Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phải.
Nói năng có khí phách, kiên định nghiêm túc.
Bên tai Linh Tích không ngừng quanh quẩn hai chữ này.
Hắn hơi siết chặt vạt áo, đầu ngón tay bởi vì dùng sức, nổi lên màu xanh trắng.
"Nàng không thể thích ta." Thanh âm của hắn hơi chát, nghiêng đầu nhìn về một hướng khác.
Sơ Tranh: "Vì sao?"
Linh Tích: "Ta là tế ti của Thần Điện."
Sơ Tranh không lý giải được liên hệ giữa hai chuyện này: "Tế ti của Thần Điện thì không thể được người thích?" Đây là cái quy định vớ vẩn gì vậy?
Linh Tích lắc đầu, Thần Điện chưa hề nói tế ti không thể được người thích.
Tế ti cũng có thể ở bên người mình thích.
Nhưng tế ti thường sẽ không lựa chọn bạn lữ.
Bởi vì bọn họ không cách nào đặt quá nhiều sự chú ý cho bạn lữ của mình, nếu so với để bạn lữ của mình, cả ngày chờ đợi trong lãnh tịch, thì không bằng vĩnh viễn không chạm vào.
Đây là lời tế ti tiền nhiệm nói với hắn.
Tình yêu đối với tế ti mà nói, là hi vọng xa vời.
Linh Tích chậm rãi nói: "Thích ta... Không có kết quả tốt. Chuyện vừa rồi, ta không biết lúc nào sẽ phát sinh, ta..."
Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Kết quả ta cho chàng, mới là kết quả."
Cô nương phách lối lại bá khí.
Làm cho đáy lòng Linh Tích không ngừng nổi lên từng cơn sóng gợn.
Hắn thì thào hỏi: "Vì sao lại thích ta?"
"Còn đòi lý do?" Bởi vì chàng là thẻ người tốt của ta đó!
Thanh âm của Linh Tích trầm thấp mờ mịt: "Bọn họ thích ta, bởi vì ta là tế ti, bởi vì gương mặt này của ta, nàng thì sao? Vì sao?"
Tại sao lại thích hắn.
Ta làm sao biết vì sao lại thích chàng.
Chỉ cảm thấy chàng là của ta.
Muốn chiếm làm của riêng.
【 Tiểu tỷ tỷ, đến đọc cùng ta nào. 】 Vương Giả bảo trì mỉm cười.
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh căng đến nghiêm túc: "Bởi vì là chàng."
Bởi vì là chàng...
Linh Tích giơ tay, dựa vào cảm giác sờ đến đầu Sơ Tranh, đầu ngón tay chậm chạp rơi vào mi tâm cô, mũi.
Đầu ngón tay hắn hơi cong lên: "Nàng muốn ở bên ta sao?"
Sơ Tranh không chút suy nghĩ nói: "Chàng là của ta, chàng chỉ có thể ở bên ta." Trừ ta, ai cũng không thể.
"Ta muốn yên tĩnh một lát." Linh Tích thu tay lại: "Nàng đi ra ngoài trước được chứ?"
Sơ Tranh nhìn hắn một chút, trầm mặc đứng dậy, đi hai bước, quay đầu căn dặn: "Thương thế của chàng, tự mình xử lý."
"... Ừ."
...
"Chủ nhân, cái này..."
Cửu Khúc nhìn lụa mỏng bừa bộn đầy đất, có chút luống cuống, đây là phát sinh chuyện gì rồi?
Linh Tích chán nản ngồi dưới đất: "Không sao."
"Chủ nhân, ngài vẫn tốt chứ?" Cửu Khúc lo lắng nhìn Linh Tích, sao lại cảm thấy trạng thái của chủ nhân không đúng lắm, chẳng lẽ là trước đó dùng ma pháp hệ ánh sáng, quá mệt mỏi sao?
Linh Tích gọi hắn một tiếng: "Cửu Khúc."
Cửu Khúc lập tức trả lời: "Chủ nhân, Cửu Khúc ở đây."
Linh Tích hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy trên thế gian này cái gì là quan trọng nhất?"
Cửu Khúc không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đối với Cửu Khúc mà nói, chủ nhân quan trọng nhất."
"Vì sao?"
"Bởi vì mạng của Cửu Khúc là của chủ nhân, cho nên chủ nhân chính là người quan trọng nhất." Nếu như không có chủ nhân, thì làm gì có Cửu Khúc của ngày hôm nay, trong lòng hắn, chủ nhân vĩnh viễn xếp ở vị trí đầu tiên.
Vui thì hắn vui, ác thì hắn ác.
Cửu Khúc đánh bạo hỏi: "Chủ nhân thì sao? Đối với chủ nhân mà nói, cái gì quan trọng nhất?"
Chủ nhân làm tế ti nhiều năm như vậy, hiếm khi rời khỏi Thần Điện.
Mặc dù chủ nhân chưa từng nói không vui, trên mặt cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc không kiên nhẫn nào, nhưng Cửu Khúc vẫn cảm thấy chủ nhân không vui.
Thần Điện cầm tù chủ nhân.
Trên người hắn có một loại cảm giác cô tịch.
"Ta... Không biết."
Lụa mỏng khẽ nhếch, thân ảnh nam nhân bắt đầu mông lung mơ hồ.
Hồi lâu sau, trong điện vang lên một tiếng thở dài.
...
Sơ Tranh dựa theo thời gian thường ngày rời giường, sau khi mặc y phục tử tế, mở cửa ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy tế ti đại nhân đứng ở ngoài cửa.
Sương sớm vấn vít, hắn mặc thường phục tế ti màu nguyệt bạch, đầu đội ngọc quan, một đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp, lẳng lặng nhìn về phía cửa phòng.
Sơ Tranh vừa ngước mắt liền đối đầu với ánh mắt hắn.
Trong một nháy mắt ấy, Sơ Tranh cảm thấy hắn nhìn thấy được.
Nhưng mà nhìn kỹ lại, thì sẽ phát hiện, cặp mắt kia, không có bất kỳ tiêu cự gì, tựa như hạt ngọc châu xinh đẹp khảm trong hốc mắt.
"Nàng dậy rồi?" Linh Tích nói.
"Chàng đứng trước cửa phòng ta làm gì?" Vừa sáng sớm, muốn hù chết cô sao?
"..." Linh Tích không nghĩ tới Sơ Tranh vừa mở miệng liền hỏi một câu như vậy, khẽ nhấp môi dưới: "Ta đưa đồ ăn đến cho nàng."
Tầm mắt Sơ Tranh rơi xuống, nhìn thấy trong tay hắn bưng một cái khay.
"Trước đó không phải người kia... đưa?" Tế ti đại nhân đã luân lạc đến mức tự mình đưa điểm tâm?
Linh Tích thì thầm một tiếng: "Ta muốn ăn cùng nàng."
Thần sắc Sơ Tranh không có thay đổi gì: "Trước đó không phải chàng đều tự mình ăn sao?"
"Nàng... không muốn cùng ăn với ta sao?" Tế ti tuổi trẻ tuấn mỹ, thần thái trên mặt lộ ra vẻ thất vọng và quẫn bách.
"Không có." Sơ Tranh nghiêng người nhường đường, rất thành thật biểu thị mình không hiểu: "Chẳng qua là cảm thấy kỳ quái."
Linh Tích không trả lời vấn đề này, vùi đầu đi vào.
Thiên Điện kỳ thật đều không khác nhau mấy.
Nhưng sau khi Linh Tích đi vào, lại cảm thấy nơi này có chút không giống, giống như bởi vì cô ở đây, nên cung điện này so với đại điện khác càng tươi sáng hơn nhiều.
"Thần Điện nhiều quy củ, mặc dù ta là tế ti, bình thường cũng là ta chủ sự, nhưng kỳ thật phía sau còn có mấy vị trưởng lão. Nàng... Nàng đừng ra khỏi Thanh Phong Điện, bằng không thì bị mấy vị trưởng lão kia trông thấy nàng ở cùng ta, có thể sẽ rước lấy một chút phiền toái."
Thanh âm của Linh Tích nhẹ nhàng chậm rãi, giống như căn dặn, lại như lo lắng.
Nếu như cô không phải ám ma pháp sư, Linh Tích ngược lại không lo lắng những thứ này.
Cho dù mấy vị trưởng lão kia bất mãn, thì cũng sẽ không phản đối.
Nhưng cô là ám ma pháp sư...
"Chàng đồng ý ở bên ta rồi?" Sơ Tranh nghe thấy từ mấu chốt.
"... Ừ." Tế ti đại nhân rũ mắt, thanh âm nhẹ nhàng hứa hẹn: "Ta... Ta chưa từng chung đụng với người khác, nếu như ta làm không được, nàng hãy nói với ta, ta sẽ đổi."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.
"..."
Tuy Sơ Tranh không thèm để ý Linh Tích có đồng ý hay không, vì dù sao người này cũng đã sớm bị cô kéo đến trên danh nghĩa của mình.
Nhưng hắn chủ động đồng ý, đáy lòng Sơ Tranh chắc chắn là vui vẻ.
"Vậy bây giờ chàng cảm thấy ta là người tốt sao?" Sơ Tranh thừa cơ hỏi.
Linh Tích nhẹ gật đầu.
Sơ Tranh: "..."
Biết ngay là tiểu lừa gạt mà.
...
Chuyện Sơ Tranh và Linh Tích ở bên nhau, Cửu Khúc rất nhanh liền phát hiện.
"Chủ nhân thích ngài ở điểm nào?" Cửu Khúc thừa dịp Linh Tích không ở đây, kỳ quái hỏi Sơ Tranh.
"Không biết." Ai biết thẻ người tốt thích ta ở điểm nào, có thể là bởi vì ta tốt.
Dựa vào bản lĩnh chinh phục thẻ người tốt!
"..." Cửu Khúc bĩu môi: "Chủ nhân đã thích ngài, vậy Cửu Khúc cũng sẽ thích ngài. Nhưng Sơ Tranh cô nương, Cửu Khúc vẫn phải nhắc nhở ngài, ngài không nên rời khỏi Thanh Phong Điện, ngài là ám ma pháp sư, bị người phát hiện, cuối cùng chủ nhân cũng sẽ bị liên luỵ."
"Ồ."
"Gâu!!" Một Tấc ngồi xổm dưới đất, hướng về phía Sơ Tranh sủa một tiếng.
Nó mới không thích tên tiểu tặc này đâu!
Chủ nhân thích cũng không được!
"Gâu gâu gâu gâu!!"
"Nó sủa cái gì?" Sơ Tranh hỏi Cửu Khúc.
"Một Tấc nói, ngài trả vòng cổ lại cho nó." Cửu Khúc phiên dịch.
Đồ mua rồi có thể trả lại không?
Vương Giả online nói cho ngươi biết —— không thể.
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Ta ném rồi."
"Gâu gâu gâu gâu!!" Một Tấc càng sủa lợi hại hơn, nhưng thân thể lại lui về phía sau.
Cửu Khúc: "..."
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật