Trang chủ » Vũ Động Càn Khôn » Chương 800: Hỗn chiến

Chương 800: Hỗn chiến

Nguyên lực cuồng bạo điên cuồng bùng nổ, mùi máu tanh nồng cùng sát ý lan tỏa khắp thiên địa, bầu trời dường như cũng bị nhuộm một màu đỏ sẫm.

Trong khu đất rộng lớn này đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn, hai luồng hồng lưu lao vào nhau, nguyên lực vận chuyển, đủ mọi loại vũ kỹ được thi triển, hai bên mắt đỏ ngầu lao vào đối phương.

Trận hỗn chiến này chỉ có thể dùng hai từ ác liệt để hình dung!

Ánh sáng đỏ rực cháy bừng bừng trong chiến trường, Ứng Hoan Hoan ngồi trong quầng sáng, Thiên Hoàng Cầm đặt trên đùi, bàn tay ngọc ngà lấp lánh ánh huỳnh quang đặt trên dây đàn.

Phía trước Ứng Hoan Hoan lúc này có hai kẻ đang cười lạnh, bọn chúng đều là Linh Tướng của Nguyên Môn, thực lực đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, chỉ trong mấy phút trước đó đã đánh trọng thương hơn chục đệ tử của Đạo Tông.

- Giải quyết ả ta đi!

Bọn chúng nhìn Ứng Hoan Hoan đang chắn phía trước, nhìn nhau một cái rồi cùng lao tới. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhìn gương mặt đầy hung khí của bọn chúng, vẻ mặt hoạt bát của Ứng Hoan Hoan cũng bị phủ một lớp băng lạnh, đôi mắt nhìn hai Linh Tướng Nguyên Môn ánh lên sắc lam lạnh lẽo.

Ngón tay thon dài gảy dây, tiếng đàn vọng ra, hai làn sóng âm vô cùng cuồng bạo bắn ra, lao thẳng về phía hai thân ảnh đang xông tới với tốc độ kinh người.

Bùm!

Sóng âm nổ tung trên người hai gã Linh Tướng, sức mạnh cuồng bạo đánh bật bọn chúng về sau, khi rơi xuống đất vẻ mặt bọn chúng đầy ngưng trọng.

Ứng Hoan Hoan hiện giờ cũng là Cửu Nguyên Niết Bàn, cộng với Thiên Hoàng Cầm là nàng có thể một mình chặn đứng hai gã Linh Tướng của Nguyên Môn.

- Món nợ đả thương đệ tử Đạo Tông, giờ các ngươi phải trả hết!

Hàn khí bao phủ lấy gương mặt Ứng Hoan Hoan, ánh mắt lạnh băng nhìn hai kẻ kia, ngón tay gảy mạnh, ánh sáng đỏ rực mang theo làn sóng âm trong trẻo vang lên, làn sóng công kích ập tới.

- Nguyên Môn còn có bốn Linh Tướng nữa!

Thanh Đàn nhìn chỗ Ứng Hoan Hoan, ánh mắt u tối nhìn bốn hướng khác, ở đó đệ tử Nguyên Môn dưới sự chỉ huy của bốn Linh Tướng còn lại thanh thế đang vô cùng mạnh mẽ.

- Ta đi đối phó một tên!

Đại sư huynh Hồng Điện Mục Lực trầm giọng nói. Thực lực của hắn cũng có thể sánh ngang với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, tuy chưa chắc đánh bại đối phương nhưng chắc ngăn cản cũng không có vấn đề gì.

- Ta cũng chỉ đối phó được một tên!

Thanh Diệp nghiến răng, gần đây hắn cũng đã thành công vượt qua Niết Bàn Kiếp, trở thành Cửu Nguyên Niết Bàn, thực lực đó cũng chỉ có thể đối phó với một gã Linh Tướng. Dù sao thì hắn cũng không có sự trợ giúp của Linh bảo Thuần Nguyên.

- Còn hai tên nữa làm sao đây?

Mục Lực chau mày. Đệ tử bình thường rất khó đối phó được với cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn, nếu để mặc không quản thì chắc sẽ khiến khí thế bị đả kích rất lớn.

Thanh Diệp chau mày, cảm thấy bất lực. Thực lực Nguyên Môn vốn đã hơn bọn họ, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức..

- Hai tên cuối cùng để ta!

Khi đó một giọng nói trong trẻo vang lên, Thanh Diệp nhìn thấy nàng thiếu nữ mặc váy đen, thân hình mảnh dẻ, tay cầm một lưỡi liềm tạo hình khoa trương bước tới, chính là Thanh Đàn!

- Nàng?

Hai người bọn Thanh Diệp kinh ngạc nhìn Thanh Đàn.

- Để ta đối phó với bọn chúng!

Thanh Đàn nhìn hai gã Linh Tướng của Nguyên Môn, tay nắm chặt lưỡi liềm, nói lại lần nữa.

- Nàng có được không vậy?

Thanh Diệp không kìm được hỏi nhỏ, hắn cũng lo lắng lỡ chẳng may có chuyện gì thì không biết phải giải thích sao với Lâm Động.

Thanh Đàn nhìn hắn không nói gì, sau đó Thanh Diệp chợt nhìn thấy một luồng hắc quang cuồng liệt tỏa ra từ trong cơ thể nàng, những nơi hắc quang lan tới không khí dường như đông cứng lại.

- Nguyên lực thật mạnh mẽ!

Hai người Thanh Diệp kinh ngạc nhìn Thanh Đàn được bao bọc trong hắc quang, nguyên lực của nàng dường như khác hẳn với bọn họ, nguyên lực của bọn họ là sự hòa lẫn âm dương, nhưng nguyên lực của Thanh Đàn lại thuần túy là âm hàn.

- Ta đi đây!

Thanh Đàn nói một câu rồi lập tức biến thành hắc quang, vung lưỡi liềm lên, hai đạo hắc quang âm hàn lao thẳng tới hai Linh Tướng của Nguyên Môn.

- Hừ, nha đầu ở đâu tới tìm cái chết!

Hai gã Linh Tướng nhìn thấy Thanh Đàn lại chủ động tấn công mình thì cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, chưởng phong mạnh mẽ như hổ vồ mồi ập tới.

Xoẹt xoẹt!

Đối mặt với công kích của hai gã Linh Tướng, Thanh Đàn cũng không hề tránh né, lưỡi liềm đen lấp lánh hàn quang rồi chém mạnh xuống.

Phụt!

Chỉ thấy lưỡi liềm rạch ra tan không gian, lưỡi liềm sắc bén lóe lên một cái, sau đó xuất hiện trên đỉnh đầu một gã Linh Tướng, dường như công kích của Thanh Đàn có thể xuyên qua không gian!

Keng!

Một đạo kiếm quang từ một bên bắn tới, vừa hay chặn đứng được lưỡi liềm đang chém xuống. Trong nháy mắt gã Linh Tướng lùi nhanh về phía sau, nhưng đỉnh đầu của hắn vẫn bị cứa mất một mẩu thịt, máu tươi tuôn chảy ra.

- Cẩn thận, lưỡi liềm trong tay ả ta có chút cổ quái!

Gã Linh Tướng còn lại thấy vậy, trầm giọng nói.

Thanh Đàn nhìn hai kẻ đó, cũng không nói gì, lưỡi liềm lại vung lên, kình phong mạnh mẽ lại bùng phát ập tới. Hai gã Linh Tướng cũng không dám chậm trễ, toàn lực ngưng thần nghênh chiến.

- Chúng ta cũng động thủ!

Hai người Thanh Diệp thấy Thanh Đàn đã chặn đứng được hai gã Linh Tướng liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi cùng bay vào chiến trường chặn hai gã Linh Tướng còn lại.

Uỳnh uỳnh!

Trong cả không gian, tiếng sát phạt vang tận trời xanh. Mắt ai cũng đỏ ngầu, thỉnh thoảng lại có người bị đánh hộc máu bay ra ngoài, không biết sống chết ra sao.

Hai bên giao thủ không hề có chút nương tình nào, đây hoàn toàn là sự chiến đấu thật sự giữa hai bên thù địch sâu nặng.

Trên ngọn núi cách đó không xa, đoàn đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung đứng trên đó, ánh mắt đều rung động nhìn trận quyết chiến sinh tử giữa hai Tông phái bên dưới.

- Quả nhiên ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn đã không thể điều hòa được nữa!

Có người cảm thán. Mỗi lần cuộc Thi đấu Tông phái diễn ra, đệ tử Đạo Tông và Nguyên Môn cũng đối địch cực kỳ ác liệt.

- Thực lực chỉnh thể đệ tử Nguyên Môn mạnh hơn một chút. Đạo Tông liều mạng như vậy rất không sáng suốt.

Vẻ mặt Ngô Quần nặng nề nói.

- Đúng vậy, hơn nữa Lâm Động của Đạo Tông lúc này không biết đã đi đâu. Không phải sợ Nguyên Thương không dám hiện thân nữa chứ?

Một người nói xen vào.

- Lâm Động đại ca không sợ Nguyên Thương!

Lập tức có tiếng phản bác hắn, kẻ đó nhìn sang thì thấy Tô Nhu, gương mặt đầy nộ khí nhìn hắn chằm chằm, hắn cười khan không dám nói gì thêm.

Tô Nhu nhìn xuống chiến trường ác liệt, đệ tử Đạo Tông cũng đang dần dần xuất hiện thương vong.

Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến Tô Nhu biết rằng đây chính là chiến trường thật sự.

- Trận giao chiến này chủ yếu là chỗ Thần Khôi và Nguyên Thương!

Ngô Quần ngẩng đầu lên nhìn không trung. Nơi đó nguyên lực đang cuồn cuộn, hai thân ảnh đan xen nhau nhanh như chớp giật, mỗi lần va chạm là vang lên tiếng nổ như sấm rền.

- Ngô Quần sư huynh, giữa bọn họ, ai có khả năng thắng hơn?

Một gã đệ tử lên tiếng hỏi.

Ngô Quần lưỡng lự một chút rồi mới nói:

- Thanh Trúc từng nói, Nguyên Thương hiện giờ vô cùng nguy hiểm, cho dù là nàng ấy cũng khó lòng thắng hắn. Mặc dù Thần Khôi danh tiếng tuy không nhỏ, nhưng có lẽ Nguyên Thương có khả năng chiến thắng hơn.

Tô Nhu ở bên cạnh nghe thất vậy, trong lòng khẽ run lên, bàn tay nắm chặt, nàng nghiêng đầu nhìn phía chân trời đầy lo lắng. Nàng biết nếu Thần Khôi bại trong tay Nguyên Thương thì Đạo Tông có lẽ sẽ nguy hiểm.

- Lâm Động đại ca, huynh mau quay lại đi!

o0o

Ở phía xa trận đại chiến, hai đạo lưu quang đang đuổi theo thời gian để bay tới, tạo nên những âm thanh trầm đục nổ vang, gây sự chú ý cho những người phía dưới.

Sắc mặt Lâm Động căng thẳng nhìn về phía trước, bầu trời nơi đó dường như lan tỏa mùi tanh nồng của huyết tinh.

- Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ nhất định đang đợi ta!

Lâm Động nắm chặt tay, đôi cánh Long dực đập mạnh, tốc độ lập tức tăng lên mức cao nhất.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật