Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trong nửa tiếng, tao muốn gặp được Triệu gia này, không có vấn đề gì chứ."
Chu Cường: "..."
Có... Có đó!
Người gã ta có thể gặp được đều là người bên cạnh Triệu gia, chính là tên mà gã gọi là Triệu ca kia.
Chứ làm sao gã có thể gặp được Triệu gia?
Nhưng mà lúc này hy vọng sống đang ở ngay trước mặt, gã nào dám nói không được.
Sơ Tranh tìm được một cái ghế trong kho hàng, đặt ở trước mặt Sở Vụ.
"Ngồi xuống."
Sở Vụ nghe lời ngồi xuống.
Cô xoay người xem xét dấu tay trên mặt hắn.
Hơi thở phun lên gò má hắn, mùi hương thanh lãnh tập kích đến.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên cánh môi mê người của Sở Vụ, cô đột nhiên xích lại gần, ngậm lấy môi hắn.
Sở Vụ hơi kinh hãi.
Bên kia còn có người!
Sơ Tranh trằn trọc hôn hai lần, không quá mức, rất nhanh liền buông hắn ra.
Thong dong trấn định lấy ra một bình thuốc, thoa lên mặt hắn.
Bên kia, Chu Cường đang vắt hết óc nghĩ cách, căn bản không chú ý tới bên này.
Còn một gã đàn ông khác thì đang tự đánh mình, tất nhiên cũng không có khả năng trông thấy Sơ Tranh vừa hôn hắn.
Đáy lòng Sở Vụ có chút thở phào.
Hơi thở này đi xuống, hắn lại ảo não một trận.
Hắn lại không phải là một cô gái.
Bị người ta trông thấy thì có làm sao, có gì đâu mà không dám gặp người.
...
Sơ Tranh nói muốn trong vòng nửa tiếng gặp được Triệu gia, kì thực mới hai mươi phút, vị Triệu gia này đã đến ngoài cửa.
Chu Cường cũng rất kinh ngạc.
Gã không nghĩ tới Triệu gia sẽ thật sự xuất hiện...
Triệu gia mang theo mấy vệ sĩ, chậm chạp xuất hiện ở cửa kho hàng.
Vị Triệu gia này tầm hơn 60 tuổi, tóc trắng phơ, sắc mặt không tốt lắm, chống thêm cây gậy, ngược lại rất có vài phần uy nghiêm.
"Triệu gia... Triệu gia..." Chu Cường lập tức chạy về phía Triệu gia bên kia.
Nhưng mà còn chưa tới gần, một vệ sĩ bên người Triệu gia đã đạp một cước vào người Chu Cường.
Triệu gia âm trầm nhìn Chu Cường ngã trên mặt đất, cây gậy gõ xuống đất hai lần: "Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."
"Cô chính là Sơ Tranh."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đánh giá Triệu gia.
"Hướng đến tôi à."
Triệu gia này tới quá nhanh.
Vừa tới đã gọi ra tên mình, đây không phải là hướng đến cô, thì còn hướng đến ai nữa.
Còn muốn dùng thẻ người tốt để dẫn dụ cô...
"Tiểu nha đầu ngược lại rất thông minh." Triệu gia lộ ra mấy phần tán thưởng: "Đã như thế, vậy tiểu nha đầu đi cùng tôi một chuyến đi."
"Ông bảo tôi đi thì tôi phải đi chắc?" Mặt mũi của ta đặt ở đâu!
Nếp nhăn trên gương mặt Triệu gia càng nhăn ác hơn: "Tiểu nha đầu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Tôi là nữ."
Tuấn kiệt hào kiệt gì đó, có xu quan hệ nào với ta đâu.
Triệu gia hơi nheo mắt lại, ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển trong đó: "Nói như vậy, cô không chịu đi theo tôi?"
Sơ Tranh không đáp lời.
Lạnh như băng nhìn ông ta.
Khóe miệng Triệu gia lộ ra ba phần ý cười, giơ tay lên không trung búng một cái.
Bên ngoài kho hàng, vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng chặn cửa lớn lại.
Bên hông những người kia đều hơi cộm lên, nhìn có vẻ như có súng.
Đối phó với một cô gái như ta, mà lại dùng tới nhiều người như vậy.
Đây là muốn hù chết ta sao?
Triệu gia: "Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí..."
Sơ Tranh quả quyết cắt ngang lời ông ta: "Dẫn đường."
【... Tiểu tỷ tỷ, cô không cần mặt mũi nữa sao? 】
Bọn chúng có súng!
【 Có súng mà sợ cái gì, cô tùy tiện là có thể xử lý bọn chúng. 】 Dù sao tiểu tỷ tỷ nhà nó cũng có hình thức vô địch đó.
Mi muốn ta giết bọn chúng?
【 Không! Ta không có! 】 Vương Giả lập tức phủ nhận, 【 Chỉ là ta tò mò, sao cô lại muốn đi cùng bọn chúng. 】
Bọn chúng có súng!
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh đầy nghiêm túc.
Ta là một cô gái tay trói gà không chặt, sao có thể vật lộn với đám người có súng được.
Đương nhiên phải làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt rồi.
【... 】 Lời nói của tiểu tỷ tỷ, chỉ nên nghe đúng một phút thôi.
Sơ Tranh đột nhiên thay đổi thái độ, Triệu gia và Sở Vụ đều nghi hoặc.
Nhưng Sơ Tranh chịu cùng mình đi, Triệu gia liền không nghĩ nhiều nữa.
Ông ta chắc chắn là Sơ Tranh chạy không thoát.
Sở Vụ tiến lên hai bước, hạ giọng: "Chúng ta thật sự đi cùng bọn họ sao?"
Sở Vụ cũng không nghĩ tới, đám người này không phải hướng đến mình.
"Bằng không thì, anh có thể đánh thắng bọn họ?"
"... Bọn họ muốn làm gì?"
"Chẳng phải đi rồi sẽ biết sao." Sơ Tranh nói.
Sơ Tranh ôm eo Sở Vụ, để hắn nhích lại gần mình: "Đừng sợ."
Sở Vụ dở khóc dở cười.
Hắn sợ đâu mà sợ?
Chỉ là hắn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.
"Hai người kia..." Sơ Tranh chỉ vào Chu Cường: "Làm phiền ông giúp tôi xử lý."
Bắt nạt thẻ người tốt của ta, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Triệu gia: "???"
Đây là nói với ông ta à?
Hiển nhiên Sơ Tranh chính là nói với ông ta.
Hơn nữa nếu ông ta không động thủ, thì dường như cô sẽ không có ý định đi.
Triệu gia trầm mặc một hồi, nháy mắt với người đứng phía sau.
Chu Cường làm việc không thành, trước đó còn bán đứng ông ta, Triệu gia cũng không muốn giữ gã lại nữa.
"Triệu gia..."
Sắc mặt Chu Cường đại biến.
"Triệu gia, tôi làm việc thay ông, ông không thể như thế được..."
"Triệu gia..."
Chu Cường thấy thế cục không đúng, bò từ dưới đất dậy, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra phía ngoài kho hàng.
Nhưng mà còn chưa chạy được mấy mét, liền bị vệ sĩ đạp xuống đất.
...
Triệu gia chuẩn bị cho Sơ Tranh và Sở Vụ một chiếc xe.
Tấm màn che phía trước buông xuống, trong xe chỉ còn lại Sở Vụ và Sơ Tranh.
Sơ Tranh để Sở Vụ dựa vào mình: "Sợ hãi?"
Tư thế của Sở Vụ hơi khó chịu, nhưng mà Sơ Tranh không có ý định để hắn ngồi thẳng lên, hắn chỉ có thể điều chỉnh một chút, để mình dựa vào cô được thoải mái hơn.
"Em muốn làm gì?"
Sơ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không làm gì cả."
Sở Vụ có chút hoài nghi.
Lúc trước rõ ràng cô không có ý định đi cùng bọn họ...
Mặc kệ Sở Vụ hỏi cái gì, Sơ Tranh đều là vẻ mặt "em không làm gì cả", bộ dáng nghiêm túc lại đứng đắn.
Sở Vụ phát hiện mình cũng không lo lắng.
Tất cả bất an của hắn, khi ở bên cạnh cô, đều biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nghĩ đến đây, cánh tay Sở Vụ vòng qua eo Sơ Tranh, ôm chặt lấy cô.
Xe chạy gần một tiếng mới dừng lại.
Cửa xe được vệ sĩ mở ra, Sơ Tranh xuống xe trước, sau đó vươn tay vào phía trong xe.
Sở Vụ nắm tay cô bước xuống.
Hai người hoàn toàn không giống như người bị bức hiếp, mà ngược lại còn nhàn nhã y như minh tinh đi trên thảm đỏ.
"Sơ Tranh tiểu thư và Sở tiên sinh tình cảm không tệ."
Triệu gia chống gậy, trên mặt mang theo ba phần ý cười, diễn hình tượng của một ông lão hòa ái dễ gần đến vô cùng thuần thục.
"Cho nên?" Sơ Tranh thật lòng hỏi.
Triệu gia: "..."
Ông ta chỉ khách sáo một chút.
Triệu gia giống như cảm thán: "Rất khiến cho người ta ghen tị."
"Ừ."
Sơ Tranh gật đầu như rất đương nhiên.
Ghen tị thì ngươi cũng không có.
Thẻ người tốt là của ta!
Triệu gia: "..."
Triệu gia đã từng gặp qua không ít kiểu người như yêu ma quỷ quái.
Nhưng giống như Sơ Tranh, quả thật ông ta chưa từng gặp qua.
Triệu gia hít sâu, dùng tay làm dấu mời.
Sơ Tranh cũng không khách khí, nắm tay Sở Vụ nghênh ngang đi phía trước Triệu gia, đem tư thế lão đại phát huy đến cực hạn, Triệu gia ngược lại giống như một tên tùy tùng.
Triệu gia: "..."
Làm lão đại nhiều năm như vậy, đã bao lâu rồi không bị người ta đối đãi như thế?
Ở trên cao quá lâu, nếu có người không theo ý mình, đáy lòng liền không thoải mái.
Triệu gia cũng là như thế, ánh mắt nhìn Sơ Tranh ẩn ẩn mang theo vẻ âm trầm.
Nhưng ông ta rất nhanh liền thu liễm cảm xúc lại.
"Sơ Tranh tiểu thư không tò mò, vì sao tôi lại mời cô đến đây sao."
"Rồi sẽ biết thôi."
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật