Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Toàn bộ tâm tư của Cảnh Lan đều đặt trên người Sơ Tranh, căn bản không nghe bọn họ nói gì.
Người của cục 13 rất nhanh đi tới, có thể là muốn nhìn một chút xem người giải quyết Tạ Uyển Uyển thế nào rồi.
Thấy Sơ Tranh còn đang mê man, cục 13 chỉ để lại người trẻ tuổi kia, những người còn lại đều đi làm những chuyện khác.
Dường như Trần Quân Đình biết người trẻ tuổi này, nói chuyện với hắn, nhưng nội dung không có gì dính đến chuyện vừa rồi phát sinh.
Hai tiếng sau Sơ Tranh tỉnh lại, Cảnh Lan không đợi xác nhận xem có an toàn hay không, trực tiếp mở cửa tiến vào.
Giáo sư Ngụy: "..."
Trần Quân Đình: "..."
Văn Thanh: "..."
-
"Bảo bảo." Biểu lộ khẩn trương trên mặt Cảnh Lan không thể nghi ngờ, cánh tay nắm lấy tay Sơ Tranh của hắn cũng đang run rẩy.
Có những thứ, chỉ khi sắp mất đi, mới biết được nó quan trọng với mình đến cỡ nào.
Hai phút đồng hồ kia đối với người khác mà nói chỉ là hai phút.
Nhưng đối với hắn mà nói, lại dài dằng dặc như một thế kỷ vậy.
Sơ Tranh giơ tay bóp bóp mi tâm, thanh âm hơi khàn khàn: "Anh gọi em là gì?"
Cảnh Lan sửng sốt một chút, chậm rãi lặp lại: "Bảo bảo."
Tại sao muốn gọi như vậy, Cảnh Lan không biết.
Vừa rồi hắn thốt ra, hoàn toàn không ý thức được mình gọi cái gì.
"Không... Không được sao?"
Cảnh Lan có chút chần chờ nhìn Sơ Tranh.
"Được." Sơ Tranh muốn ngồi dậy.
Cảnh Lan vội vàng đỡ cô ngồi dậy: "Cảm thấy thế nào?"
"Không sao."
Sơ Tranh hít sâu một hơi, mỗi một dây thần kinh đều giống như đang bị người dùng kim đâm.
Chuyện lớn đấy!
Nhưng ta không thể nói!
Đại lão cần sĩ diện.
-
Sau khi Sơ Tranh tỉnh lại, tinh thần lực không bị khống chế trong phòng liền biến mất, đám người Trần Quân Đình đi vào phòng.
"Sơ Sơ em sao rồi?" Văn Thanh thân là anh trai, chiếm cứ một vị trí có lợi, nhưng anh ta nhìn Cảnh Lan đã ôm Sơ Tranh một chút, hơi trầm mặc.
"Không sao."
Sơ Tranh dựa vào Cảnh Lan, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì, vẫn là bộ dáng lãnh nhược băng sương kia, phong phạm đại lão bảo trì đến phi thường đúng chỗ.
Trần Quân Đình đợi mọi người quan tâm xong hết, lúc này mới cắt vào chủ đề chính: "Vừa rồi phát sinh chuyện gì?"
Sơ Tranh đối với tinh thần lực trong thân thể mình, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Lần trước cô cũng cảm giác được tinh thần lực bị thứ gì ngăn trở, hiện tại cô có thể hoàn toàn tự chủ khống chế tinh thần lực.
Trở ngại còn có người của cục 13 ở đây, tất cả mọi người lựa chọn không nói đến chuyện này.
-
Sơ Tranh tỉnh lại, cô là người trong cuộc, cũng là người chế phục Tạ Uyển Uyển, cho nên người phụ trách cục 13, nói lại đại khái câu chuyện một lần.
Bởi vì nguyên nhân Tạ Uyển Uyển có tinh thần lực A+, nên được cục 13 bảo vệ.
Cục 13 thường xuyên vớt loại người này, cho dù một số người đã vào ngục giam, chỉ cần năng lực của bọn họ đủ dùng, thì cục 13 cũng có thể vớt được người ra —— đương nhiên sẽ không bỏ mặc cho bọn họ tùy tiện hành động như thế, người từng phạm tội đều bị cục 13 giam cầm theo hình thức án treo.
Sau khi Tạ Uyển Uyển ký hiệp nghị, người của cục 13 bảo lãnh cô ta ra, đưa vào học viện Đế Khoa.
Vốn muốn cho cô ta hoàn thành xong tất cả việc học ở học viện Đế Khoa, sau đó tiếp nhận đặc huấn của cục 13, về sau làm việc cho cục 13.
Không nghĩ tới Tạ Uyển Uyển lại trộm đồ của cục 13
Còn trộm thứ gì, thì người kia chỉ mập mờ nói qua, không nói tỉ mỉ.
"Tạ Uyển Uyển trộm thứ gì?" Giáo sư Ngụy cau mày: "Tại sao có thể có uy lực lớn như vậy, tôi nghe nói người từng bị Tạ Uyển Uyển công kích qua, tinh thần lực hoàn toàn mất hết, bây giờ không khác gì người chết, cục 13 các anh còn mang những người kia đi, muốn mang đi đâu?"
Những lời này giáo sư Ngụy hỏi rất sắc bén.
Người phụ trách cục 13 thái độ thong dong: "Chuyện này chúng tôi sẽ xử lý tốt..."
"Các anh xem chuyện phát sinh ngày hôm nay, có bao nhiêu học sinh bị thương? Thế này chính là các anh sẽ xử lý tốt?" Giáo sư Ngụy hơi nổi nóng.
Trần Quân Đình giơ tay, ra hiệu giáo sư Ngụy bình tĩnh: "Chuyện này các cậu nhất định phải cho chúng tôi một cái công đạo, nha đầu Sơ Tranh là bởi vì ngăn cản Tạ Uyển Uyển nên mới biến thành như bây giờ."
Người của cục 13 nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút.
"Đây là cơ mật, tôi không thể nói cho các anh biết."
"Thứ Tạ Uyển Uyển trộm, có thể hấp thu tinh thần lực của người khác." Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Tôi nói đúng không?"
Đáy mắt của người phụ trách cục 13 hiện lên một tia kinh ngạc.
Cảnh Lan ôm chặt Sơ Tranh, cúi thấp đầu, không nhìn ai cả.
Trần Quân Đình thấy sắc mặt của người phụ trách cục 13 không đúng, cau mày hỏi: "Tiểu nha đầu nói đúng không?"
Người phụ trách cục 13: "..."
Đối phương không quá muốn nói.
Nhưng ở đây Trần Quân Đình cũng là ông lớn, cũng không phải tùy tiện có thể lừa gạt được.
-
Tạ Uyển Uyển trộm đồ, giống như thứ mà Cảnh Lan nói, cục 13 cũng là trong lúc vô tình có được, nghiên cứu vừa có một chút tiến triển.
Hai ngày trước Tạ Uyển Uyển lấy lý do xử lý thủ tục tiến vào cục 13.
Có thể là vận khí cô ta tốt, lại mang được một bộ phận của thứ này đi.
Bởi vì thứ này trạng thái lỏng hay trạng thái rắn đều không ổn định, hơn nữa mỗi lần lớn nhỏ cũng không giống nhau, người của bọn họ cũng không lập tức phát hiện.
Tạ Uyển Uyển gây ra chuyện lớn như vậy, cục 13 chắc chắn sẽ không khinh xuất tha thứ cho cô ta.
Cho dù là tinh thần lực A+ cũng không cứu được cô ta.
Tổn thất còn lại, cục 13 cũng sẽ bồi thường.
Công việc tiếp theo, bọn họ sẽ sắp xếp người đến làm, có thể nói là thái độ rất tốt.
"Cảnh..."
Cảnh Lan nắm chặt tay Sơ Tranh, khẽ lắc đầu với cô.
Hắn đỡ Sơ Tranh xuống, khi đi ngang qua người phụ trách cục 13, thấp giọng nói: "Tôi khuyên các anh tốt nhất nên tiêu hủy thứ kia đi, đừng hại người hại mình."
Chờ rời khỏi nơi đó, Sơ Tranh hỏi hắn: "Vì sao không nói?"
"Không cần thiết, đã qua rồi."
Sơ Tranh: "Danh dự của anh..."
Cảnh Lan bỗng nhiên cười nhẹ: "Em cho rằng cục 13 sẽ giúp anh làm sáng tỏ sao? Bọn họ sẽ không, chuyện này không có khả năng công khai ra ngoài, đây chính là hiện thực, anh đã sớm nhận rõ."
Bọn họ biết được chân tướng, có lẽ sẽ bí mật đền bù cho hắn.
Nhưng tuyệt đối sẽ không vì hắn mà lật lại bản án.
Tổn thất thảm trọng như thế, dù sao cũng phải có một người phụ trách, lắng lại cơn giận của dân chúng.
Một phế nhân như hắn, không thể tốt hơn.
"Nếu như anh muốn, em có thể giúp anh."
"Bảo bảo." Cảnh Lan đột nhiên nói nhỏ một tiếng, Sơ Tranh ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt Cảnh Lan buông xuống, chăm chú nhìn cô: "Anh không muốn gì cả, chỉ muốn ở bên em."
Sơ Tranh hơi nắm chặt tay hắn: "Ừ."
-
Tạ Uyển Uyển bị cục 13 đưa đến bộ tư pháp, tội danh đưa ra có chút mập mờ, nhưng bởi vì cục 13 đưa tới, nên cho dù là tội danh mập mờ, cuối cùng cũng thông qua xem xét, tiến vào giai đoạn định tội.
Trong thời gian này trạng thái tinh thần của Tạ Uyển Uyển không đúng lắm.
Thứ kia mặc dù có thể hấp thu tinh thần lực của người khác, nhưng sẽ tạo thành tổn thương cho bản thân cô ta, sau khi tỉnh lại, tinh thần lực của cô ta đã hoàn toàn phế đi.
Bởi vậy Tạ Uyển Uyển khi thì thanh tỉnh, khi thì điên.
Nhưng trong tinh tế không có luật bệnh tâm thần thì sẽ không trị tội.
Chỉ cần ngươi phạm tội, cho dù ngươi bị bệnh tâm thần cũng phải trả giá đắt.
Cuối cùng Tạ Uyển Uyển bị kết tội xử phạt, tăng thêm tội danh lấy trộm thân phận chip mà trước đó cục 13 hủy bỏ nữa.
Tinh tế không có tội chết, nhưng có một số hình phạt còn hơn cả chết.
Tạ Uyển Uyển bị mang đến quặng tinh nào đó, chung thân không được rời đi.
*
Vị diện này hơi dài... Ngày mai sẽ kết thúc. A a a! Vé tháng a!!Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật