Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Văn Thanh bên kia truyền lời lại cho Sơ Tranh.
Biểu thị bọn họ không ngại Cảnh Lan, Sơ Tranh liền sửa miệng, đồng ý về Văn gia.
Văn gia lập tức tuyên bố một tin, tuyên bố tìm thấy thiên kim thất lạc nhiều năm, chọn thời gian cử hành điển lễ giới thiệu chính thức.
Thân phận chip không thể lấy ra, nhưng có thể xin cái khác, sau đó tiến hành thăng cấp.
Văn Thanh dẫn Sơ Tranh đi xử lý những chuyện này, liên tiếp bận rộn vài ngày.
Tin tức này truyền tới trường học, những người ở cùng một chỗ với Tạ Uyển Uyển trước đó, biểu lộ đều có chút cổ quái.
"Trước đó không phải nói Tạ Uyển Uyển là người Văn gia tìm sao?"
"Chắc chắn là Tạ Uyển Uyển nói dối chứ sao."
"Thật đúng là không biết xấu hổ, loại chuyện này cũng dám nhận vơ được."
"Ôi, nói mới nhớ, rất lâu rồi không thấy Tạ Uyển Uyển, cô ta đi đâu rồi?"
Mọi người suy nghĩ kỹ một chút, giống như từ sau ngày cơ giáp được tặng đến kia, Tạ Uyển Uyển liền không thấy tăm hơi.
Lúc này Tạ Uyển Uyển đang bị giam giữ trong bộ tư pháp.
Hạ Diệp vẫn không liên lạc được, Văn gia đánh quan hệ qua, cô ta căn bản không tìm được ai giúp mình.
"Tạ Uyển Uyển, ra ngoài."
Tạ Uyển Uyển bị dẫn rời khỏi bộ tư pháp, dừng ở một tòa cao ốc kép.
Cô ta bị mang vào, không biết đi qua bao nhiêu cái thang máy.
"Các người dẫn tôi đi đâu?" Tạ Uyển Uyển thấy người trên hành lang càng ngày càng ít, đáy lòng dâng lên một trận bất an.
Người dẫn cô ta đi dừng lại trước một cánh cửa kim loại, sau khi cửa kim loại xác nhận thân phận, từ từ mở ra.
Không gian bên trong phi thường lớn, đủ loại máy móc.
Bên trong có người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng đấy, dường như đang chờ cô ta.
Cô ta đứng ở cửa ra vào, không muốn đi vào: "Đây là chỗ nào?"
Nơi này đem đến cho cô ta cảm giác không tốt lắm.
Lộ ra sự tĩnh mịch lạnh như băng.
"Thân phận chip của cô là của người khác, đương nhiên phải lấy ra." Cuối cùng cũng có người trả lời vấn đề của cô ta.
"Không..." Tạ Uyển Uyển lắc đầu, cô ta từ nhỏ đến lớn đã không có thân phận, vất vả lắm mới có được, sao có thể lấy đi? Không thể! "Thân phận chip sao có thể lấy đi? Không thể lấy được."
"Bên ngoài đương nhiên không được, nhưng thân phận chip là từ nơi này nghiên cứu ra, tất nhiên là có biện pháp lấy ra."
Có một số kỹ thuật chỉ do nhà nước nắm giữ.
Tạ Uyển Uyển bị đè lên trên bàn lạnh buốt, cô ta la to, nhưng ở đây không ai để ý đến cô ta.
Có cái gì đó tiến vào thân thể, khí lực trên thân thể Tạ Uyển Uyển dần dần nhỏ xuống, ánh mắt mơ hồ, cô ta muốn tiếp tục kêu to, nhưng không cách nào phát ra tiếng được nữa.
Những người mặc áo blouse trắng kia, bắt đầu đi đi lại lại bên người cô ta.
Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện, tiếng kim loại va chạm kỳ quái...
Tạ Uyển Uyển tỉnh lại ở bệnh viện, có một người đứng bên giường, dường như đang chờ cô ta tỉnh lại.
"Tạ Uyển Uyển cô đã tỉnh."
Tạ Uyển Uyển bỗng nhiên ngồi dậy, cô ta theo bản năng nhìn cổ tay mình.
Cổ tay quấn lấy băng gạc, thấm lấy vết máu đỏ sẫm.
Thân phận chip thật sự bị lấy đi.
Tạ Uyển Uyển đột nhiên nhìn về phía người đứng bên giường: "Anh là ai?"
Đối phương cười nói: "Chỗ này có một phần hiệp nghị, nếu như cô ký, cô vẫn có thể trở lại trường học đi học, cô nguyện ý không? Đương nhiên, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một thân phận chip khác."
Tạ Uyển Uyển: "..."
Cô ta còn có quyền lựa chọn sao?
-
Văn gia.
"Có người tham dự vào?"
Văn Thanh gật đầu: "Tinh thần lực của cô ta là A+, dạng thiên phú này rất khó gặp. Trộm thân phận chip đối với người bình thường mà nói rất nghiêm trọng, nhưng có người ra mặt thay cô ta, việc này cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì."
Cha Văn nghĩ đến quy tắc thiên vị người có tinh thần lực, cũng có chút đau đầu.
Dưới tình huống khan hiếm người có tinh thần lực, chỉ cần không phải phạm tội chạy trốn, hoặc là trọng tội không thể tha thứ, thì bình thường đều chỉ tượng trưng trừng phạt một chút.
"Chú út của con có tinh thần lực rất cường đại, đứa bé Sơ Tranh kia có tinh thần lực không?" Nếu như đứa bé kia có tinh thần lực, vậy chuyện này sẽ chuyển sang hướng khác.
Nghĩ đến Tạ Uyển Uyển chạy vào nhà mình lừa gạt hãm hại, đáy lòng cha Văn liền giận không chịu được.
"Không có." Văn Thanh lắc đầu: "Hai ngày trước con tự mình đi theo em ấy, cùng hiệu trưởng Trần của học viện Đế Quốc đi kiểm tra."
Cha Văn thở dài: "Thôi, điển lễ chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đã an bài thỏa đáng."
Điển lễ lần này của Văn gia chuẩn bị đến long trọng, cần phải làm cho tất cả mọi người biết rõ, Văn gia bọn họ coi trọng vị thiên kim mới tìm về được này cỡ nào.
Sơ Tranh đứng trước gương điều chỉnh lễ phục, mẹ Văn đứng ở bên cạnh, mang trên mặt ý cười dịu dàng.
Năng lực tiếp nhận của mẹ Văn rất mạnh, biến thành người khác, đối với bà ấy mà nói, giống như cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là ngẫu nhiên vẫn sẽ nhỏ giọng oán trách Tạ Uyển Uyển, lừa gạt tình cảm của mình.
"Sao Cảnh tiên sinh không đến?" Mẹ Văn có chút tò mò hỏi: "Bác nhớ cũng gửi thư mời cho cậu ấy mà."
"Hắn không muốn tới." Sơ Tranh nói.
"Các cháu cãi nhau?"
"Không có." Cãi nhau với hắn thì có gì hay ho, cô xưa nay không cãi nhau với hắn, tốn thời gian!
【 Đúng, cô trực tiếp đánh. 】 Không bằng cầm thú! Phát rồ!
Mi không nói không ai bảo mi câm đâu!
【...】 Ha ha!
"Sao Sơ Sơ lại thích Cảnh Lan nhỉ?" Mẹ Văn tiến lên chỉnh lý cổ áo cho cô: "Cảnh Lan mặc dù đẹp trai, Nhưng cậu ấy..."
"Thích hắn chính là thích hắn, không có lý do."
Mẹ Văn cười khẽ: "Bác không có ý gì khác, chỉ là sợ các cháu về sau không thuận lợi, dù sao thanh danh của Cảnh Lan ở bên ngoài cũng như thế."
"Cháu có chừng mực."
Văn lão phu nhân tiến vào vừa vặn nghe thấy lời kia của mẹ Văn, có chút không vui hừ một tiếng: "Làm sao, ai dám nói cái gì?"
Mẹ Văn: "Mẹ."
Sơ Tranh dừng lại vài giây, không lạnh không nhạt kêu một tiếng bà nội.
Văn lão phu nhân mặt mày hớn hở: "Sơ Sơ đừng sợ, cháu muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó, muốn thích ai thì thích người đó, Cảnh Lan kia mặc dù bên ngoài thanh danh không tốt lắm, nhưng bà nội vẫn biết một chút, đứa bé kia không kém như vậy."
Mẹ Văn: "..."
Hôm qua ngài còn cùng con mắng nửa ngày đó.
Văn lão phu nhân nhìn Sơ Tranh đều cười tủm tỉm, đáy lòng Sơ Tranh có chút sợ, nhưng trên mặt không hiển lộ bất cứ dấu vết gì.
Chờ thời gian đến, Văn lão phu nhân tự mình dẫn Sơ Tranh ra ngoài.
Buổi yến hội này mục đích chủ yếu chính là giới thiệu Sơ Tranh, cho nên Văn gia đều nói ngắn gọn với những người khác, một câu rồi mang đi.
Văn lão phu nhân vui mừng kéo Sơ Tranh lên sân khấu để người ta xem như khỉ mà nhìn hơn nửa tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Ta sớm biết!
Không nên đồng ý trở về!
Thật là phiền phức a a a a!
Hả?
Sơ Tranh nhìn về phía sau đám người, Cảnh Lan trước đó nói sẽ không tới, lúc này đang đứng ở sau đám người, từ xa xa nhìn cô.
Sơ Tranh dăm ba câu thoát khỏi người vây quanh cô, xuống phía dưới đi qua.
Cô là tiêu điểm của buổi yến hội này, đi đâu cũng có người nhìn theo.
Thế là mọi người nhìn thấy cô gái mang theo hào quang vạn trượng kia, xách váy, đi đến trước mặt một người đàn ông, vươn tay về phía hắn.
"Thầy giáo, khiêu vũ không?"
Chỗ Cảnh Lan đứng phi thường vắng vẻ, hắn không biết Sơ Tranh nhìn thấy hắn thế nào.
Lúc này còn ở trước mặt nhiều người như vậy, qua mời hắn khiêu vũ...
Hắn có thể từ chối?
Không từ chối được.
Cũng không thể từ chối.
Hắn từ chối sẽ làm mất mặt cô, đây là sân nhà của cô, hắn không thể từ chối.
Cảnh Lan rút cánh tay đang đút trong túi quần ra, chậm chạp đưa tới, tay của hai người giao nhau, ánh đèn không biết từ đâu tới, rơi trên thân hai người.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật