Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc Thẩm Minh đi ra, Sơ Tranh đã thay quần áo, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, bàn tay chống cằm, cánh môi vì lúc nãy mà có hơi ửng đỏ, thập phần mê người.
Thẩm Minh cấp tốc dời mắt, đi qua bưng bữa sáng lên.
Đầu ngón tay Sơ Tranh bấm bấm lên điện thoại, khi Thẩm Minh ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy qua, điện thoại lướt qua mặt bàn tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, chuẩn xác dừng lại trước mặt Thẩm Minh.
Thẩm Minh theo bản năng nhìn màn hình điện thoại một chút.
Phía trên là giao diện tìm kiếm liên quan đến anh em.
Luyến ái cấm kị sẽ bị khiển trách, không thể ở cùng nhau...
Cô gái đối diện cầm muỗng múc cháo, tư thái ưu nhã.
Thẩm Minh lấy điện thoại qua: "Vừa rồi anh trai hôn em, em cảm thấy buồn nôn sao?"
Thanh âm của hắn nghe như rất bình ổn, nhưng kì thực lại đang cất giấu mấy phần tình cảm khác thường không muốn bị phát hiện.
Sơ Tranh nuốt một ngụm cháo xuống, vô cùng thản nhiên thành thật: "Rất thoải mái."
Thẩm Minh hơi sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới, sẽ là một đáp án như thế, có chút ngoài dự liệu.
"Vậy em thích anh trai không?"
Sơ Tranh nhìn hắn, không trả lời vấn đề kia, chỉ nói: "Anh là của em."
Thẩm Minh: "..."
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Vậy em thích anh trai hôn em không?" Mặc dù không biết chỗ nào không đúng, nhưng chuyện này và kết quả hắn muốn dường như cũng không có gì khác nhau.
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Thẩm Minh đột nhiên lộ ra một nụ cười, âm cuối mang theo vài phần dụ hoặc: "Vậy em hôn anh?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Ăn cơm."
Ăn cơm thì nghiêm túc ăn cơm.
Hôn cái gì mà hôn!
Thẩm Minh: "..."
Cho tới bây giờ Sơ Tranh cũng chưa từng xem mình như Thẩm Sơ Tranh, cô cũng không cảm thấy mình và Thẩm Minh hôn nhau thì có gì không đúng.
Cô chỉ đang nhắc nhở Thẩm Minh, để hắn biết rõ, hắn là anh trai của cô, đừng có để sau này lại tới gây chuyện với cô.
Sơ Tranh ăn sáng xong, lấy điện thoại của mình về, chuyển tới phòng khách ngồi.
Thẩm Minh thu thập một chút, đổi một thân giả vờ đứng đắn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Bây giờ có thể hôn anh trai không?"
Sơ Tranh ấn tắt điện thoại: "Em hôn anh, anh sẽ cảm thấy em là người tốt sao?"
Sơ Tranh cũng không kháng cự thứ mình thích, cô không những không kháng cự, mà thậm chí còn chủ động đưa hắn vào khoảng vật sở hữu của mình.
Cô thích Thẩm Minh hôn.
Mặc dù cô cũng không biết vì sao.
Nhưng mà không quan trọng, dù sao nếu hắn dám làm ra chuyện gì gây bất lợi đối với cô, thì cô sẽ có biện pháp đối phó hắn.
Vương Giả phân tích một tẹo, thứ này đại khái đến từ sự khinh thường của bậc cường giả...
Vốn cho rằng là một thanh đồng, không nghĩ tới lại là vương giả.
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Con ngươi Thẩm Minh hơi híp lại, một lát sau nói: "Em gái hôn anh, anh sẽ cảm thấy em tốt nhất."
Sơ Tranh ngẩng đầu, thần sắc của Thẩm Minh cũng không có nhiều biến hóa, chỉ là ánh mắt nhìn cô mang theo nhu sắc.
Sơ Tranh nghiêng người, đè ép Thẩm Minh, ngửa đầu hôn qua.
Cánh môi mềm mại rơi vào khóe miệng hắn, cô nhẹ nhàng cọ xát, cánh môi liền dán vào, Thẩm Minh vốn cho rằng cô hôn một chút sẽ rời đi, ai biết cô lại học hắn, thò đầu lưỡi vào.
"Thẩm tổng, ngài mãi không xuống, tôi liền..."
Cửa bị Lâm Dương đẩy ra, hắn cứng đờ ở cửa ra vào.
Hình ảnh lúc này hắn trông thấy chính là thiếu nữ ghé vào trong ngực Thẩm Minh hôn hắn, ông chủ hắn đi theo mấy năm, vẫn luôn là nam thần cao lãnh, đại biểu cho hệ cấm dục đỉnh cao, lúc này trên mặt lại hiện lên nhu sắc.
Hình ảnh hai người ôm hôn đẹp như bức họa.
Nhưng chuyện này không đúng!!
Là phương thức mở cửa sai sao?
Nhất định là thế!
Lâm Dương ầm một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Minh kéo Sơ Tranh ra, Sơ Tranh nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc hỏi: "Không thoải mái sao?" Không phải vừa rồi hắn còn hôn mình sao? Kéo cô ra làm gì?
Thẩm Minh: "..." Có người đến!!
Thẩm Minh có chút mất tự nhiên dời ánh mắt: "Đi thay quần áo, lát nữa anh dẫn em ra ngoài."
Sơ Tranh ghé vào trong ngực hắn: "Em còn chưa hôn xong."
Thẩm Minh: "..."
Thẩm Minh cảm thấy mình không cần kế hoạch phía sau nữa.
"Trở về rồi hôn." Thẩm Minh thả nhẹ giọng: "Chúng ta phải ra ngoài."
Sơ Tranh nằm sấp một lúc, rồi buông hắn ra.
Thẩm Minh âm thầm thở phào, nếu cô cứ hôn như vậy, thì ngày hôm nay có lẽ hắn sẽ muốn cô ở ngay chỗ này.
Mặc dù hắn có kế hoạch, nhưng kế hoạch của hắn không phải bây giờ.
Cô còn nhỏ...
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi dậy: "Em là người tốt sao?"
"Em đương nhiên là người tốt, em tốt nhất."
Thần sắc của Sơ Tranh lạnh hơn mấy phần.
Thẩm Minh cảm nhận được, hắn lập tức trở nên khẩn trương, vừa rồi hắn nói câu nào không đúng à?
Không phải.
Hắn khẩn trương cái gì?
...
Thẩm Minh mở cửa, Lâm Dương đứng dán vào chân tường.
"Thẩm tổng." Lâm Dương kêu một tiếng, không nhìn ra dị dạng.
"Trông thấy cái gì rồi?"
"Thẩm tổng, ngài đang nói gì vậy? Tôi vừa mới tới." Lâm Dương vẻ mặt mờ mịt.
Thẩm Minh liếc hắn một cái: "Cậu đi xuống trước đi."
"Vâng, Thẩm tổng."
Lâm Dương đi vào thang máy, mới chống vào thang máy thở, hắn bị dọa đến run cả chân!
Chờ Sơ Tranh và Thẩm Minh đi xuống, Lâm Dương cực nhanh nói hai câu, chủ động kéo tấm màn che lên.
Kì thực chỗ ngồi phía sau hai người ngồi còn dư sức rộng rãi, có thêm một tiểu mập mạp ngồi vào giữa cũng không thành vấn đề.
Thẩm Minh đang xử lý bưu kiện, Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đừng hít gió." Thẩm Minh thò người qua, đóng cửa sổ xe chỗ cô lại: "Sẽ đau đầu."
Ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh đảo qua hắn, mở cửa sổ xe ra.
Thẩm Minh còn muốn đóng, Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm nhìn hắn, không nhìn ra hỉ nộ, Thẩm Minh vô thức không dám đóng nữa.
Hắn cởi áo khoác, khoác lên người cô: "Gần đây thời tiết lạnh, đừng để cảm mạo."
Xe chạy tầm một tiếng mới dừng lại.
"Thẩm Minh!"
Xe vừa dừng lại, cửa sổ xe liền bị gõ vang.
Thẩm Minh trượt cửa sổ xe xuống.
Tên lẳng lơ Giải Nguyệt Bùi đứng ở bên ngoài, oán giận: "Cậu ra ngoài kiểu gì mà lề mề y như con gái thế, tôi đứng đây đợi cậu cả một tiếng rồi đó!"
"Từ nhà cậu đi ra ngoài, có hai con đường, một đường trong đó hiện đang kẹt xe, cậu phải vòng qua đường xa hơn, từ lúc cậu gọi điện thoại bảo đi ra ngoài, đến nơi này cần nửa tiếng, nhiều nhất là cậu chờ ở chỗ này chưa đến ba phút..."
"Ngừng!" Giải Nguyệt Bùi giơ tay, vẻ mặt tôi bái phục cậu rồi: "Cậu đem cái tinh lực này đặt trên công việc đi, đừng phân tích tôi, cảm ơn!"
Dường như lúc này Giải Nguyệt Bùi mới trông thấy trong xe còn có người, ồ lên một tiếng, sau đó cười tươi như hoa ở: "Em gái Thẩm à."
Không đợi Thẩm Minh xuống xe, Giải Nguyệt Bùi chạy đến chỗ Sơ Tranh bên kia trước, mở cửa xe cho cô, ưu nhã vươn tay: "Em gái Thẩm, đã lâu không gặp, lại đẹp lên rồi!"
"Ừ."
Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn, xuống xe.
Thẩm Minh kéo cổ áo Giải Nguyệt Bùi: "Cách xa cô ấy ra một chút."
"Tại sao!" Giải Nguyệt Bùi không phục: "Em gái cậu chính là em gái tôi mà, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy như em gái ruột của mình!"
Lâm Dương đứng bên cạnh xấu hổ, vị này sợ là muốn chăm sóc trên giường.
"Đừng có ý đồ với cô ấy." Giọng nói của Thẩm Minh có chút lạnh.
Giải Nguyệt Bùi nghe ra ý cảnh cáo bên trong, cười nhún vai: "Được rồi, em gái của cậu, chính là em gái của tôi nha."
Hai câu này hoàn toàn không phải biểu đạt cùng một ý tứ.
Lúc này Thẩm Minh mới buông hắn ra.
*
Tránh sét: Nguyên chủ và Thẩm Minh không phải anh em ruột. (Phải hài hòa hài hòa hài hòa)Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật