Trang chủ » Vũ Động Càn Khôn » Chương 980: Mười vạn lôi đình đúc lôi thân

Chương 980: Mười vạn lôi đình đúc lôi thân

Đây là thế giới hỗn độn, trời và đất dường như đều trong trạng thái hỗn mang.

Thân thể Lâm Động lơ lửng trong không gian hỗn độn, hắn mơ hồ quan sát xung quanh, nắm đấm siết lại, lầm bầm:

- Đây chắc là bên trong Lôi Đình Tổ Phù?

Lâm Động bình tĩnh hơn một chút, có kinh nghiệm luyện hóa Thôn Phệ Tổ Phù, hắn biết muốn nhận được sức mạnh tổ phù thìbắt buộc phải được nó chấp nhận.

Giờ chính là bước đầu tiên.

Nhớ hồi đó, để được Thôn Phệ Tổ Phù chấp nhận hắn đã phải ở trong bóng đêm cô tịch suốt nửa năm, cuối cùng mới tìm được lối ra và được tổ phù chấp nhận.

Khi bình tĩnh lại, Lâm Động ngồi khoanh chân trên không trung,ánh mắt an nhiên nhìn thế giới hỗn độn này.

Trong bóng tối, dường như đột nhiên có năng lượng cuồng bạo ngưng tụ rồi bỗng xuất hiện một tiếng sấm rền.

Tiếng sấm đó ban đầu không hề vang, chỉ giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh thôi vậy, mang trong nó sự hiếu kỳ về thế giới này.

Uỳnh uỳnh!

Thời gian trôi đi, tiếng sấm ngày một rõ ràng, cuối cùng nó vang vọng khắp thế giới hỗn độn. Ở nơi phát ra tiếng sấm, Lâm Động nhìn thấy một tia ngân quang bắt đầu hiện ra, một thứ năng lượng cổ xưa mà mạnh mẽ lặng lẽ được sinh ra.

- Đây chính là sự ra đời của Lôi Đình Tổ Phù sao?

Lâm Động nhìn có vẻ nghĩ ngợi.

Uỳnh!

Ngay khi Lâm Động vừa nghĩ xong thì thế giới hỗn độn có sựthay đổi. Xung quanh đột nhiên biến thành thế giới lôi đình, những tia sét hàng vạn trượng giống như những con lôi long không ngừng bắn xuống, âm thanh đinh tai nhức óc.

- Nham, làm sao để vượt qua?

Lâm Động không kìm được hỏi trong đầu.

- Để được Lôi Đình Tổ Phù chấp nhận, dường như phải chịu thống khổ một chút.

Giọng nói yếu ớt của Nham vang lên, nhưng trong đó Lâm Động lại nghe ra một sự thích thú trước khó khăn của người khác.

- Thống khổ?

Lâm Động cẩn thận hỏi lại.

Thế nhưng khi Lâm Động muốn hỏi rõ hơn thì trong thế giới lôiđình bỗng có một đạo lôi đình hàng nghìn trượng xuyên thủng hư không đánh thẳng về phía Lâm Động.

Lâm Động kinh hãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen là ngân quang bao phủ. Trước tốc độ đáng sợ đó, hắn căn bản không thểtránh né, chỉ có thể giương mắt nhìn nó đánh lên người.

Bùm!

Một âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Động như bị trọng thương bay ra sau hàng nghìn trượng, máu tươi bắn tugn tóe, lôi quang lấp lánh trên người hắn muốn chui vào cơ thể hắn.

Á!

Con đau không thể hình dung lan tỏa khắp cơ thể, Dường như xương cốt hắn bị lôi đình đánh vỡ vụn, mồ hôi chảy đầy toàn thân, hắn không thể kìm được mà thét lên.

- Thuộc tính của Lôi Đình Tổ Phù bá đạo, không phải quỷ dị khólường như Thôn Phệ Tổ Phù. Nhưng muốn để nó chấp nhận cũng không phức tạp. Bị nó đánh mười vạn lần không chết làđược.

Nham thản nhiên nói.

- Mười vạn lần? Mẹ kiếp, đùa nhau à!?

Sắc mặt Lâm Động kịch biến, rồi không kìm được chửi. Chỉ mộtđạo lôi đình cũng khiến hắn thê thảm, nếu mười vạn lần e là hắn chẳng còn tro nữa.

- Ngươi đã vào đây, muốn rút lui cũng không thể nữa. Vì thế, hãy cố gắng đi.

Nham thản nhiên nói khiến sắc mặt Lâm Động tái nhợt.

- Ở đây, ta không thể giúp nhiều cho ngươi. Mười vạn đạo lôiđình, đừng nói ngươi, ngay cường giả Tử Huyền Cảnh cũng thành tro bụi. Nhưng có lúc nghị lực của con người sẽ mạnh hơn bất cứ thứ gì.

- Nghị lực như sơn, ngã tự nguy nhiên, thiên chùy bạch luyện, phương năng thành khí.

Giọng nói của Nham càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.

- Nham! Nham!

Lâm Động vội vàng hét lớn gọi nhưng không có bất cứ lời đáp nào. Sắc mặt hắn tái xanh, hắn lại mặc kệ vậy sao?

Uỳnh!

Khi Lâm Động gọi thì thấy trên bầu trời phía xa lại một đạo lôiđình nghìn trượng nữa đánh xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Mẹ kiếp!

Sắc mặt Lâm Động tái xanh, phẫn nộ chửi một tiếng. Thế nhưng khi tiếng chửi vừa dứt, lôi đình đã đánh lên người hắn, tiếng sấm nổ vang trời, máu tươi bắn tóe ra, thân thể Lâm Động bị nổ đến mức da thịt rách bươm, nhìn vô cùng thê thảm.

- A a a!

Tóc Lâm Động dựng đứng lên, hắn nghiến răng rồi ngửa lên trời hét lên.

Uỳnh uỳnh!

Ngay sau đó một đạo lôi đình bắn tới, Lâm Động bay đi hàng mấy nghìn trượng.

- Đại gia ta làm lại!

Những cơn đau như muốn nổ tung cơ thể khiến mắt Lâm Độngđỏ quạch, sự cố chấp ăn sâu trong xương tủy trào dâng, hắn loạng choạng đứng dậy gầm lên.

Uỳnh uỳnh!

Những tia lôi đình kia hiển nhiên không hề khách khí với LâmĐộng, chúng không ngừng đánh lên người Lâm Động với kích thước ngày một lớn hơn.

- Đại gia gia của ngươi!

Uỳnh!

- Đại gia gia!

Uỳnh!

- Mẹ kiếp!

Uỳnh!

- Đánh tan cả nhà ngươi!

Trong thế giới lôi đình, vô số đạo lôi đình tựa những con lôi long liên miên không ngớt đánh lên nhân ảnh nhỏ bé, âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng khắp không gian.

Cảnh tượng đó không biết kéo dài bao lâu, ban đầu Lâm Động còn đếm số lần bị đánh trúng, nhưng rồi vết thương ngày một nặng, thần trí cũng trở nên mơ hồ, khiến hắn quên hết, cảm giác duy nhất chỉ còn lại nhưng cơn đau trong từng ngóc ngách cơ thể.

Lôi đình đánh xuống, xương cốt, cơ thịt của hắn như tan thành tro bụi.

Thần trí mơ hồ, nhưng Lâm Động không hề gục ngã, sự cố chấp và quật cương trong máu khiến hắn vững như bàn thạch, khôngđể mình ngã quỵ trước lôi đình.

- Tâm ta như bàn thạch, nghị lực như sơn.

Tiếng nói trong đầu Lâm Động như thứ duy nhất để Lâm Động dựa vào trước sự oanh kích khủng khiếp của lôi đình.

Trên không trung, lôi đình vẫn vô tình đánh xuống, không biết từkhi nào thân thể Lâm Động đã ngồi xuống trên không trung. Thân thể hắn bị lôi đình đánh gần như tổn thương triệt để, thậm trí nguyên lực trong kinh mạch cũng tiêu biến hoàn toàn.

Tam đại thần vật lúc này đều đã ẩn mình ở nơi sâu nhất không thể trợ giúp được gì cho Lâm Động.

Lâm Động mất đi tầng phòng ngực, lộ ra hoàn toàn trước lôiđình, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ đó là, tuy cơ thể gần như tan nát nhưng Lâm Động hắn vẫn không hề bị biến thành tro bụi.

Uỳnh uỳnh!

Lôi đình vẫn điên cuồng bắn xuống.

Một nghìn…năm nghìn…một vạn đạo lôi đình…

Không ai biết đã có bao nhiêu đạo lôi đình bắn xuống, chỉ là LâmĐộng vẫn như chiếc thuyền nan mỏng manh trên ngọn sóng đào dữ dội, dập dềnh nhưng không chìm nghỉm.

Thời gian dần trôi đi, trên hư không, người thanh niên tĩnh lặng ngồi đó, thân thể gầy guộc dần tỏa ra lôi quang, hai tay kết ấn, thấp thoáng như có sự uy nghiêm của Lôi Đế lan tỏa ra.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật