Trang chủ » Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! » Chương 873: Hoàng ngự giang sơn (15)

Chương 873: Hoàng ngự giang sơn (15)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Yến Ca.

Đại công tử Yến gia.

Mấy đời Yến gia lãnh binh đánh trận, đã từng là triều thần quyền cao chức trọng.

Về sau bởi vì nữ hoàng tiền nhiệm cảm thấy Yến gia công cao chấn chủ, không ngừng suy yếu quyền lợi của Yến gia.

Đến bây giờ, Yến gia đã không có thanh danh gì nữa.

Gia chủ Yến gia làm một chức quan nhàn tản.

Vị đại công tử này rất nổi danh, có tài hoa, có dung mạo, không ít nữ tử muốn cầu hôn hắn.

Nữ hoàng chọn người cho cô, cũng không thể để đối phương có quyền thế quá lớn, lại không thể quá bôi nhọ cô.

Cho nên vị đại công tử Yến gia nổi danh khắp chốn này là người không thể thích hợp hơn.

Nhưng mà...

Vị đại công tử này tên là Yến Giang.

Vậy Yến Ca là ai?

Người ở trong cung của cô, sẽ không không phải là thẻ người tốt của mình chứ!!

Thế cũng quá kinh dị rồi!

"Hắn còn có những tên gọi khác?"

Mộc Miên lắc đầu: "Không có, vì sao điện hạ lại hỏi như vậy?"

"Yến Ca là ai?"

"Yến Ca..." Mộc Miên suy nghĩ một chút: "Là tiểu công tử Yến gia, nghe nói rất không được sủng ái, Yến gia cũng không muốn nhắc đến hắn."

Sao điện hạ lại biết cái tên này?

Đầu Mộc Miên đầy dấu chấm hỏi.

"Hắn khỏi bệnh chưa?" Sơ Tranh lại hỏi.

"Hai ngày nay đã gần như khỏi hẳn."

"Đi xem một chút."

"Dạ."

Mấy ngày nay Sơ Tranh chưa từng đến thăm vị Yến thị quân này.

Mộc Miên đi qua mấy lần, nhưng mỗi lần trông thấy, đều là màn che rũ xuống, căn bản không nhìn thấy người ở bên trong.

Vị Yến thị quân này cũng có cá tính.

Điện hạ đã trở về, mà cũng không thấy đến thỉnh an.

Cho dù sinh bệnh, dựa theo quy củ, hắn cũng phải tới...

-

Trong điện đốt huân hương, khói xanh lượn lờ mà lên.

Màn che rũ xuống, hơi lay động.

Thiếu niên thân mang áo mỏng, ngồi ở phía sau màn che, tiếng đàn lưu chuyển ra.

Tiếng đàn kia trầm thấp áp lực, khiến cho người nghe cực kỳ không thoải mái.

Nhưng mà thiếu niên đàn đến xuất thần, giống như chìm đắm trong thế giới kia.

Màn che bị người xốc lên, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại.

Thiếu niên thu hồi hai tay, ngước mắt nhìn qua.

Đó là một đôi mắt trong suốt chứa chút ngây thơ.

Cùng với khúc nhạc hắn vừa đàn, hoàn toàn đối lập nhau.

Thiếu niên giống như bị kinh sợ, bỗng nhiên đứng dậy, đụng ngã cây đàn.

Hắn cúi đầu xuống hành lễ: "Bái kiến điện hạ."

Thanh âm sạch sẽ trong suốt như âm thanh của tự nhiên.

"Miễn lễ."

Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, y phục đơn bạc phác họa thân thể hắn đến tinh tế suy nhược, giống như một đóa hoa mềm mại tùy thời có thể bị người bẻ gãy.

Hắn lớn mật ngẩng đầu, dung nhan khiến cho người ta kinh diễm, bại lộ trong đáy mắt Sơ Tranh.

Tuổi tác của hắn cũng không lớn, xen giữa thiếu niên và thanh niên, thành thục và ngây thơ hỗn tạp lại với nhau, lại tuyệt không lộ ra vẻ không hài hòa.

Hắn đột nhiên nở một nụ cười yếu ớt với Sơ Tranh.

Trong đôi mắt đen trong suốt, tràn lên gợn sóng, làm cho cả người hắn nhìn qua càng thêm xinh đẹp.

Giữa lông mày sạch sẽ thuần túy, ẩn ẩn có mấy phần vũ mị.

"Điện hạ đến thăm ta sao?" Hắn nghiêng đầu xuống, tò mò hỏi.

Sơ Tranh chắp tay: "Ngươi từng gặp ta?"

"Chưa từng." Thiếu niên thành thật lắc đầu: "Điện hạ cũng chưa từng tới thăm ta."

Nghe ý kia, còn có chút oán trách.

Ta là điện hạ đấy được không!!

Ngươi mẹ nó không đến thỉnh an ta, còn muốn ta tới thăm ngươi! Mặt ngươi thật lớn!

Sơ Tranh nghiêm mặt: "Vậy sao ngươi biết ta là điện hạ?"

Thiếu niên chớp mắt: "Đây là Tử Vi cung, có thể tự do ra vào nơi này, còn mặc như thế này, chỉ có điện hạ."

Sơ Tranh quan sát hắn một chút: "Sao lại ăn mặc thế này?"

Thiếu niên nghi hoặc: "Không được sao?"

"Không phải ngươi sinh bệnh à?" Mặc ít như thế, không sinh bệnh mới có quỷ!

"Ừ." Thiếu niên gật đầu: "Nhưng đã tốt lên nhiều, cảm ơn điện hạ quan tâm."

Sơ Tranh: "??"

Ta quan tâm ngươi khi nào hả?!

Ngươi tự thêm kịch cho mình nữa à!

Sơ Tranh lạnh mặt hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Yến Giang." Thiếu niên trả lời, hơi hạ khóe miệng: "Ngay cả ta tên là gì điện hạ cũng không biết sao?"

"Ngươi tên Yến Giang?"

Thiếu niên gật đầu.

"Vậy Yến Ca là ai?"

Biểu cảm của thiếu niên cứng ngắc trong nháy mắt, một lát sau khôi phục vẻ tự nhiên.

"Yến Ca là đệ đệ ta."

"Tội khi quân, sẽ bị chém đầu." Sơ Tranh giọng điệu băng lãnh: "Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi là ai."

Hai tay thiếu niên giao nhau đặt trước người, khẩn trương túm lấy vạt áo.

"Không nói? Vậy ta không thể làm gì khác hơn là phái người đến Yến phủ hỏi."

Sơ Tranh đi ra ngoài.

Thiếu niên bỗng kéo cô lại.

"Điện hạ, là ta... Yến Ca là ta." Thanh âm hắn ép tới thấp, giống sợ hãi, lại giống như ủy khuất.

"Ngài đừng phái người đến hỏi." Yến Ca ngẩng đầu, trong đôi mắt trong suốt, tràn ngập sương mù: "Ta sẽ chết, cầu xin ngài."

Ngón tay của thiếu niên hơi lạnh, kéo cổ tay cô, hơi run rẩy.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, đây chính thứ đồ chơi đã hắc hóa.

Sao lại thế này.

Hắn chắc chắn đang giả vờ!

Nhưng mà...

Có thể làm sao chứ.

Chỉ có thể cưng chiều chứ sao.

Sơ Tranh rút tay mình về, thiếu niên tay chân luống cuống nhìn cô.

"Người nữ hoàng muốn chính là Yến Giang, vì sao người tiến cung lại là ngươi?"

Yến Ca nhấp môi dưới có chút trắng bệch, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, lông mi run rẩy, nước mắt tích tụ ở khóe mắt.

Làm hắn nhìn qua phá lệ chọc người thương tiếc.

"Ca ca không muốn tiến cung..." Yến Ca nói: "Mẫu thân để ta thay ca ca."

Sơ Tranh hỏi: "Nói như vậy, ngươi cũng không muốn tiến cung?"

"..." Đây là một vấn đề mất mạng như chơi. Một hồi lâu sau Yến Ca mới đáp: "Trước khi nhìn thấy điện hạ, ta đúng là nghĩ như vậy. Nhưng nhìn thấy điện hạ rồi, ta không hối hận."

Sơ Tranh lui lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn.

Thẻ người tốt chủ động lấy lòng, tuyệt đối có quỷ!

Thiếu niên tiến lên, ngón tay cẩn thận túm lấy tay áo cô: "Điện hạ, ngài sẽ không đuổi ta đi đúng không?"

Sơ Tranh nhìn hắn chằm chằm.

Hốc mắt thiếu niên đỏ ửng, đáy mắt trong suốt, chứa đựng ủy khuất và khổ sở: "Nếu ngài đuổi ta đi, ta sẽ chết. Điện hạ, ta không muốn chết."

"Đừng khóc!"

Sơ Tranh dữ dằn nói.

Thiếu niên lập tức dùng cánh tay khác lau lau nước mắt, quật cường lại trông đợi nhìn cô.

"Vì sao lại chết?"

"Ngài đuổi ta đi, bệ hạ sẽ biết, là ta thay ca ca tiến cung. Tội khi quân, là tử tội." Thiếu niên ngoan ngoãn trả lời.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên cánh tay đang kéo tay áo mình của hắn: "Biết là tử tội mà còn dám thay thế tiến cung."

"Ta không tiến cung, mẫu thân cũng sẽ không bỏ qua cho ta."

"Bà ta không thích ngươi?"

Thiếu niên lắc đầu.

Phụ thân của Yến Ca là chính quân, nhưng Yến gia chủ cũng không thích phụ thân hắn.

Năm đó Yến gia chủ có người mình thích, nhưng mà trong nhà muốn bà ta cưới phụ thân của Yến Ca, không cho bọn họ ở cùng nhau.

Cuối cùng người Yến gia chủ thích bị bức bỏ đi.

Lúc ấy Yến gia chủ đã mang thai, đứa bé kia là con của người bà ta thích.

Đứa bé kia, chính là đại công tử Yến gia bây giờ, Yến Giang.

Yến gia chủ vẫn cảm thấy chuyện này, là phụ thân Yến Ca sai, cho nên cực kỳ không thích phụ thân Yến Ca.

Năm năm sau, người Yến gia chủ thích trở về.

Lúc ấy Yến gia chủ đã chưởng quản đại quyền, trực tiếp đón người về trong phủ.

Phụ thân của Yến Ca vốn không được thích, hiện tại người Yến gia chủ thích trở về, địa vị càng rớt xuống cả ngàn trượng.

Ngày tháng cha con Yến Ca ở trong phủ, có thể nói là phi thường khổ sở.

***

Wattpad lại lỗi các cậu ạ. Hình như chẳng ai nhận được thông báo.

Tớ thấy hơi sợ vì vấn đề bay màu =)))

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật