Trang chủ » Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! » Chương 1130: Trường kiếm thiên nhai (34)

Chương 1130: Trường kiếm thiên nhai (34)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Không cần."

Sơ Tranh không biết người này, không nguyện ý để hắn tiếp xúc với Minh Tiện.

Nam tử chợt nghiêm chỉnh lại: "Dược hiệu của hắn đã qua, chỉ có ta có thể làm hắn tỉnh lại."

Sơ Tranh: "..."

Hàn Thê Thê: "..."

Hàn Thê Thê cũng không biết Minh Tiện và sư huynh nàng từng tiếp xúc, càng không biết sư huynh nàng còn có thể khiến người đang trong tình trạng trúng Quân Bất Quy, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

-

Sơ Tranh thừa dịp những người kia bận rộn chuyện Khâu Nhạc Hà, mang theo người của Phạm Tiên giáo, rút khỏi phủ Minh chủ, tìm một chỗ yên tĩnh, để sư huynh Hàn Thê Thê chẩn bệnh cho Minh Tiện.

"Ngươi không thích sư huynh của ngươi?" Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Hàn Thê Thê.

Hàn Thê Thê vân vê cây cỏ trong tay, như có như không thử xoay một cái.

"Rất thích." Hàn Thê Thê trả lời không giống như Sơ Tranh nghĩ: "Sau khi ta lên núi không bao lâu thì sư phụ ta qua đời, ta và sư huynh cùng nhau lớn lên, sao ta có thể không thích huynh ấy."

Sơ Tranh: "..."

Bên ngoài cũng không nói lão quái Thiên Sơn chết mà!

Hàn Thê Thê bưng mặt: "Chính huynh ấy cũng là gà mờ, cho nên chỉ có thể nghiên cứu y thuật sư phụ lưu lại, sau đó học được rồi dạy cho ta."

Dáng dấp của sư huynh Hàn Thê Thê rất đẹp trai, cười lên càng đẹp hơn, Hàn Thê Thê cả ngày đối mặt với gương mặt này, còn được sư huynh quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, có nữ tử nào có thể không tâm động.

Nàng rất thích...

Nhưng nàng không dám nói, chỉ có thể chôn tình cảm này dưới đáy lòng, lấy thân phận sư muội, quan tâm hắn, làm nũng với hắn, khi sinh bệnh, còn có thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm hắn.

Cho nên khi nàng nhìn thấy sư huynh cùng với người khác, nàng có thể làm sao, chỉ có thể rời đi, nhắm mắt làm ngơ.

Về phần Lương Huyên...

Nàng chỉ muốn ép buộc mình quên đi sư huynh của nàng, vừa vặn cả ngày Lương Huyên vây quanh nàng.

Chỉ là không nghĩ tới vận khí không tốt, gặp gỡ thứ tra nam.

"Ngươi thích Minh Tiện sao?" Hàn Thê Thê đột nhiên hỏi cô.

Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Ừ."

Hàn Thê Thê ngược lại có chút kinh ngạc, cô thế mà lại thừa nhận đến thản nhiên như thế.

"Hắn cũng thích ngươi sao?"

"..." Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Không biết."

"Nếu hắn không thích ngươi, ngươi định làm thế nào?"

"Giam giữ chứ sao." Sơ Tranh vân đạm phong khinh quyết định tương lai cho thẻ người tốt: "Không thích cũng chỉ có thể là của ta." Của ta!

"..." Hàn Thê Thê sợ hãi: "Ngươi biến thái à."

Sơ Tranh mờ mịt liếc nhìn nàng một cái: "Không đúng sao?"

"Ngươi thích hắn tại sao lại muốn giam giữ hắn?" Hàn Thê Thê nói: "Chân chính thích phải là tôn trọng hắn, cho dù hắn không thích ngươi, ngươi cũng không thể phát rồ như thế được."

Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc: "Vậy phải làm thế nào mới chiếm được hắn?"

"... Hắn hạnh phúc là tốt rồi."

Nếu như người ta thật sự không thích ngươi, quấn chặt lấy không phải càng khiến người ta phản cảm sao?

Sơ Tranh thật lòng suy nghĩ một chút: "Hắn ở bên ngoài không hạnh phúc được." Với trình độ yếu gà kia của thẻ người tốt, chỉ cần vài phút là có thể biến mình thành tàn tật cấp mười.

"???"

Hàn Thê Thê đại khái phát giác tam quan của mình và tên biến thái Sơ Tranh này không giống nhau, chủ động kết thúc đề tài này.

-

Kẹt kẹt ——

Cửa đằng sau mở ra, Sơ Tranh lập tức đứng dậy.

"Quân Bất Quy không có thuốc giải, thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm..." Nam tử chững chạc đàng hoàng giải thích với Sơ Tranh, nói xong quay đầu cười hì hì với Hàn Thê Thê: "Thê Thê, muội đừng đi mà, Thê Thê..."

Nam tử đuổi theo Hàn Thê Thê rời đi, Sơ Tranh vào phòng.

Minh Tiện dùng thuốc cưỡng ép đè ép Quân Bất Quy, khôi phục thực lực đến trạng thái đỉnh phong, hiện tại dược hiệu biến mất, Minh Tiện lại khôi phục lại trạng thái như trước.

Nếu như không dùng thuốc, thời gian của hắn có thể sẽ nhiều hơn.

Minh Tiện mê man hai ngày.

Sơ Tranh ngồi ở bên giường, thần sắc hờ hững nhìn hắn, tận đến khi cảm giác được đầu ngón tay Minh Tiện giật giật.

Sơ Tranh lập tức tiến lên phía trước, để người đầu tiên Minh Tiện trông thấy sau khi mở mắt ra chính là cô.

"Tỉnh?"

Ánh mắt Minh Tiện mơ hồ, một hồi lâu mới nhìn rõ người trước mặt.

Thần sắc hắn hơi ngơ ngác, nửa ngày sau mới há miệng ra: "Nước..."

Sơ Tranh đứng dậy đi lấy nước, Minh Tiện chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, toàn thân đau đến hắn phải hít sâu, không còn dám động đậy.

Sơ Tranh ấn hắn về, uống một ngụm nước, cúi đầu đút nước qua.

Nước thấm qua răng môi, yết hầu.

Minh Tiện giống như con chim ưng non được đút ăn, chậm rãi nuốt, cô giống như chỉ là mớm nước, vẻn vẹn chỉ có cánh môi ma sát.

Nhưng vào đúng lúc này, con ngươi Minh Tiện hơi trợn to, ngón tay Sơ Tranh đụng phải cằm hắn, chậm chạp xoa lên gương mặt hắn.

Nụ hôn tinh tế kéo dài, không bá đạo cũng không thô lỗ.

Thân thể Minh Tiện vốn hư nhược, lúc này thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng, thân thể cũng mềm nhũn

Hắn có chút hô hấp không thông, nhưng hắn không đẩy Sơ Tranh ra, mặc cho Sơ Tranh hôn hắn.

Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy, không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Minh Tiện hơi sững sờ, nhìn Sơ Tranh rời khỏi bên giường, buông chén trà xuống, trầm mặc ra khỏi gian phòng.

Đầu ngón tay Minh Tiện đè lại môi.

Dường như còn mang theo hơi thở và nhiệt độ của cô.

Trong không khí giống như vẫn tràn ngập mập mờ.

-

Sau khi Minh Tiện tỉnh lại, số lần nhìn thấy Sơ Tranh không nhiều, Minh Tiện mấy lần muốn nói chuyện với cô, đều bị cô không mặn không nhạt tránh đi.

"Uống thuốc đi." Hàn Thê Thê đưa bát thuốc còn đang bốc hơi cho hắn: "Ngươi nói xem ngươi cần gì chứ, mạng của mình cũng không để ý, sư huynh ta chính là thằng điên, hắn mà ngươi cũng tin..."

"Thê Thê, muội nói về ta như vậy, ta sẽ thương tâm." Sư huynh của Hàn Thê Thê từ bên ngoài thò đầu vào, giống như thú nhỏ rụt rè, yếu ớt phản bác nàng.

"Cút!"

Sư huynh lập tức lùi đầu về.

Minh Tiện nhận lấy chén thuốc, không khỏi nghĩ đến tràng cảnh lần kia Sơ Tranh đút thuốc cho hắn, cuối cùng là mứt hoa quả ngọt đến hơi ngán kia.

Minh Tiện hít thở một hơi, lấy khí thế thấy chết không sờn ngừng thở, một hơi uống hết bát thuốc kia, mặc cho vị đắng lan tràn trong miệng.

"Phụ thân ngươi..."

Hàn Thê Thê cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí còn cười: "Bị giam lại, chuyện mười lăm năm trước, bọn họ đã có kết luận, sẽ bắt Khâu Nhạc Hà trả giá đắt. Nhưng những người ngươi giết kia, cũng có người vô tội, cho nên..."

Đằng sau Hàn Thê Thê không nói.

Minh Tiện hiểu được.

Phạm Tiên giáo vẫn không cách nào rửa sạch hiềm nghi tà giáo như cũ, hắn cũng vẫn là ma đầu giết người như ngóe kia.

Nhưng chuyện này Sơ Tranh đang xử lý, nghe nói trải qua vài trận đánh nhau, cũng không đánh thắng Sơ Tranh, đám người kia phải ngừng lại.

Hiện tại có lẽ bọn họ không dám làm gì Phạm Tiên giáo.

Dù sao hiện tại phân giáo của Phạm Tiên giáo đã mở ra ở khắp nơi, đủ loại vung tiền làm việc tốt, bách tính đã sắp tẩy trắng cho bọn họ rồi.

Nếu những người kia thật sự động vào Phạm Tiên giáo, thì có lẽ những bách tính lấy được chỗ tốt là người không đồng ý trước tiên.

Hàn Thê Thê chỉ có thể nói mưu kế của Sơ Tranh rất hay!

Sơ Tranh: "..." Ta chỉ phá sản thôi mà.

-

Minh Tiện bưng cái chén không, rũ mắt nhìn nước thuốc còn lưu lại: "Ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Nhiều nhất một năm, ít nhất nửa năm." Người nói chuyện chính là sư huynh, hắn chỉ lộ ra nửa gương mặt: "Nhưng trong lúc đó ngươi không thể sử dụng nội lực lại, bằng không thì lúc nào ngươi cũng có thể chết."

Nói xong sư huynh liền rụt đầu về lại.

"Đây đã là kết quả tốt nhất." Hàn Thê Thê nói tiếp: "Ta còn tưởng rằng ngươi nhiều nhất chỉ có thời gian mấy tháng."

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật