Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Xử lý xong những người kia, Sơ Tranh xách theo Hà Thần trở lại tiệm thuốc, Lang Sa đi theo phía sau.
"Sơ Tranh cô nương, cô bắt được hắn bằng cách nào vậy?"
"Cô không phải là phàm nhân sao?"
"Sao có thể đối phó với Hà Thần?"
Vấn đề của Lang Sa một cái tiếp một cái, rèm đằng sau đột nhiên bị một đôi tay đẩy ra, có người hơi khom người đi từ phía sau ra.
Giọng nói của Lang Sa bỗng dưng im bặt, cảnh giác nhìn chằm chằm nam nhân phong hoa tuyệt đại kia.
Sao hắn lại ở chung một chỗ với Sơ Tranh cô nương?
"Nàng đi đâu vậy?" Tuyên Ảnh không nhìn Lang Sa, chỉ nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giọng nói hơi lạnh, giống như nhiễm lên hàn ý trong đêm.
Sơ Tranh: "Bắt cá chạch."
Tuyên Ảnh hơi dừng lại: "Bắt được?"
Sơ Tranh xách cá chạch lên: "Đương nhiên."
Đại lão ra trận, sao có thể có đạo lý không bắt được.
Ánh mắt Tuyên Ảnh dừng lại trên người cá chạch vài giây, sau đó hỏi Sơ Tranh: "Có phát hiện gì không?"
Sơ Tranh dùng dăm ba câu tổng kết lại một chút.
Tuyên Ảnh hơi nhíu mày: "Sau đó nàng định làm thế nào?"
Ánh mắt hắn rơi vào người con cá chạch không hề nhúc nhích kia.
Cô đã bắt được Hà Thần.
Tuyên Ảnh cũng không biết nên nói cô lợi hại, hay là nói cô lỗ mãng...
Sơ Tranh giày vò một đêm, thân là phàm nhân, cô rất buồn ngủ.
Cho nên...
"Đi ngủ, sáng mai rồi nói."
"A?" Đầu Lang Sa đầy dấu chấm hỏi.
Bây giờ là lúc ngủ sao?
Bọn họ cũng đã bắt được Hà Thần rồi đấy!!
Phải là rèn sắt khi còn nóng giải quyết xong chuyện này mới đúng chứ.
"Đưa nó cho ta đi." Tuyên Ảnh chỉ vào Hà Thần: "Ta thiết lập một cái kết giới, miễn cho nó chạy."
Sơ Tranh rất muốn nói nó không chạy được, nhưng ngẫm lại vẫn nên cho thẻ người tốt một cơ hội biểu hiện.
Không thể đả kích tính tích cực của thẻ người tốt.
Không thể đối nghịch với thẻ người tốt.
Thẻ người tốt của mình phải cưng chiều.
Cưng chiều cưng chiều cưng chiều...
Sơ Tranh đưa Hà Thần cho Tuyên Ảnh, rồi trực tiếp đi ra đằng sau.
Lang Sa lại có chút nóng nảy, y không biết lai lịch của Tuyên Ảnh, nhưng luôn cảm thấy hắn không phải người tốt lành gì.
Đưa Hà Thần cho hắn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Lang Sa vội vã lên tiếng, muốn gọi Sơ Tranh lại.
"Sơ Tranh cô nương..."
Tuyên Ảnh giơ tay, ngăn Lang Sa lại: "Vị công tử này, đêm đã khuya, mời về."
Lang Sa: "..."
Lang Sa vốn có chút sợ hãi Tuyên Ảnh, lúc này Tuyên Ảnh bình thản nói chuyện với y như vậy, càng làm cho đáy lòng Lang Sa run rẩy.
Ấn tượng bên ngoài mà nam nhân này đem đến cho người ta chính là như thế, trầm ổn bình thản, có hình tượng lễ phép như quý công tử.
Nhưng mà hắn làm cho Lang Sa nhìn không thấu.
Hắn không phải là người, cũng không phải yêu, nhưng lại là toàn thân tà khí, cho nên không thể nào là Thần...
Vậy rốt cuộc hắn là thứ gì?
Lang Sa rời khỏi tiệm thuốc, y tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị ở đây trông coi.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh ngủ dậy, trông thấy Hà Thần bị kết giới giam giữ trong viện, gã đã khôi phục hình người, ngồi xếp bằng dưới đất.
Tuyên Ảnh ở bên cạnh chậm rãi uống trà, bên cạnh bày biện mấy món điểm tâm tinh xảo.
"Dậy rồi à."
Thấy Sơ Tranh ra, Tuyên Ảnh đặt chén trà xuống.
"Ừ." Sơ Tranh đáp một tiếng, ngồi xuống ăn điểm tâm.
Tuyên Ảnh nói chuyện với Sơ Tranh, Sơ Tranh ngẫu nhiên đáp một câu, bơ Hà Thần đến triệt để.
"Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Hà Thần không giữ được bình tĩnh, muốn chém giết muốn róc thịt thì làm cho thống khoái đi.
Bắt gã tới nơi này, phơi lâu như vậy, không hỏi gì cả, cũng không hề làm gì...
Bây giờ còn ở ngay trước mặt gã, điềm nhiên như không có việc gì ăn điểm tâm nói chuyện phiếm.
Sơ Tranh uống xong một ngụm cháo cuối cùng, buông thìa xuống: "Là ngươi muốn làm gì."
Hà Thần: "Ngươi cướp đi đồ vật từ trong tay ta, ta muốn cướp về mà thôi."
"Đó là đồ của ngươi sao?"
Sắc mặt Hà Thần biến hóa, sau đó vỗ mặt đất đứng lên, tức giận nói: "Không phải của ta, chẳng lẽ là của ngươi?"
"Thông Thiên Thần Điện là của ngươi? Ngươi xác định?"
Nghe thấy Sơ Tranh nói ra mấy chữ Thông Thiên Thần Điện, biểu cảm của Hà Thần lại vặn vẹo hơn một chút, khuôn mặt vốn cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, lúc này lộ ra vẻ dữ tợn.
Hà Thần cắn răng: "Thông Thiên Thần Điện vốn không có chủ, ai lấy được thì chính là của người đó!"
Sơ Tranh gật đầu: "Đúng, cho nên hiện tại ta lấy được, chính là của ta."
"..."
Hà Thần nghẹn một hơi, rơi vào trong hố do chính mình đào.
Hà Thần nắm chắt tay, ngoài mạnh trong yếu cất cao giọng: "Ta là Hà Thần, các ngươi biết hậu quả của việc khinh nhờn thần minh là gì không?!"
Tuyên Ảnh ra hiệu Sơ Tranh đừng nói chuyện, hắn hỏi Hà Thần: "Thần ấn của ngươi từ đâu mà đến?"
Hà Thần hừ lạnh: "Thần ấn đương nhiên là khi nhậm chức được phong cho, chẳng lẽ ta còn có thể tự mình tạo ra thần ấn sao?"
Giọng nói của Tuyên Ảnh không nhanh không chậm: "Thần ấn không thể tự chế tạo, nhưng có thể đánh cắp. Bản thể của ngươi là cá chạch, không có khả năng làm Hà Thần, thần ấn của ngươi là đánh cắp của người khác."
Hà Thần nghiến răng trợn mắt: "Ngươi bớt xem thường người khác đi, bản thể của ta là cá chạch thì làm sao? Sao lại không thể trở thành Hà Thần!"
Tuyên Ảnh: "Đây là quy củ."
Hà Thần phải bảo hộ bách tính một phương mưa thuận gió hoà, ở những con sông lớn thường thì sẽ là Long tộc, dòng sông nhỏ hoặc là nhánh bên của Long tộc, hoặc là loại thú mang đến điềm lành khác, sao lại là cá chạch.
Con sông bên ngoài Hàn Giang Thành là một trong ba dòng sông lớn của nhân gian, Hà Thần nên là Long tộc.
Hà Thần đỏ mặt lên: "Quy củ chó má!"
"Thần ấn của ngươi từ đâu tới?"
"Ta đã nói, thần ấn của ta là phía trên phong cho." Hà Thần một mực chắc chắn thần ấn của mình là được phong, gã phụng mệnh trấn thủ nơi này.
Dường như gã nhớ tới cái gì đó, âm trầm nói: "Bây giờ Thần ở nhân giới đã biến mất gần hết, Long tộc càng là tiêu thanh không để lại dấu vết, ta làm Hà Thần thì có gì không thể?"
Đầu ngón tay Tuyên Ảnh điểm lên chén trà một chút: "Nếu ngươi đã rõ ràng tình huống bây giờ, vậy hẳn phải biết thông đạo đến Thần giới đã sớm đóng lại, ai phong thần ấn cho ngươi?"
Hà Thần: "..."
Hà Thần rất nhanh trấn định lại: "Trước khi thông đạo đóng lại..."
Tuyên Ảnh cắt đứt lời gã: "Trước khi thông đạo đóng lại, Hà Thần của con sông này ta biết, không phải ngươi."
"..."
Hà Thần cũng không nhận ra Tuyên Ảnh, gã chỉ cảm thấy người này rất khó đối phó, có lẽ mình không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên trước đó gã không dám xung đột chính diện với hắn.
Bây giờ bị Tuyên Ảnh ép hỏi như vậy, Hà Thần có chút hoảng hồn.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, Hà Thần liền trấn định lại.
Bây giờ thần tiên đã biến mất gần hết, Thần giới cũng đã quan bế, gã nói thế nào, không ai có thể chứng thực thật giả.
Thế là, Hà Thần cứng cổ: "Là Hà Thần tiền nhiệm truyền cho ta."
Tuyên Ảnh cũng không để ý câu trả lời này của gã, tiếp tục đặt câu hỏi: "Hà Thần chân chính đang ở đâu?"
Gã đã có thần ấn của Hà Thần, chứng minh nơi này đã từng có một Hà Thần chân chính.
"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói à? Ta chính là Hà Thần... Ha ha ha, ta là Hà Thần!"
Hà Thần đột nhiên cười như điên, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng.
Gã chính là Hà Thần.
Hà Thần chính là gã.
Ngữ điệu của Tuyên Ảnh vẫn trầm ổn bất hiển sơn bất lộ thủy: "Ngươi không phải Hà Thần."
Bản thể của Hà Thần và hình người không ổn định thay thế nhau, một hồi là cá chạch, một hồi là mặt người, gã cắn răng gào thét: "Ta là!"
Gã là Hà Thần, gã là Thần.
Gã có thần ấn.
Hà Thần một mực chắc chắn mình là Hà Thần, những chuyện còn lại cắn chặt không nói, ngôn hành cử chỉ nhìn qua có mấy phần điên cuồng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật