Nhiếp Ly chia cho Lục Phiêu một trăm khối Linh Thạch.
Cùng lúc Hai người về tới biệt viện của Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngữ liền ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu cau mày hỏi: "Các ngươi đã đi đâu vậy, sau khi ta trở về đã không thấy các ngươi đâu rồi, không biết rốt cuộc các ngươi đã đi đâu, nên ta đang tính đi tìm các người đây!"
Vẻ mặt ân cần lo lắng của Tiêu Ngữ làm Nhiếp Ly có chút cảm động, dù sao hắn cùng Tiêu Ngữ cũng xem như bèo nước gặp nhau, Tiêu Ngữ đối với bọn họ, xem như tận tâm tận lực rồi. Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Ly đối với Tiêu Ngữ dần dần có chút thay đổi, cảm thấy Tiêu Ngữ làm người vẫn là tương đối tốt, đáng để hắn kết giao bằng hữu, tuy rằng hơi ẻo lả một chút, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn gì.
"Chúng ta vừa ra ngoài đi dạo một vòng, đã kiếm được rất nhiều Linh Thạch đem về, chỗ này cho ngươi a!" Nhiếp Ly chìa ra một túi Linh Thạch, ném cho Tiêu Ngữ rồi nói.
Sau khi Tiêu Ngữ tiếp nhận Linh Thạch, khá là sửng sốt, túi Linh Thạch này có khoảng chừng năm sáu chục khối.
"Rốt cuộc các ngươi đào đâu ra nhiều Linh Thạch như vậy? Cái này ta không thể nhận!" Tiêu Ngữ vội vàng lắc đầu nói.
"Chúng ta đi ra ngoài dạo qua một vòng, liền kiếm về năm trăm khối Linh Thạch! Tất cả mọi người đều là hảo huynh đệ, khách khí làm cái gì?" Lục Phiêu cười hắc hắc nói, đều muốn giống như với Cố Bối, ôm lấy vai của Tiêu Ngữ, bất quá bị Tiêu Ngữ bất động thanh sắc rất nhanh né được..
Trong lòng Tiêu Ngữ khiếp sợ cực kỳ, hắn không thể tưởng được Nhiếp Ly rốt cuộc là dùng phương pháp gì thoáng cái đã kiếm được năm trăm khối Linh Thạch, nhưng hắn vẫn kiên quyết lắc đầu nói: "Ta không thể nhận số Linh Thạch này, trả lại cho các ngươi a!" Nói xong, hăn liền đem túi Linh Thạch ném trả lại Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly vội nắm chặt lấy tay của Tiêu Ngữ, đem túi Linh Thạch này nhét trở lại vào trong tay của Tiêu Ngữ, trịnh trọng nói: "Khi chúng ta vừa mới tới đây, ngươi đã đưa cho chúng ta hai khối Linh Thạch, chúng ta đều không có cự tuyệt, hiện tại chúng ta kiêm được nhiều Linh Thạch như vậy, chia cho ngươi một ít. Nếu ngươi muốn cự tuyệt, vậy chính là coi chúng ta không phải là bằng hữu của ngươi rồi!"
"hai chuyện này không có giống nhau, ta chỉ là tặng cho các ngươi hai khối Linh Thạch mà thôi.Giờ các ngươi lại cho ta nhiều như vậy." Tiêu Ngữ vội rụt tay trở về, dáng vẻ có chút lúng túng.
"Như thế nào là không giống nhau?" Lông mi Nhiếp Ly khẽ nhướng nói. "Ngươi chỉ có mười mấy khối Linh Thạch, nguyện ý phân cho chúng ta hai khối, vậy bây giờ chúng ta có năm trăm khối Linh Thạch, phân cho ngươi một phần nhỏ cũng rất bình thường a, không có gì khác nhau cả! Huống chi chúng ta còn ở chỗ của ngươi, nếu ngươi nhất quyết không nhận, hai người chúng ta lập tức chuyển đi!"
Tiêu Ngữ vội suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: "Vậy được rồi, ta nhận"
"Tốt, vậy chúng ta đi tu luyện đây, có chuyện gì thì cứ gọi chúng ta!" Nhiếp Ly cười cười, không đợi Tiêu Ngữ nói gì, liền đi ngay về phòng.
Nhìn bóng lưng của Nhiếp Ly, Tiêu Ngữ há mồm muốn nói điều gì, nhưng chỉ bèn nuốt ngược trở lại, cúi đầu nhìn nhìn túi Linh Thạch trong tay, lúc trước Nhiếp Ly giúp hắn trị liệu, hắn chỉ lấy có năm khối Linh Thạch. Lúc này mới qua một ngày, Nhiếp Ly liền đưa lại cho hắn nhiều Linh Thạch như vậy, hiện giờ hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lục Phiêu cười cười với Tiêu Ngữ một tiếng. Rồi Cũng liền trở về phòng của mình.
Sau khi Nhiếp Ly trở lại phòng của mình, hiện tại hắn đã có nhiều Linh Thạch như vậy, có thể mau chóng mà nâng cao thực lực bản thân rồi! Nhiếp Ly đem cái túi chứa Kim Đản đặt dưới mặt đất.
Vũ Diễm nữ thần từ trong ống tay áo của Nhiếp Ly bay ra, trong khoảng thời gian này nàng một mực trốn ở trong tay áo của Nhiếp Ly tu luyện, nàng cảm giác được Nhiếp Ly trên người tản mát ra khí tức đối với tu luyện của nàng thập phần hữu ích, tại trong tay áo Nhiếp Ly tu luyện Thiên Đạo chi lực tốc độ so với tu luyện ở bên ngoài tu nhanh không chỉ gấp mấy lần, cho nên nàng một mực trốn ở trong tay áo của Nhiếp Ly mà ko chịu chui ra.
"Vũ Diễm tỷ tỷ, những khối Linh Thạch này tặng cho tỷ, để tỷ tu luyện a!" Nhiếp Ly đưa cho Vũ Diễm nữ thần một cái túi chứa đầy Linh Thạch. Khẽ cười nói.
"Nhiếp Ly, cám ơn đệ. Ta biết rõ những khối Linh Thạch này vô cùng trân quý." Vũ Diễm nữ thần nhìn về phía Nhiếp Ly, tràn đầy cảm kích nói ra. Từ khi Nàng đi theo Nhiếp Ly tới giờ, nàng phát hiện con người của Nhiếp Ly đối với những người bên cạnh đều phi thường tốt, là một người vô cùng đáng tin cậy. ( Lại có thêm một con thỏ con nữa lọt bẫy rồi (≖ᴗ≖): Hồ Ly nghĩ)
"Vũ Diễm tỷ tỷ khách khí rồi, tỷ cũng thấy đấy, chúng ta chỉ thoáng cái đi trị bệnh cho một người, liền có thể nhận được năm trăm khối Linh Thạch, về sau còn có thể cho người nhiều hơn nữa a, khẳng định có thể có nhiều Linh Thạch hơn nữa a, từng đó Linh Thạch thì thấm vào đâu!" Nhiếp Ly cười cười nói.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Nhiếp Ly, trong nội tâm của Vũ Diễm không khỏi có chút cảm động, sống nhiều năm như vậy, Nhiếp Ly chính là người đầu tiên tốt với nàng như vậy!
Vũ Diễm nữ thần bay đến trên vai của Nhiếp Ly, tại trên mặt của Nhiếp Ly hôn một cái, nói ra: "Bất kể lý do gì, đây coi như là món quà cám ơn ngươi, nếu như không phải là ngươi, ta chỉ sợ còn bị phong ấn ở bên trong hắc tuyền dài dài."
Được Vũ Diễm nữ thần hôn một cái, lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bên người Vũ Diễm, Nhiếp Ly giật mình sửng sốt một chút, từ sau những chuyện xảy ra trong Hắc Viêm Chi Tháp, Nhiếp Ly liền cảm giác Vũ Diễm nữ thần có chút không giống trước kia.
Bất quá, bây giờ Vũ Diễm nữ thần so với trước kia ôn nhu hơn nhiều, càng ngày càng toát ra chút tình cảm giống với một thiếu nữ bình thường..
Nhiếp Ly cười cười nói: "Vũ Diễm tỷ tỷ, ta tu luyện trước đây!"
Nhiếp Ly xuất ra một khối Linh Thạch, bắt đầu hấp thu Thiên Đạo chi lực bên trong đó, một cỗ cổ lực lượng từ trên Linh Thạch bị lấy ra ngoài, sau đó đc luyện hóa rồi tiến vào trong Linh Hồn Hải.
Vũ Diễm nữ thần ngồi trên vai Nhiếp Ly, trong đôi mắt nàng lóe ra thần sắc phức tạp, nhìn thoáng qua Nhiếp Ly, khuôn mặt hiện lên một mảng ửng đỏ, thời khắc này, nàng mặc trên người một bộ váy tơ dài, lộ ra cặp đùi trắng nõn, thon dài và thẳng, tản ra vô hạn phong tình,phần trên của áo khá trễ thoáng qua có thể nhìn thấy cái rãnh sâu, cái khe vực chết người, kèm theo hai núi đôi vô cùng đồ sộ và đầy đặn, váy của nàng mỏng đến mức hoàn toàn ko thể che lấp được hình ảnh phía trên hai ngọn núi ấy có 2 cái nụ hoa chưa nở, vô cùng hồng hào tế mị.có sức hút đủ để thịt bất kỳ thằng nào nhìn vô nó (≖ᴗ≖)! ( ta chém đấy ^^)
Chứng kiến Nhiếp Ly tiến nhập trạng thái tiềm tu, nàng cũng bay tới trên đống Linh Thạch kia, bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, Thiên Đạo Chi Lực trên một khối Linh Thạch bị Nhiếp Ly hấp thu không còn xót một chút gì, nhưng mà nhiều Thiên Đạo chi lực như vậy sau khi tiến vào đan điền, thì một điểm phản ứng đều không có.
Bất đắc dĩ, Nhiếp Ly chỉ có thể xuất khối Linh Thạch thứ hai, tiếp tục hấp thu.
Khối thứ ba, khối thứ tư...
Một mực hấp thu mười khối Linh Thạch, Nhiều Linh Thạch như vậy nhưng sau khi hấp thu vào trong Linh Hồn Hải cũng không tạo lên nổi một chút gợn sóng, ngược lại là cái cây dây leo kia, sau khi được Thiên Đạo chi lực tẩm bổ, bắt đầu mà phát triển rất nhanh, cái nụ hoa chớm nở kia, dần dần trở nên đẹp động lòng người rồi. ( tả hoa mà cứ như tả người lão này bị ảo rồi à:cuoichet:)))))
Đoán chừng là do Thiên Đạo chi lực đã kích thích cây dây leo này, cái dây leo này bắt đầu không ngừng hấp thu Thiên Đạo chi lực.
sau khi Bị dây leo hấp thu xong, Nhiếp Ly cảm giác được tu vi của chính mình mới tăng lên một chút mà thôi, hắn không khỏi cười khổ một cái, nguyên bản còn tưởng rằng hai trăm ba trăm khối Linh Thạch, đủ để mình tu luyện trong một khoảng thời gian dài, dựa theo tốc độ tiêu hao này, chẳng mấy chốc không hết mới là lạ?
Mặc dù không biết trong cơ thể dây leo kia đến cùng là chứa cái gì, nhưng mà Nhiếp Ly cảm giác được, dây leo này cũng thuộc về một phần thân thể của hắn, nếu như được tẩm bổ mà lớn lên, đối với hắn tự thân tu luyện chính là cực kỳ hữu ích!
Nhiếp Ly tiếp tục hấp thu Thiên Đạo chi lực trên những viên linh thạch khác.
Hai mươi khối, ba mươi khối...
Nhiếp Ly tiêu hao Linh Thạch càng ngày càng nhiều, theo việc hấp thu càng ngày càng nhiều Thiên Đạo chi lực, tu vi của Nhiếp Ly rốt cuộc đã có một bước tăng vọt về chất.
Nếu như dựa theo cấp bậc của Truyền Kỳ cảnh giới, Nhiếp Ly đã là truyền kỳ bốn sao rồi, lập tức rất nhanh có thể đạt tới năm sao, khoảng cách với Thiên Mệnh cảnh giới càng ngày càng gần, Nhiếp Ly vô cùng vội vã.
Một khi đạt tới Thiên Mệnh cảnh giới, vậy cấp độ tu luyện, thực đúng là hoàn toàn khác nhau.
Tựa hồ như cảm giác được cái gì, chính trong cơn ngủ say Kim Đản liền tỉnh dậy, nó phát hiện từng khối Linh Thạch đã bị hấp thu hết rơi đầy trên mặt đất, hai mắt nó ngay lập tức tỏa ánh sáng, ngậm lên một khối Linh Thạch sau đó bắt đầu cờ rốp cờ rốp mà ăn ngấu nghiến nó.
Sau một thời gian dài tu luyên, Nhiếp Ly cũng không dám hấp thu quá nhiều Thiên Đạo chi lực, sau khi hắn ngưng luyện qua xong, thời điểm mở mắt, phát hiện Kim Đản đã đem đống Linh Thạch đã bị hấp thu hết Thiên đạo chi lực trên mặt đất ăn hết hơn phân nửa, trên mặt đất khắp nơi các mảnh vụn rơi tán loạn, Kim Đản ôm cái bụng tròn vo mà lăn qua lăn lại trên mặt đất, trên mặt nó hiện lên vẻ mặt thỏa mãn.
Gia hỏa này,đến cả đá vụn cũng không tha a!
Nhiếp Ly đối với Kim Đản có chút bó tay rồi, suy nghĩ một chút, đưa ra một viên chưa có bị hấp thu Thiên Đạo chi lực, ném cho Kim Đản.
Viên Linh Thạch kia lăn đến bên cạnh Kim Đản, hai con mắt Kim Đản lập tức phát sáng, nhanh chóng lăn lộn, ôm chặt viên Linh Thạch kia, giống như là đang ôm báu vật, như sợ bị người khác cướp mất khối Linh Thạch này, sau đó nó liền cầm lấy viên Linh Thạch rồi điên cuồng mà gặm, cờ rốp cờ rốp, chớp mắt thời gian, một viên Linh Thạch đã bị nó hoàn toàn ăn hết, một mảnh vụn cũng không thừa.
Kim Đản lập tức đối với những cái Linh Thạch vứt đi kia đã ko còn hứng thú, mắt long lanh nhìn Nhiếp Ly.
Gia hỏa này thật đúng là rất biết hàng a, biết rõ viên này không có bị hấp thu mất Thiên Đạo chi lực, mới thật sự là thứ tốt, thoáng cái liền ko thèm để ý đến các viên Linh Thạch bị hấp thu hết Thiên Đạo chi lực kia nữa rồi..
Nhiếp Ly lắc đầu nói: "chỗ Linh Thạch này của ta số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có thể cho ngươi ăn một viên, ngươi nếu còn muốn ăn tiếp, thì phải nghe lời của ta mới được!"
Nghe được lời nói của Nhiếp Ly, Kim Đản lập tức tựa như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.
Gia hỏa này thật dễ bị lừa gạt a, lúc trước hắn muốn đồng hoá khí tức trên người Kim Đản, nhưng mà khí tức trên người Kim Đản tựa hồ có chút kháng cự, khiến Nhiếp Ly không cách nào làm được, Nhiếp Ly lại lần nữa đem Kim Đản bế lên, sau đó đem từng tia Thiên Đạo chi lực, rót vào trong cơ thể của Kim Đản.
Nhiếp Ly lần nữa bắt đầu đồng hóa khí tức trên người Kim Đản, lúc này đây, Nhiếp Ly phát hiện Kim Đản đã không còn kháng cự như trước nữa, chậm rãi dùng Thiên Đạo chi lực tiến vào thân thể của Kim Đản, Nhiếp Ly phát hiện trong cơ thể Kim Đản, cái kia huyết mạch cuồng bạo kia, ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng, cỗ lực lượng này quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi.
Cỗ lực lượng này, tuyệt đối so với Thiên Lân yêu thú còn phải cường đại hơn nhiều!
Trong lòng Nhiếp Ly khiếp sợ không thôi, hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, Sau khi Kim Đản lớn lên,sẽ đạt tới cái loại gì trình độ gì. Nhiếp Ly đem từng điểm linh hồn của chính mình lạc ấn, đánh tiến vào trong cơ thể của Kim Đản, cảm giác linh hồn của Kim Đản cùng chính mình liên hệ đang từng điểm trở nên mạnh hơn.
Ngay khi Nhiếp Ly chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, trong cơ thể Kim Đản bèn xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại đem bắn ngược trở lại, làm Linh Hồn Hải của Nhiếp Ly hơi chấn động một chút.
Xem ra vẫn không thể quá gấp gáp, có một điểm điểm tiến bộ cũng đã tốt vô cùng, muốn hoàn toàn Lạc ấn vào trong Linh Hồn Hải của Kim Đản, để cho Kim Đản hoàn toàn trở thành linh thú của mình thì còn phải từ từ mới được.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật