Binh!
Một bàn tay thò ra từ phía sau Lôi Thiên, đỡ lấy lưng hắn, tiếp nhận hết năng lượng còn sót lại.
Lôi Thiên quay lại, không ngờ lại là Nguyên Thương, quệt máu khóe miệng, sắc mặt khó coi, nói:
- Thực lực tên tiểu tử này mạnh hơn lần trước!
- Bát Nguyên Niết Bàn!
Nguyên Thương lạnh lùng nói:
- Nhưng mà hắn tu luyện được một thứ vũ kỹ Luyện thể vô cùng cường hãn, xem ra thành tựu cũng không phải tầm thường!
- Vừa rồi chỉ là ta sơ suất mà thôi!
Lôi Thiên nghiến răng.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn nữa rồi!
Nguyên Thương lạnh nhạt nói.
Nghe thế, sắc mặt Lôi Thiên thay đổi, ánh mắt không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng không phản bác. Đòn công kích vừa rồi, hắn không hề nương tay nhưng vẫn bị Lâm Động một quyền đả thương. Từ đó có thể thấy bây giờ dù Lâm Động giao chiến chính diện với hắn thì cũng không hề thua kém.
- Tên khốn kiếp!
Mắt Lôi Thiên tối lại, nhưng thấp thoáng cũng thấy sợ hãi. Lần đầu gặp trong Dị Ma Vực, Lâm Động chẳng qua thắng hắn là nhờ kỹ xảo, nhưng chỉ trong một, hai tháng mà thực lực của hắn đã không ngừng tăng tiến, thậm chí đến mức ngay cả Lôi Thiên cũng không thể làm gì được.
- Làm sao đây?
Lúc này Linh Chân cũng đáp xuống, nhìn Lâm Động rồi hỏi Nguyên Thương.
- Để ta giải quyết hắn!
Nguyên Thương bước ra, hắn nhìn Lâm Động rồi nhếch mép cười:
- Ta sẽ khiến hắn hiểu, muốn làm Chúa cứu thế sẽ phải trả giá!
- Ồ, quyết định ra tay rồi sao?
Linh Chân nhướng mày nhìn Lâm Động đầy thích thú. Hắn biết rõ thực lực của Nguyên Thương, vừa rồi ngay cả Thần Khôi cũng bại trong tay hắn, huống hồ là một Lâm Động?
Tuy lực chiến đấu của Lâm Động vượt xa so với thực lực bề ngoài, nhưng lẽ nào hắn có thể mạnh hơn Thần Khôi được?
Mọi ánh mắt đổ dồn lại khi Nguyên Thương bước ra, sau đó ánh mắt của không ít người đều biến đổi, xem ra cuối cùng Nguyên Thương cũng quyết định ra tay rồi.
Đám đệ tử Nguyên Môn thấy vậy, hiển nhiên khí thế cũng hồi phục không ít, ánh mắt nhìn Lâm Động lại ánh lên hung quang. Hiển nhiên bọn chúng vô cùng tin tưởng vào Nguyên Thương.
Vút!
Khi Nguyên Thương bước ra, từ phía xa bỗng lại có âm thanh xé gió vang lên. Mọi người ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh thướt tha áo trắng, đứng trên đóa thanh liên bay tới. Chính là Lăng Thanh Trúc!
Là người có danh khí không hề thua kém Nguyên Thương, Lăng Thanh Trúc vừa xuất hiện lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người, thậm chí Nguyên Thương cũng phải dừng lại. Sự chú ý đó không phải chỉ vì dung nhan của nàng, mà ngay cả thực lực của nàng cũng khiến Nguyên Thương không thể coi thường.
Thực lực cùng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, đủ để khiến nàng có vị trí vững chắc trong số các đệ tử đỉnh cấp của Đông Huyền Vực.
Trước sự chú ý đó của mọi người, Lăng Thanh Trúc đã quá quen thuộc, ánh mắt quét xuống nhìn rồi dừng lại trên thân ảnh trẻ tuổi đầy sát khí, ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Xem ra sự tình đã đến mức tồi tệ nhất rồi!
Hai bên hiện giờ rõ ràng không thể hòa giải được nữa, một trận chiến là khó tránh khỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha, Thanh Trúc, ta nghe Ngô Quần huynh của quý tông nói nàng có việc trong Dị Ma Vực, nếu như nàng không thấy phiền thì ta có thể đi cùng nàng!
Nhìn thấy Lăng Thanh Trúc, gương mặt lạnh lùng của Nguyên Thương cũng hiện nụ cười hòa hảo.
- Đa tạ ý tốt của Nguyên Thương huynh, chuyện của Thanh Trúc đã làm xong!
Lăng Thanh Trúc nghe vậy cười nói.
- Vậy thì tốt, cho phép ta giải quyết xong việc ở đây rồi nói chuyện với nàng sau!
Nguyên Thương có thể cảm nhận được sự khách khí và xa cách trong câu nói bình thản đó của Lăng Thanh Trúc, hắn nhíu mày, nhưng vẫn cười nói.
Lăng Thanh Trúc không đáp, chỉ nhìn về Lâm Động lúc này không hề nhìn mình, hơi lưỡng lự một chút, môi khẽ động, một âm thanh rất nhỏ được bọc bởi nguyên lực truyền tới tai Lâm Động:
- Ngươi cẩn thận, Nguyên Thương không dễ đối phó đâu!
Nghe được giọng Lăng Thanh Trúc, vẻ mặt không chút biểu cảm của Lâm Động có chút cảm xúc, hắn nhìn về phía Lăng Thanh Trúc, khẽ gật đầu.
Lăng Thanh Trúc thấy thế cũng không nói gì thêm, biến thành một đạo thanh quang bay về đỉnh núi có người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Từ sát khí trên người Lâm Động, nàng có thể biết được chắc chắn Đạo Tông đã bị tổn thất nặng nề trước sự công kích của Nguyên Môn. Với tính cách của Lâm Động đương nhiên không dễ dàng cho qua, vì thế khó tránh khỏi một trận đại chiến.
Nhưng nàng không thể nhúng tay vào chuyện này được, từ quan hệ cá nhân, nàng sẽ nghiêng về phía Lâm Động. Quan hệ phức tạp giữa nàng và Lâm Động khiến nàng đau đầu, nhưng so với quan hệ giữa nàng và Nguyên Thương thì vẫn tốt hơn một chút.
Thế nhưng đương nhiên không thể chỉ quan tâm đến một phương diện, nàng là đệ tử của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, hơn nữa trận đấu này không phải chuyện riêng giữa Lâm Động và Nguyên Thương, mà nó liên quan đến hai Tông phái siêu cấp thực lực cường hãn. Nếu nàng nhúng tay vào, sẽ kéo theo Cửu Thiên Thái Thanh Cung vào, điều này sẽ chỉ khiến sự việc càng thêm rắc rối!
Nguyên Thương nhìn theo Lăng Thanh Trúc, ánh mắt hơi tối lại, tin tức truyền âm từ Lăng Thanh Trúc đến tai Lâm Động tuy được nguyên lực che giấu, nhưng vẫn bị Nguyên Thương phát hiện ra. Tuy hắn không biết Lăng Thanh Trúc nói gì, nhưng điều đó dường như cho thấy quan hệ giữa hai người bọn họ có lẽ không đơn giản, vì Nguyên Thương chưa từng thấy Lăng Thanh Trúc hành động như thế với bất cứ nam nhân nào.
- Phù!
Nguyên Thương hít sâu một hơi kìm nén sát ý bùng phát do đố kỵ, quay lại nhìn Lâm Động với ánh mắt u tối.
- Ngươi thật sự đã liên tiếp cho ta lý do để giết ngươi!
Lâm Động mơ hồ cười nhạt, nói:
- May mắn là ngay từ ban đầu ta đã có ý nghĩ đó rồi!
Nguyên Thương nhếch môi cười châm chọc, sau đó ánh mắt hắn lạnh băng, nguyên lực hùng hồn bùng nổ sôi sục.
Rõ ràng nguyên lực của Nguyên Thương đã hùng hồn đến mức đáng sợ. Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, trong cơ thể đã sản sinh ra Sinh Khí, Sinh Khí hòa chung với nguyên lực, mức độ dồi dào của nó, những người dưới Sinh Huyền Cảnh không thể nào sánh được!
Nguyên Thương chầm chậm bay lên không trung, nguyên lực phía sau dâng trào tựa như thủy triều, hắn nhìn xuống Lâm Động giống như thần tiên nhìn người phàm, nở nụ cười nham hiểm:
- Ngươi dựa vào cái gì chiến đấu với ta?
Vừa dứt tiếng cười, ánh mắt hắn lạnh băng, đập bàn tay về phía Lâm Động.
Uỳnh!
Nguyên lực hùng hồn lập tức biến thành một bàn tay ánh sáng khổng lồ ập xuống đầu Lâm Động.
Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn, chiếc đỉnh lô đỏ rực xuất hiện trong tay rồi phình to, đem theo ánh sáng đỏ sáng chói lao thẳng về phía quang chưởng của Nguyên Thương.
Bùm!
Sức mạnh cuồng bạo lan tỏa trên không trung, quang chưởng nổ tung! Sau đó đỉnh lô bay trở về, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Động. Ánh mắt Lâm Động nhìn Nguyên Thương với sát ý băng hàn, vô số luồng năng lượng nóng bỏng lan tỏa quanh chiếc đỉnh lô.
- Đỉnh lô rơi vào tay ngươi?
Nguyên Thương nhìn thấy chiếc đỉnh, ánh mắt nhất thời tối sầm. Sắc mặt Lôi Thiên và Linh Chân cũng biến đổi. Hiển nhiên bọn chúng không thể ngờ thứ bọn chúng đã tốn công sức nhưng không lấy được, cuối cùng lại rơi vào tay Lâm Động.
- Có điều, ngươi tưởng dựa vào một món Linh bảo Thuần Nguyên là có thể kháng cự được sao? Ta dùng nguyên lực của Sinh Huyền Cảnh là có thể khiến cho ngươi tiêu hao đến chết!
Ánh mắt Nguyên Thương lóe lên hàn ý, thực lực Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành cấp cho hắn lượng nguyên lực dồi dào hơn hẳn Lâm Động. Dù Lâm Động có Linh bảo Thuần Nguyên nhưng cũng không thể là đối thủ của hắn.
- Nguyên lực dồi dào hơn ta sao? Hình như chưa chắc!
Thế nhưng Lâm Động chỉ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh băng, hai tay kết ấn huyền ảo, cuối cùng bàn tay ấn lên mặt đất.
Uỳnh uỳnh!
Lập tức từ mặt đất bỗng khuếch tán ra vô số luồng năng lượng kỳ dị. Sau đó mọi người có thể nhìn thấy, cả vùng đất bắt đầu trở nên khô cằn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Theo đó là vô số luồng năng lượng khủng khiếp từ bốn phương tám hướng đổ về Lâm Động.
- Đây là…
Nguyên Thương nhìn cảnh tượng đó, đồng tử co rút lại.
- Đại Hoang Vu Kinh?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật