Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lúc đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, Lục Nhiên đưa ra đề nghị muốn rời đi, bị Sơ Tranh vô tình nhốt trong xe luôn.
Tổ ba người: "..."
Lục Nhiên: "..."
Quả nhiên là hắn tiến vào ổ sói rồi.
Lục Nhiên không có cách nào xuống xe được, nhưng cũng không làm gì hết, vẫn cười cười nói nói với mấy người Bảo ca như cũ.
Tổ ba người rất là thấp thỏm.
Không hiểu rốt cuộc Sơ Tranh định làm gì với thiếu niên nhặt được này.
Chẳng lẽ thấy hắn xinh đẹp, nên muốn nuôi à?
Tiểu tỷ tỷ mặt không biểu tình, đặt ở trước mạt thế có lẽ cũng là một lão đại... Dường như không phải không có khả năng này.
Ai bảo Lục Nhiên lớn lên đẹp mắt như thế làm gì.
Mấy ngày kế tiếp đều trôi qua bình an vô sự.
Nhưng có một ngày Sơ Tranh phát hiện nữ sinh tên là Hinh Nhi kia, thế nhưng lại ở chung với một người đàn ông trong đội ngũ của Dũng ca, người đàn ông kia còn động tay động chân với cô ta nữa.
"Cô ta làm gì thế?" Vẻ mặt Hạ Thành cổ quái: "Tự đưa mình vào ổ sói à?"
Dũng ca nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng đám người dưới tay hắn thì không giống như người tốt lành gì.
Dịch Tiếu đứng bên cạnh uống nước, nghe vậy thì đồng tình nhìn sang bên kia, ánh sáng của thánh phụ lan tỏa khắp nơi.
Sơ Tranh: "..."
Đêm qua cô tận mắt nhìn thấy Dịch Tiếu và Hinh Nhi gặp mặt, nói gì thì cô không rõ, nhưng cô cảm thấy hành động hôm nay của Hinh Nhi không thoát khỏi quan hệ với Dịch Tiếu.
Ngón tay Sơ Tranh cào cào trên cửa xe.
Không thể hỏi.
Phải giữ gìn hình tượng cao quý lãnh diễm!
"Dịch Tiếu, đêm qua tôi thấy cậu và cô ta nói chuyện, hai người nói gì thế?" Hạ Thành đột nhiên hỏi.
Sơ Tranh bất động thanh sắc vểnh tai lên.
"A?" Vẻ mặt Dịch Tiếu mờ mịt: "Tôi không nói gì với cô ấy cả... Cô ấy hỏi tôi đồ ăn từ đâu đến, tôi nói là Dũng ca cho."
"Cho nên hôm nay cô ta liền sang đó à?"
"Ách... Không biết." Dịch Tiếu vẻ mặt mờ mịt.
Đám Dũng ca chẳng những có thức ăn nước uống, còn có súng, so với đội ngũ phía sau toàn người già và phụ nữ thì an toàn hơn nhiều.
Hinh Nhi lựa chọn bọn họ thì hoàn toàn có thể lý giải được.
Lục Nhiên lộ ra một đôi mắt thật đẹp từ ô cửa sổ được hạ xuống một chút, mơ hồ mang theo cười: "Tôi nói, cô gái này, cô định giam giữ tôi hả?"
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Tôi đang bảo vệ anh."
Thiếu niên cười khẽ một tiếng: "Cô như vậy là hạn chế tự do sinh hoạt của tôi, bảo vệ cái gì? Nếu như trước kia thì chính là phạm pháp đấy. Hơn nữa, chúng ta không thân quen nha? Hay là trước đây cô từng biết tôi rồi?"
"Thế này có thể đảm bảo anh không bị zombie công kích, cũng không bị người ta hãm hại." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời: "Có ăn có uống, anh còn không hài lòng cái gì?"
Thiếu niên: "..."
Cô để tôi nhốt cô vào xe một chút thử xem!
Lục Nhiên trầm mặc ngồi lại vào trong, suy nghĩ xem phải làm sao để rời khỏi chiếc xe này.
Hắn không cảm thấy bây giờ mình đang an toàn đâu.
Mà hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của mình vô cùng nguy hiểm đấy!
...
Đám người lần nữa dừng lại ở một cái ngã ba, Dũng ca muốn dẫn người đi vòng quanh tỉnh Z, mà Hoắc đội lại dự định trực tiếp đi từ tỉnh Z qua, thẳng tới căn cứ Khánh An luôn.
Dũng ca vốn cũng không muốn đi chung với bọn họ, tách ra càng hợp ý hắn.
Nhưng bọn Hinh Nhi kia, cũng định đi theo đám người Dũng ca.
Đám người này tự tới, Dũng ca không muốn mang theo vướng víu, nên có vẻ hơi không kiên nhẫn, cuối cùng dưới sự trấn an của huynh đệ nhà mình mới miễn cưỡng đồng ý.
"Chúng ta đi thế nào đây?" Bảo ca hỏi Sơ Tranh.
"Đi theo đám bọn họ." Sơ Tranh ra hiệu đi theo Dũng ca.
"Vì sao? Bên kia tương đối gần hơn chứ?" Bảo ca nghi hoặc.
"Zombie nhiều."
Lục Nhiên ghé mắt: "Sao cô biết?"
"Tỉnh Z là thành phố đông dân cư nhất cả nước, hơn nữa ở đây còn là trung tâm kinh tế, cư dân lưu động cũng rất nhiều, lúc virus zombie bộc phát, chỗ đó còn đang tổ chức một hoạt động triễn lãm quốc tế, du khách và người tham gia triển lãm nhiều vô số kể..." Hạ Thành thay Sơ Tranh trả lời.
Lục Nhiên đè thấp vành mũ, không rõ ý vị mỉm người: "Vậy thì thật nhiều, cô biết cũng không ít."
Câu sau là nói với Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..." Ta đã biết trước kịch bản mà thôi.
Sau khi tách ra khỏi Hoắc đội, đội ngũ đi nhanh hơn không ít.
"Hôm nay lại nóng hơn rồi phải không?" Hạ Thành quạt gió: "Tất cả đều là gió nóng, tôi cảm thấy mình sắp chín luôn rồi."
"Cái thời tiết chết tiệt này, không biết còn tiếp tục bao lâu nữa."
"Nhanh chóng đến căn cứ đi... nghe nói là có điện đấy."
"A! Thật không? Có máy lạnh không nhỉ?"
"Chắc có..."
Chiếc xe bây giờ bọn họ đang ngồi là chiếc SUV Dũng ca đưa cho.
Ba người Bảo ca ngồi phía trước nói chuyện phiếm, Sơ Tranh và Lục Nhiên ngồi ở phía sau.
Lục Nhiên ghé mắt dò xét Sơ Tranh: "Cô không nóng à?"
"Vẫn tốt."
Trên người cô gái nhẹ nhàng khoan khoái, dường như không mảy may nhìn ra chút dấu vết oi bức nào.
"Tôi rất nóng." Lục Nhiên đột nhiên nói.
"Ừ." Mặt trời lớn như vậy, nóng là rất bình thường: "Tôi không nóng."
"..."
Lục Nhiên điều chỉnh tư thế, đè mũ xuống, ôm cánh tay bắt đầu ngủ.
Lục Nhiên vốn muốn tĩnh tâm, xua đuổi khí nóng, nhưng xe cứ lắc lư, hắn không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện mình nằm ở trong ngực Sơ Tranh, cảm giác lạnh lẽo dán vào hắn, hết sức thoải mái.
Vào lúc Sơ Tranh nhìn qua, Lục Nhiên cấp tốc nhắm mắt lại.
Mát mẻ!
Sơ Tranh muốn đẩy Lục Nhiên ra, nhưng nghĩ tới thẻ người tốt nói là nóng, nên lại từ bỏ.
Xét thấy hắn là thẻ người tốt...
Có lẽ bởi vì mát mẻ, nên Lục Nhiên lại ngủ thiếp đi, trời nóng như vậy, căn bản là vừa mới ngủ thì đã bị nóng làm cho tỉnh, sau đó lặp đi lặp lại, không ai có thể ngủ ngon giấc.
Lục Nhiên lần này ngủ rất dễ chịu.
"Cô Sơ Tranh, phía trước có một trạm xăng dầu, hôm nay chúng ta dự định nghỉ ngơi ở bên kia." Người phía trước đến truyền lời.
Zombie ở trạm xăng đã được dọn dẹp sạch sẽ, xe của Sơ Tranh dừng lại ở vị trí bên ngoài.
"Nóng quá, có thể xuống xe vào trong kia không?" Lục Nhiên xốc mũ xuống, đôi mắt xinh đẹp đến cực hạn nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Hắn nháy nháy mắt với Sơ Tranh, khóe miệng giương lên một nụ cười khẽ xấu xa, phá lệ mê hoặc.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, tiêu hết một trăm cái tinh hạch. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mở cửa xe bước xuống, nụ cười trên mặt Lục Nhiên lập tức phóng đại, nhanh chóng xuống xe.
Mặc dù Lục Nhiên không được xuống xe, nhưng ngẫu nhiên vẫn có những lúc cần phải xuống xe.
Người trong đội ngũ đều biết, trên xe của Sơ Tranh còn có một thiếu niên cổ quái thích đội mũ giữa thời tiết nóng bức.
Thiếu niên đi theo Sơ Tranh vào, đồ đạc bên trong đều được dọn dẹp hết, ngăn cách bốn phía, chỉ để lại một chỗ trống ở giữa cho mọi người nghỉ ngơi.
Đám người Hinh Nhi kia ngồi trong một góc.
Lúc thấy bọn họ tiến đến, thần sắc ai cũng bất thiện nhìn chằm chằm vào họ.
Sơ Tranh không để ý tới bọn họ, trực tiếp tới tìm Dũng ca.
Mấy phút sau.
"Đi tắm đi." Sơ Tranh đưa quần áo sạch sẽ cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên dựa vào tường, nghe thấy âm thanh thì hơi ngước mắt lên, nghi ngờ về chuyện mình nghe thấy: "Cái gì?"
"Tắm rửa."
"Nước không đủ mà uống, cô nói đùa hả?" Thời tiết nóng như thế này, mà nước sông trải qua giám định cũng xác định không thể uống được, tài nguyên nước hiện giờ, chỉ có thể dựa vào những bình nước trước kia và dị năng giả hệ thủy thôi.
Cô lại bảo hắn đi tắm.
Lấy cái gì mà tắm giờ?
Bùn sao?
"Chỗ đó có nước." Sơ Tranh chỉ vào thùng nước bên cạnh: "Đủ không?"
Thẻ người tốt là đối tượng phá sản rất tốt.
Hắn vẫn là rất hữu dụng.
Lục Nhiên nhìn theo hướng Sơ Tranh chỉ, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ.
Nhìn hai thùng nước kia, đừng nói là hắn tắm, nếu dùng tiết kiệm một chút, thì ba người tắm vẫn đủ
Nhưng mà hiển nhiên hai thùng nước này đều là của hắn.
Lục Nhiên đè thấp vành mũ, ngăn trở thần sắc trên mặt, rốt cuộc cô muốn làm gì? Không phải thật sự dự định xem hắn như nam sủng mà nuôi chứ?!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật