng hiếu kỳ hơn. Nàng ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc chăm chú, nàng muốn nhìn cho rõ, Nhiếp Ly đến cùng chuẩn bị làm gì. Nếu như Cố Bối có thể lĩnh ngộ, nàng Long Vũ Âm vì cái gì không thể?
Diệp Hiên cùng Mộ Dung Vũ không khỏi xì mũi coi thường, cái bộ dạng làm ra vẻ kia của Nhiếp Ly. Thật đúng là tự cho rằng mình là một đại sư sao?
Lý Hành Vân có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, cũng mong đợi.
Nhiếp Ly quay người đi về phía trước. Ánh mắt của đám người Tiếu Ngưng Nhi, tất cả đều tập trung tại trên người của Nhiếp Ly.
Trong thiên điện ánh mắt của những người khác toàn bộ đều rơi vào trên người của Nhiếp Ly. Kể cả ba người Viêm Dương cũng đang quan sát Nhiếp Ly, họ phát hiện tu vi của Nhiếp Ly tựa hồ đến Thiên Mệnh cảnh giới còn không đạt tới, cũng không khỏi bật cười. Cấp bậc tu vi này, có thể đối với thiên đạo có bao nhiêu lý giải?
Ánh mắt của Cầm Duyệt đã rơi vào trên người của Nhiếp Ly, trên mặt toát ra một nụ cười ngọt ngào nói: "Vị sư đệ này tựa hồ có chút trẻ tuổi, nếu như hắn nguyện ý đi lên biểu hiện ra một phen, quả thực là dũng khí đáng khen! Chúng ta cũng không nên quá hi vọng nhiều."
Nghe được lời nói của Cầm Duyệt, phía dưới truyền đến một hồi cười khẽ, Cầm Duyệt ở đây là chừa cho Nhiếp Ly đường lui a.
Nhiếp Ly không có một chút bộ dạng luống cuống nào, thong dong lạnh nhạt nói ra: "Lúc trước có người đã viết một chữ ‘tình’, tiểu đệ bất tài, cũng bêu xấu viết một chữ a."
Nhiếp Ly quả nhiên là nhắm vào mình! Diệp Hiên thần tình sáng tỏ, Nhiếp Ly ngu xuẩn này, coi như là muốn cùng hắn phân cao thấp đi, cũng có thể phân cao thấp trước ba người Viêm Dương a, lại đợi sau ba người Viêm Dương mới lên đài,coi như là Nhiếp Ly viết tốt, cũng sẽ bị cười nhạo ngu ngốc.
Coi như là không so sánh cùng ba người Viêm Dương, nếu so với chính mình, cũng là si tâm vọng tưởng!
Ánh mắt của Nhiếp Ly đảo qua mọi người dưới đài, cười nhạt một cái nói: "Một chữ của ta, đưa cho người hữu duyên!"
Trong thiên điện mọi người hai mặt nhìn nhau, Nhiếp Ly thật đúng là coi trọng chính mình a? Trong thiên điện này, ai mà không phải là siêu cấp thiên tài của Tam Đại Thần Tông, ai cần Nhiếp Ly đến chỉ điểm? Bọn hắn đều chờ đợi nhìn chuyện cười của Nhiếp Ly.
Chỉ thấy Nhiếp Ly bình tĩnh mà đi đến trước bàn, cầm bút lên, viết lên giấy.
Nhiếp Ly trên người hoàn toàn không có bất kỳ ý niệm hay hơi thở ba động, tựa như một người bình thường bình thường, ngược lại viết vô cùng nghiêm túc.
Mọi người đầu choáng mắt hoa, hai mặt nhìn nhau.
Phần biểu diễn này... không phải là biểu diễn thư pháp, mà là lĩnh ngộ đối với đạo! Nhiếp Ly thậm chí ngay cả một điểm khí tức đều không có dẫn động, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà viết một chữ, trong chữ này hoàn toàn không có khả năng chứa bất kỳ đạo niệm gì!
"Gia hỏa này là kẻ ngu sao?"
"Thật sự là không nói nổi a, từ đâu nhô ra một đứa ngốc như vậy?"
Mọi người đều nghị luận ầm ỷ, bọn họ còn cho là mình cảm ứng sai rồi, ngưng mắt hướng Nhiếp Ly nhìn lại, thế nhưng Nhiếp Ly vẫn bình tĩnh như vậy mà đứng ở chỗ đó viết, trên người hoàn toàn cảm giác không thấy bất luận một tia đạo niệm gì, thậm chí ngay cả hơi thở ba động cũng không có.
Chẳng lẽ Nhiếp Ly thật chỉ nghĩ đến việc biểu hiện ra thư pháp của hắn mà thôi? Đây là đi lên tấu hài à?
Mộ Dung Vũ nghẹn đỏ mặt, lập tức phá lên cười ha hả, nói: "Tiểu tử này đầu bị hư a, vòng tỷ thí này, là lĩnh ngộ với đạo niệm, tiểu tử kia cứ như vậy đi lên ghi chữ có ý tứ gì?"
Diệp Hiên cũng là khẽ mỉm cười không nói lời nào, Nhiếp Ly quả nhiên chính là một chuyện cười, tưởng so với chính mình vẫn là kém quá xa!
Tại bàn này những người khác vẫn bình tĩnh mà nhìn lướt qua Mộ Dung Vũ không nói lời nào, ánh mắt vẫn như cũ tập trung ở trên đài, kể cả Tiếu Ngưng Nhi nháy mắt cũng không nháy, bọn họ rất muốn biết, chữ mà Nhiếp Ly viết rốt cuộc là chữ gì. Nhiếp Ly nói câu "đưa cho người hữu duyên" đến cùng là có ý gì.
Long Vũ Âm có chút đứng ngồi không yên, nhìn xem Nhiếp Ly chậm rãi viết từng chút từng chút, trong nội tâm nàng có chút kìm nén không được muốn nhìn một chút. Chẳng lẽ Nhiếp Ly biểu diễn, thật chỉ là thư pháp, dùng hiểu biết của nàng về Nhiếp Ly, Nhiếp Ly chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy phải không?
Về phần Cố Bối, vừa rồi sau khi nghe xong lời nói của Nhiếp Ly, hắn vô cùng chờ mong, nhìn không chớp mắt Nhiếp Ly xa xa trên đài.
(gay detected)
Cầm Duyệt không đành lòng chứng kiến Nhiếp Ly bị xấu mặt, ở một bên nhắc nhở nói: "Vị sư đệ này, chúng ta tại khâu này là so đấu là đạo niệm, muốn đem bản thân mình đối với đạo lĩnh ngộ, dung nhập vào trong thư pháp, mà không phải đơn thuần là viết thư pháp!"
Thấy Nhiếp Ly cũng không ngẩng đầu lên, thần sắc lẫn bộ dạng đều cực kỳ nghiêm túc, hơi thở thong thả đều đặn, cổ tay chỗ độ mạnh yếu, thu phóng đều cực kỳ tinh chuẩn, vẽ một nét thành một chữ viết cổ phức tạp sinh động trên giấy, cuối cùng dứt điểm một cách dứt khoát (chắc đánh dấu chấm hết), đem bút thu hồi lại, hắn khẽ mỉm cười nói: "Chữ của ta đã hoàn thành!"
Cầm Duyệt hướng trên giấy nhìn lại, chỉ thấy trên giấy đã viết một chữ viết cổ vô cùng phức tạp, tuy rằng Cầm Duyệt không biết, nhưng từ trên hình dáng của chữ là có thể nhìn ra được, đây là một chữ "Kiếm". Tuy rằng
phương diện thư pháp đúng là vô cùng tốt, thiết họa ngân câu (bay bướm), mạnh mẽ hữu lực, nhưng lại vẻn vẹn chỉ là một chữ "Kiếm" bình thường, cảm giác không có bất kì đạo niệm gì.
Cầm Duyệt không khỏi lắc đầu thở dài một cái, nàng nguyên bản còn tưởng rằng Nhiếp Ly có thể cho nàng kinh hỉ gì đây.
Đầu óc của Nhiếp Ly, không thật sự bị hư a! Đi lên vẻn vẹn chỉ là để bị xấu mặt?
Thế nhưng để thể hiện lễ độ, nàng vẫn đem chữ nhiếp Nhiếp Ly viết đưa lên, sau đó hướng tất cả mọi người trưng bày ra, Cầm Duyệt cảm thấy, đây quả thật là một chuyện rất khôi hài, đây là muốn hướng mọi người thể hiện cái gì? Thư pháp sao?
Coi như là Nhiếp Ly biến cái chữ viết này thành gì đi nữa, trong đó không có ẩn chứa bất luận đạo niệm gì, muốn cho người ta phẩm giám cái gì?
Dưới đài các đệ tử của Tam Đại Thần Tông hai mặt nhìn nhau, có chút bó tay rồi. Đây quả thật là chẳng qua là thư pháp thông thường mà thôi, nếu không phải bọn họ đều là một đám người cực kỳ có hàm dưỡng (đức hạnh or tính tốt...), chỉ sợ rất nhiều người đã sớm cười lớn thành tiếng rồi.
Long Thiên Minh chứng kiến Nhiếp Ly viết chữ này, khóe miệng có chút nhếch lên, hắn nguyên bản còn tưởng rằng, đệ tử mới của Vũ Thần Tông thật sự thể hiện ra tài năng phi thường, không nghĩ tới, lại là một đồ ngu. Tại loại trường hợp này, thật sự là làm cho Vũ Thần Tông mất mặt lẫn xấu hổ!
Hắn nhìn thoáng qua xong, liền chẳng muốn nhìn lại.
Diệp Hiên bật cười nói: "Nhiếp Ly sư đệ thật là hiểu sai ý rồi! Ta thừa nhận thư pháp của ta xác thực không bằng Nhiếp Ly sư đệ, bất quá thư pháp tốt thì có lợi ích gì?" Trong lời của Diệp Hiên, mang theo một tia châm chọc.
" Ngay cả Diệp Hiên sư huynh đều tự than không bằng, cái thư pháp kia của Nhiếp Ly sư đệ, thật là đạt đến cảnh giới cực cao a!" Mộ Dung Vũ cười ha ha ba tiếng nói ra, trong nội tâm mắng một tiếng, thật là một tên ngu ngốc!
Long Vũ Âm cẩn thận nhìn chằm chằm vào chữ viết trên tay Cầm Duyệt, thế nhưng mặc cho nàng nhìn thế nào, cũng vẻn vẹn chỉ là một chữ cực kỳ thông thường mà thôi, nàng không khỏi cau mày, chẳng lẽ chữ này của Nhiếp Ly thật sự không có ẩn chứa bất luận đạo niệm gì sao?
Cố Bối gắt gao nhìn chằm chằm vào chữ kia, cau mày lại.
Ở đây tuyệt đại bộ phận đệ tử, đều nghị luận cười nhạo Nhiếp Ly ngu ngốc không biết gì.
Ánh mắt của Nhiếp Ly vẫn thản nhiên mà đảo qua mọi người, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều rơi vào mắt hắn, nhất là thần sắc hai người Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song, hắn đặc biệt chú ý.
Minh Nguyệt Vô Song dĩ nhiên đã không còn bộ dạng vân đạm phong khinh lúc trước, đôi mi thanh tú cau lại, như là đang tự hỏi một cái vấn đề vô cùng phức tạp.
Trong mắt của Viêm Dương còn xẹt qua một tia khiếp sợ, kinh ngạc, còn có một tia khó hiểu, nghi hoặc, lúc thì chau mày lại, lúc thì lại giãn ra.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật