Tiếng hoan hô vang lên như sấm trên khắp đỉnh núi, thậm chí rất nhiều người từ mấy ngọn núi xung quanh cũng nhìn về phía này.
- Thật sự là kết cục ngoài sức tưởng tưởng. Không ngờ Lâm Động bị áp chế nguyên lực mà vẫn bạo phát được sức mạnh khủng bố như vậy!
Ánh mắt Ứng Tiếu Tiếu đầy kinh ngạc, nhìn thân ảnh đang dần thu lại thanh quang, khẽ nói.
- Muội nghe cha nói, hắn tu luyện một loại vũ kỹ luyện thể vô cùng lợi hại. Nhưng lần trước khi hắn thi triển không có uy lực mạnh thế này. Xem ra thời gian qua hắn cũng có những tăng tiến đáng kể!
Ứng Hoan Hoan chớp mắt nói.
- Thua trong tay Lâm Động, Thanh Diệp cũng không oan uổng. Nếu Lâm Động tiếp tục tu luyện ở Đạo Tông một hai năm nữa thì có lẽ hắn sẽ trở thành người đứng đầu trong số các đệ tử trẻ tuổi của Đạo Tông!
Ứng Tiếu Tiếu nói.
- Tỷ tỷ mới là mạnh nhất!
Ứng Hoan Hoan ôm lấy cánh tay Ứng Tiếu Tiếu, cười nói.
- Thôi đi, thiên phú của muội vốn rất tốt, đến cha cũng khen không tiếc lời, nếu muội chú tâm tu luyện một chút thì đã vượt qua tỷ lâu rồi!
Ứng Tiếu Tiếu trợn mắt, nói.
Có lẽ người khác không hiểu về Ứng Hoan Hoan, nhưng Ứng Tiếu Tiếu thì biết rất rõ, thiên phú của Hoan Hoan không hề kém nàng chút nào. Hơn nữa cộng với thiên phú về sóng âm, nếu Ứng Hoan Hoan thật sự nghiêm túc tu luyện thì tiềm lực của Ứng Hoan Hoan chỉ có thể hình dung bằng hai chữ khủng bố. Chỉ là nàng ta tính tình hiếu động, bình thường tu luyện chỉ làm qua loa cho có, nhưng dù vậy thực lực của Ứng Hoan Hoan ở trong Thiên Điện cũng thuộc hàng đầu rồi.
- Muội rất chăm chỉ mà!
Ứng Hoan Hoan lẩm bẩm nói.
Ứng Tiếu Tiếu lắc đầu bất lực, rồi nàng ngoảnh sang nhìn thân ảnh áo xám đang ngồi ở phía xa. Đôi mắt vốn sáng trong cũng hơi tối sầm lại, nụ cười trên môi cũng nhạt đi nhiều.
- Tỷ tỷ, nhất định tỷ sẽ thắng!
Cánh tay mềm mại mát rượi khẽ nắm lấy tay Ứng Tiếu Tiếu, nàng ngoảnh lại thì thấy nụ cười tinh nghịch đầy sự cổ vũ của muội muội.
o0o
Hai mắt Vương Diêm nhìn chăm chăm trên đài đấu. Đôi mắt vốn lạnh lùng lúc này ngưng tụ sự sắc lạnh. Ánh mắt hắn theo sát mọi cử động của Lâm Động, từ Lâm Động hắn cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm!
- Chẳng trách hắn có thể đấu với Diêu Linh lưỡng bại câu thương!
Vương Diêm lẩm bẩm, rồi hắn cụp mắt xuống. Qua trận đấu giữa Lâm Động và Thanh Diệp, hắn không phủ nhận sự kiệt xuất của Lâm Động, nhưng với hắn thì chưa có sức uy hiếp. Hôm nay, người duy nhất hắn cần chú ý chính là Ứng Tiếu Tiếu. Nhưng theo những gì hắn hiểu thì nàng ta không thể ngăn được hắn!
o0o
Tiếng hoan hô như sấm vẫn vang vọng trong không trung. Lúc này một vị Chấp sự bay ra, ánh mắt vẫn còn sự kinh ngạc nhìn Lâm Động, rồi nhìn Thanh Diệp đã rơi ngoài sàn đấu, sau đó cao giọng tuyên bố:
- Trận tỷ thí này, Lâm Động thắng!
Lời tuyên bố vừa dứt, tiếng hoan hô lại càng thêm vang dội, đặc biệt là đệ tử Hoang Điện, sắc mặt kích động đến đỏ au. Bao nhiêu năm rồi cuối cùng Hoang Điện cũng đánh bại được Địa Điện!
So với đệ tử Hoang Điện thì đệ tử Địa Điện có chút bất lực, không có gì để nói. Thanh Diệp thi triển cả Địa Hoàng Kinh mà vẫn không làm gì được Lâm Động, thua cũng không có gì oan ức cả.
Thanh Diệp ở dưới đài, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm Lâm Động bên trên kia, miệng khẽ nhích động nhưng không nói gì được, ủ rũ cúi đầu mặc cho hai đệ tử Địa Điện dìu về. Trận đấu này hắn đã dùng toàn lực nhưng không có được kết quả mong muốn, tuy buồn bực nhưng hắn không có gì không cam tâm cả, vì hắn biết dù có đánh lại thì kết quả vẫn vậy thôi!
Thanh quang trên người Lâm Động thu lại hết, nhìn Thanh Diệp đã quay về, hắn khẽ thở ra một hơi. Lực phong ấn của Địa Hoàng Kinh đúng là rất kỳ diệu, lúc nãy hắn cũng có chút bối rối, nhưng cũng may hắn có không ít thủ đoạn, cộng với Thiên Long Khí hắn hấp thụ được ngày một nhiều, từ đó uy lực của Thanh Thiên Hóa Long Quyết mới tăng mạnh.
Sự xuất hiện của Long dực với Lâm Động mà nói là một trợ lực rất lớn. Tốc độ đó dù là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cũng không thể sánh được. Như vậy sau này dù có gặp phải đối thủ không thể đối phó thì việc thoát thân cũng không phải vấn đề!
Thân hình Lâm Động khẽ động rồi bay về khu vực của mình trong ánh mắt sùng bái của các đệ tử Hoang Điện.
- Lâm Động sư đệ, làm tốt lắm!
Bọn Bàng Thống gần như lập tức vây lại. Lúc này dù là Bàng Thống trước nay luôn điềm tĩnh, trên gương mặt cũng hiện vẻ kích động. Hắn vỗ mạnh vai Lâm Động cười lớn.
Bọn Tưởng Hạo cũng gật gù, ánh mắt nhìn Lâm Động có sự khâm phục khó lòng che giấu. Trận đấu này của Lâm Động có thể coi là đã hoàn toàn thu phục các đại đệ tử thân truyền này.
Lâm Động cười nói chuyện với mọi người vài câu rồi ánh mắt không kìm được nhìn về thân ảnh áo xám cô đơn kia. Hắn biết trận đấu thu hút Điện Thí nhất chính là trận giữa Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm!
Một người là người mạnh nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi hiện giờ của Đạo Tông, người kia lại là đệ tử năm xưa đã có hung danh trên khắp Đông Huyền Vực. Mà lần này Vương Diêm đột ngột trở về cũng khiến Điện Thí trở nên kịch tính!
Hai người gần như là nhân vật đỉnh cao nhất trong đệ tử Đạo Tông, rốt cuộc ai mạnh hơn có lẽ đó là điều ai cũng muốn biết.
- E là cuộc chiến giữa hai người bọn họ sẽ là trận đấu ác liệt nhất Điện Thí!
Bàng Thống cũng nhìn về hướng Lâm Động nhìn, sắc mặt phức tạp thở dài nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Với tính cách của Ứng Tiếu Tiếu chắc chắn nàng sẽ không dễ dàng nhường quyền chỉ huy cho Vương Diêm. Mà Vương Diêm cố chấp cũng chắc chắn sẽ tranh giành đến cùng. Nếu hai người gặp nhau, trận chiến còn khủng khiếp hơn nhiều so với trận giữa Lâm Động và Thanh Diệp!
Hơn nữa cao tầng Đạo Tông rất quan tâm đến cuộc So tài Tông phái sắp tới, nói ra thì trận đấu giữa hai người bọn họ mới là trận thu hút chú ý nhất của cả Đạo Tông.
Sự náo động do trận kịch chiến giữa Lâm Động và Thanh Diệp gây ra kéo dài một lúc mới dần tan. Tiếp đó có thêm một vài trận tỷ thí nữa, những người này đều là đại đệ tử thân truyền của Tứ Điện, thực lực rất giỏi, nhưng những trận chiến đó so với trận Lâm Động và Thanh Diệp thì hơi kém đặc sắc một chút. Vì thế dù tiếng huyên náo không ngừng vang lên nhưng không thể vang dội như trước.
Hơn nữa, tuy liên tục có những trận tỷ thí diễn ra, nhưng nhiều ánh mắt lại không kìm được nhìn về Vương Diêm và Ứng Tiếu Tiếu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thời gian trôi đi trong không khí quỷ dị đó, các trận đấu cùng lần lượt kết thúc, đến cuối cùng ngay các đệ tử đang tỷ thí cũng nhún vai bất lực, nhìn nhau rồi rời khỏi đài đấu. Có lẽ bọn họ đều hiểu mọi người muốn xem cái gì, mà bọn họ cũng thế!
Thông tin ở đây dường như truyền đi rất nhanh, vì thế đệ tử ở mấy ngọn núi xung quanh cũng đồ dồn hết về đây.
Không khí quỷ dị bao trùm cả ngọn núi, còn Vương Diêm vẫn ngồi nhắm mắt, thân ảnh với thanh cự kiếm nhìn thật đơn độc.
Gương mặt Ứng Tiếu Tiếu nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay trong áo đã nắm chặt lại.
Một vị Chấp sự cuối cùng cũng bay ra trong bao ánh mắt chăm chú đáp xuống một đài đấu, ánh mắt phức tạp nhìn hai thân ảnh gây chú ý nhất trên đỉnh núi, rồi tiếng hô trầm vang lên.
- Trận tỷ thí tiếp theo, Ứng Tiếu Tiếu của Thiên Điện và Vương Diêm của Thiên Điện!
Tiếng của vị Chấp sự vừa dứt, không hề có tiếng hoan hô mà mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú về hai thân ảnh đó, có lẽ đây sẽ là trận đấu đỉnh cao nhất trong các đệ tử trong kỳ Điện Thí lần này!
Hai mắt Vương Diêm từ từ mở ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng không chút dao động. Hắn đứng dậy, thân hình khẽ động là xuất hiện trên đài đấu, rồi hắn nhìn về Ứng Tiếu Tiếu.
- Phù!
Ứng Tiếu Tiếu hít sâu vào một hơi, cuối cùng nhẹ bay ra đáp xuống đài đấu, nhìn về nam tử đeo cự kiếm, giọng nói trong vắt vang lên.
- Vương Diêm sư huynh, xin chỉ giáo!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật