Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Giáo sư Ngụy kiên nhẫn: "Em suy nghĩ một chút xem, về sau người của toàn tinh hệ đều xem em là anh hùng, sảng khoái không??"
Nội tâm Sơ Tranh ha ha: "Khó chịu."
Anh hùng là cái gì?
Có thể làm cho thẻ người tốt cảm thấy ta là người tốt sao?
Giáo sư Ngụy tức giận đập bàn, đập xong lại đau lòng, nhanh chóng xoa xoa cái bàn giá trị liên thành.
"Vậy em có ước mơ gì, đừng nói em không có, là người thì đều sẽ có!"
Sơ Tranh chống cằm, nhìn về phía Cảnh Lan.
Cảnh Lan bực bội nhìn chằm chằm giáo sư Ngụy, trong tay đã mò đến một nhánh kim loại không biết dùng để làm gì.
Có thể là phát giác được ánh mắt Sơ Tranh, Cảnh Lan quay đầu đối diện với ánh mắt cô.
-
Giáo sư Ngụy bị đuổi đi, Cảnh Lan vuốt vuốt nhánh kim loại kia, mi dài buông xuống, che lại ánh sáng nơi đáy mắt hắn.
Ánh mắt hắn không có tiêu cự, rõ ràng đang xuất thần.
Cảnh Lan đang suy nghĩ về thứ hắn nhìn thấy trong ánh mắt Sơ Tranh vừa rồi.
Hắn giống như nhìn thấy trong đôi mắt cô, giấc mộng của cô.
Là hắn.
Chính Cảnh Lan cũng cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng hắn sẽ nhịn không được suy nghĩ.
Có một người, có thể xem mình như giấc mộng suốt đời hay không, đi tìm hắn, có được hắn...
Cảnh Lan nằm trên đài kim loại, suy nghĩ cả người triệt để bay xa.
Cảnh Lan đột nhiên phát giác được trên thân trầm xuống, suy nghĩ tan rã thu lại, trong con ngươi xanh thẳm chiếu đến dung nhan hắn quen thuộc.
Không biết Sơ Tranh leo lên từ lúc nào, đang lấy tư thế mập mờ ngồi ở trên người hắn.
Sơ Tranh giơ tay nhấn xuống bên cạnh hắn.
Cửa kim loại chậm chạp khép lại, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
Tia sáng của toàn bộ văn phòng chậm rãi phát sinh biến hóa, cảnh sắc bên ngoài dần dần biến mất, chuyển thành ánh sáng nhu hòa nhạt nhẽo.
Giống như ánh sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong tinh không.
"Bảo bảo?" Cảnh Lan bị Sơ Tranh làm cho có chút ngơ ngác: "Em làm gì thế?"
Sơ Tranh cúi người hôn lên môi hắn, Cảnh Lan khẽ ưm một tiếng, một giây sau liền thất thủ.
Mùi hương thanh lãnh đặc thù thuộc về riêng cô không ngừng xâm nhập.
Suy nghĩ giống như tán loạn trong ngân hà, chìm chìm nổi nổi, không có giới hạn.
Hắn muốn bắt được thứ gì đó.
Nhưng bốn phía chỉ có sao trời tán loạn, ánh sao hư vô mờ mịt, hắn không bắt được cái gì cả.
Ngay lúc hắn không biết làm sao, hắn tóm lấy một vì sao.
Hắn nghe thấy thanh âm của cô.
Từ xa xa truyền đến.
Cô nói: "Em muốn tìm hiểu một chút về giấc mộng của em."
-
Cảnh Lan không hiểu thấu thất thân, cả người đều có chút đần độn, hắn xoay người xuống khỏi đài kim loại, tùy tiện mặc một bộ quần áo vào, trầm mặc thu dọn sạch sẽ tàn cuộc, lại mở cửa sổ ra thông gió.
Sơ Tranh mặc áo sơ mi của hắn, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.
Ánh mắt cô luôn luôn thanh thanh lãnh lãnh, nhìn không ra bất kỳ chập trùng gì.
Nhưng khi bị cô nghiêm túc nhìn, Cảnh Lan luôn cảm thấy trong mắt cô chỉ có mình, đó là một loại chuyên chú và nghiêm túc.
Làm nhịp tim hắn đập như sấm.
Vành tai Cảnh Lan không khỏi nóng bỏng, hắn chống đỡ cái bàn ngồi lên, từ bên cạnh lấy tới một bình rượu.
Chất lỏng lạnh buốt theo yết hầu trượt vào trong dạ dày.
Nhưng không ép được nhiệt ý cuồn cuồn trong thân thể hắn.
Nóng hổi như ngọn lửa.
Ai cũng không dập tắt được.
"Bảo bảo."
"Ừ."
"Ôm anh một cái."
"Còn muốn..."
Cảnh Lan cắt ngang lời cô: "Bảo bảo, anh chỉ muốn em ôm anh một cái."
"Ồ."
Sơ Tranh giơ tay ôm người vào trong ngực, Cảnh Lan cũng không nói chuyện, từ từ uống rượu, mùi rượu ngọt lịm lưu chuyển trong không khí.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cánh môi hắn bị rượu xâm nhập, hình dáng môi Cảnh Lan xinh đẹp sung mãn, vừa rồi bị hôn qua, lúc này lộ ra màu đỏ, càng làm cho người ta muốn nếm thử một ngụm.
Cảnh Lan hơi nghiêng đầu: "Bảo bảo, không được, em sẽ khó chịu."
Sơ Tranh: "..."
Xem ra cần phải nhanh chóng tìm được nguyên liệu còn lại, bằng không thì muốn hôn một cái cũng không được.
Cảnh Lan buông rượu xuống, ôm lấy eo Sơ Tranh, cả người đều vùi vào trong ngực cô: "Bảo bảo, em có thể chuyển hệ, tinh thần lực của em có thể làm được rất nhiều chuyện, không nên ở đây lãng phí."
Giáo sư Ngụy nói đúng, cô còn rất nhiều tương lai.
Không giống như hắn...
Đời này của hắn đã xong rồi.
Hắn đã từng nghĩ về sau mình sẽ không có được cái gì cả, nhưng bây giờ hắn còn có thể nắm giữ được cô, cho nên hắn nên nhìn cô đi càng cao hơn, càng xa hơn...
Sơ Tranh hoảng đến một nhóm: "Không chuyển."
Chuyển hệ còn có thể nhàn nhã giống như bây giờ sao?!
Nói đùa cái gì thế!
Thẻ người tốt thế mà lại không giữ ta ở lại!
Có phải là hắn muốn cõng ta phát thẻ người tốt cho người khác không!
Thanh âm của Cảnh Lan có chút rầu rĩ: "Vì sao? Em không muốn học được càng nhiều thứ hơn sao? Tương lai của em vừa mới bắt đầu..."
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, lạnh như băng hỏi: "Anh cứ muốn em rời khỏi anh như thế?"
Cảnh Lan giật mình trong lòng, ngược lại rất bất đắc dĩ: "Anh không nghĩ như vậy, anh đương nhiên không muốn em rời khỏi anh."
Hắn cũng muốn cô ở bên mình như thế này mãi.
Nhưng hắn sẽ không vì sự ích kỷ của mình, mà chôn vùi tương lai của cô.
"Nếu không muốn, anh nên giữ em lại, anh đẩy em ra ngoài làm gì?"
Kịch bản đòi chết đòi sống lôi kéo không cho phép rời đi trên TV là nói bừa sao?
Vì sao thẻ người tốt không học lấy một ít!!
Cảnh Lan cảm thấy mình mà nói thêm nữa, thì không biết cô sẽ chụp cho mình cái mũ gì.
"Anh không có, anh không nói." Cảnh Lan nói.
Cảnh Lan biết Sơ Tranh cũng không ỷ lại vào mình.
Đại đa số thời gian cô đều tự làm chuyện của mình, cô không muốn rời khỏi nơi này, Cảnh Lan là ngoài ý muốn, cũng là kinh hỉ.
"Bảo bảo, anh thích em." Cảnh Lan thấp giọng thì thầm: "Rất thích rất thích em."
"Ừ."
"Em thích anh không?"
"Thích."
Cảnh Lan cười một tiếng, hắn từ từ hôn dọc theo bên hông Sơ Tranh, đẩy người lên trên đài kim loại.
"Vậy bảo bảo còn muốn đi sâu tìm hiểu về giấc mộng của em không?"
Sơ Tranh mở to mắt nhìn hắn, nửa ngày sau nghiêm túc gật đầu.
Cảnh Lan nhìn cô cười, đầu ngón tay sờ sờ mũi cô: "Ban đêm lại giải cho em."
Cảnh Lan không dám hồ nháo, hắn vừa uống rượu, sợ khi ý loạn tình mê Sơ Tranh hôn hắn, tinh thần lực của cô quá cường đại, dính vào một chút cũng không tốt với cô.
Sơ Tranh: "..."
-
Giáo sư Ngụy chưa từ bỏ ý định, cả ngày quấn lấy Sơ Tranh nói chuyện chuyển hệ.
Sơ Tranh căn bản không để ý tới anh ta, vội vàng thu mua nguyên liệu cho Cảnh Lan, tinh tế tệ tiêu ra ngoài như nước chảy.
Vương Giả có một loại vui mừng của cha già.
Dường như nó đã Get được một kỹ năng mới.
Xem ra sau này có thể để cho thẻ người tốt có loại bệnh tật nghi nan gì đó, loại mà có thể dùng rất rất nhiều tiền ấy.
Sơ Tranh không biết Vương Giả đang suy nghĩ chuyện nguy hiểm như vậy.
Ân nhị thiếu nhìn đồ vật Sơ Tranh thu được, chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái: "Thổ hào chính là thổ hào."
Tiền của Ân nhị thiếu rốt cuộc cũng là của lão cha hắn, cho dù có thể tiêu không ít, cũng không thể tiêu không tiết chế giống như Sơ Tranh được.
"Còn thiếu hai loại." Ân nhị thiếu nói: "Cố lên! Cảnh Lan của chúng ta rất nhanh có thể tốt lên!"
Sơ Tranh âm trầm nhìn Ân nhị thiếu: "Chúng ta?"
"Của cô của cô." Ân nhị thiếu xoa xoa cánh tay, hắn là một người đàn ông, còn có thể làm gì với Cảnh Lan chứ? Sao thổ hào lại hẹp hòi như vậy rồi!
"Tôi sẽ mau chóng tìm được."
Ân nhị thiếu đứng đắn lên: "Vậy tôi sẽ chuẩn bị chuyện tiếp theo, nguyên liệu vừa đến là có thể bắt đầu chế thuốc."
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, không có vấn đề gì: "Thiếu tiền không?"
"... Thiếu đi."
Ân nhị thiếu nhìn một chuỗi số 0 trong tài khoản, yên lặng rơi lệ, chua thành chanh tinh.
Cảnh Lan đây là nhặt được bảo bối gì thế này.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật