Trong lúc mơ màng dường như Lâm Động nghe được một giọng nói lanh lảnh quyến rũ khiến người ta muốn mở mắt ra nhìn dung nhan của chủ nhân giọng nói ấy… Nhưng cuối cùng Lâm Động không mở mắt được, sự mệt mỏi dâng tràn khiến mắt hắn luôn ở trạng thái nhắm nghiền.
Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ.
Ánh sáng ấm áp chiếu rọi khiến hắn mở mắt to hơn, ánh sáng xua tan đi bóng tối.
Khi mở mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn là một gian phòng u tĩnh đầy mùi đàn hương, màu đỏ lan tỏa khắp tầm mắt.
Lâm Động nhìn quang cảnh lạ lẫm này, ánh mắt thoáng chút thất thần, rồi bỗng ngồi bật dậy, định nhảy lên, nhưng cơ thể mềm nhũn, tứ chi mất hết sức lực!
Cảm giác bất lực khiến sắc mặt Lâm Động chợt biến, nhưng rồi hắn dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu lại như hồi tưởng lại điều gì đó.
- Cuối cùng hình như Ứng Hoan Hoan đến!
Lâm Động lẩm bẩm, hắn nhớ lại lúc cuối cùng dường như nghe được giọng nói quen thuộc, có lẽ người của Đạo Tông đã đến.
- Không ngờ lại bị thương thành thế này!
Lâm Động cúi xuống nhìn bàn tay trắng bệch của mình, lông mày không khỏi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trong cơ thể, thậm chí việc vận chuyển nguyên lực cũng gặp trở ngại, rõ ràng lần này hắn bị thương rất nặng.
Đương nhiên Lâm Động không nghĩ đối thủ hắn đối mặt là ai, thực lực bản thân của hắn chỉ là Ngũ Nguyên Niết Bàn, dù có năng lực của Thiên Phù sư Tứ ấn và các loại thủ đoạn khác, có thể kháng cự được với Bát Nguyên Niết Bàn đã là rất xuất sắc rồi. Lần này nếu không phải nhờ Tiên Nguyên Cổ Quả gia tăng sức mạnh thì Lâm Động tuyệt đối không phải là đối thủ của Diêu Linh Cửu Nguyên Niết Bàn, huống hồ là khiến hắn bị trọng thương.
Cửu Nguyên Niết Bàn cũng có thể coi là đệ tử cấp cao nhất trong các Tông phái siêu cấp, trong cả Đông Huyền Vực cũng có danh tiếng không nhỏ. Lâm Động lần này có thể tạo nên cục diện ngang tay như vậy trước Diêu Linh, việc này truyền ra ngoài chắc chắn gây chấn động không nhỏ.
Lâm Động chầm chậm bước xuống khỏi giường, nguyên lực trong người hắn lúc này trống rỗng, chắc phải điều dưỡng vài ngày mới hồi phục được.
Két két!
Lâm Động đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu lên người hắn. Dưới ánh sáng ấy, Lâm Động cảm thấy cơn đau trong người dịu đi phần nào.
Bên ngoài là một dãy hành lang rộng rãi, phía trước là một khu đình viện u tĩnh. Trong đình viện lúc này có một vài người đang ngồi, khi nghe thấy có tiếng cửa mở bọn họ vội quay lại, rồi gương mặt đều hiện lên vẻ vui mừng.
- Lâm Động, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!
Lâm Động nhìn mấy người bọn Mạc Lăng, hắn có thể nhìn thấy được sự lo lắng và mừng rõ trong mắt bọn họ, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Hắn gật đầu, nói:
- Ta hôn mê bao lâu rồi?
- Mười ngày rồi!
Mạc Lăng dang tay ra, nói.
Lâm Động hơi khựng lại. Tuy hắn cũng đã dự tính trước mình sẽ hôn mê khá lâu, nhưng hắn không ngờ lần này hắn lại hôn mê lâu đến vậy, chắc đây là di chứng của việc ăn cùng lúc năm Tiên Nguyên Cổ Quả!
- Giờ cả Đạo Tông đang lan truyền câu chuyện về ngươi. Nghe nói trước sự bao vây của vô số cường giả Ma Ấn Chúng mà ngươi đã đả thương được Diêu Linh xếp hạng tư trong Tông Phái Thông Tập Bảng. Hắn là cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn a, từ lâu đã rất nổi danh Đông Huyền Vực!
Liễu Bạch chép miệng tán thưởng, ánh mắt nhìn Lâm Động cũng có sự khâm phục khó che giấu.
- Quan trọng nhất là Diêu Linh từng là Chấp sự của Nguyên Môn, ngươi không biết việc này đã khiến đệ tử Đạo Tông nở mày nở mặt thế nào đâu.
Lâm Động nhìn mấy người bọn Liễu Bạch đang phấn khích đến đỏ cả mặt, không khỏi cảm thấy nghẹn lời. Lần này hắn suýt chút nữa thì toi mạng chứ đâu được tiêu sái như bọn họ nói.
- Lâm Động, tỉnh rồi à?
Đột nhiên lúc ấy có một giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo mang sự vui mừng bỗng vang lên. Mọi người nhìn sang thì thấy phía bên kia đình viện, nơi bóng râm xanh mát có một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng đó.
Thiếu nữ đứng đó, dáng người mềm mại thon thả dưới lớp áo xanh, nhưng vẫn hiện ra những đường cong đẹp đẽ. Tia nắng xuyên qua những chiếc lá cây chiếu lên gương mặt với những đường nét tinh tế, đôi mắt to tròn trong sáng đang đầy ắp niềm vui mừng.
Dung mạo thiếu nữ ấy vô cùng tuyệt mỹ, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh rũ xuống, ở cuối đuôi tóc là một đường cong đầy sức sống. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn Mạc Lăng nhìn cô nàng thiếu nữ đó, gương mặt hơi sáng lên rồi vội nhìn Lâm Động.
- Thời gian ngươi hôn mê, đa phần thời gian đều là do Hoan Hoan tiểu sư tỷ chăm sóc ngươi. Tỷ ấy thường xuyên đến Hoang Điện chúng ta, điều này cũng khiến không ít đệ tử Hoang Điện ghen tỵ a!
Mạc Lăng tiến sát lại bên cạnh Lâm Động, cười một cách cổ quái.
Nghe vậy Lâm Động sững người, hắn biết mức độ được yêu mến của Ứng Hoan Hoan này trong Đạo Tông không nhỏ. Hơn nữa bối cảnh của nàng ta trong Đạo Tông cũng không vừa, hắn không ngờ một nàng thiếu nữ như tiểu Công chúa này lại hạ mình đến chăm sóc hắn như vậy…
- Này, ngủ nhiều hóa ngốc rồi à?
Khi Lâm Động còn đang thất thần, cô nàng thiếu nữ đó đã đến trước mặt, dùng bàn tay thon thả giơ qua giơ lại trước mặt hắn, giọng nói trong trẻo như nhạc khí vang lên.
Lâm Động sực tỉnh, cười cười, nói:
- Đúng lúc cuối cùng, may nhờ ngươi đến, không thì có lẽ ta không thể về được rồi!
- Hứ, chỉ tỏ vẻ oai phong, rõ ràng không tự giải quyết được thế mà còn hung dữ với người ta!
Ứng Hoan Hoan chu miệng nói.
Lâm Động bất lực gật đầu, đúng là các cô gái không dễ phục vụ, cục diện đó có được biện pháp là tốt lắm rồi!
- Đương nhiên ta cũng không phủ nhận lúc đó ngươi rất tuyệt. Nếu thêm vài lần nữa chưa biết chừng ta sẽ thích ngươi ấy chứ!
Thấy vẻ mặt chán nản của Lâm Động, Ứng Hoan Hoan mỉm cười, nói.
Lâm Động cũng không biết nói gì, chuyện này một lần là đủ rồi, hắn không muốn thêm lần nữa chút nào.
- Còn những kẻ kia?
Lâm Động bỗng nhớ ra, hỏi.
- Giết hết rồi! Sau này sẽ không còn Ma Ấn Chúng gì nữa. Những kẻ ngươi đánh dấu, chỉ cần từng động thủ cũng đều đã giải quyết rồi!
Lông mày Ứng Hoan Hoan khẽ động, bình thản nói.
Lâm Động gật gù, xem ra lần này Đạo Tông cũng bạo nộ rồi, thủ đoạn hung tàn như vậy… Nhưng cũng chỉ như thế mới tạo được uy phong, nếu không đệ tử Đạo Tông sau này đi đâu cũng bị kẻ khác ức hiếp a!
- Tiên Nguyên Cổ Chủng đem về được, các Trưởng lão đều rất cảm động. Chuyến đi lần này công lao của ngươi là lớn nhất, đợi khi phục hồi hoàn toàn, phụ… Chưởng giáo đại nhân sẽ đích thân gặp ngươi.
Ứng Hoan Hoan cười tủm tỉm, nói.
- Ồ?
Lâm Động có phần động dung, với sự trấn tĩnh của mình, khi nghe thấy lời đó hắn cũng phải thở gấp. Dù sao thì người đó cũng là người đứng đầu Đạo Tông, cũng là một trong những cường giả đỉnh cấp của địa vực rộng lớn Đông Huyền Vực này.
Bọn Mạc Lăng ở bên cạnh nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, ở Đạo Tông, muốn gặp Chưởng giáo đại nhân không phải chuyện dễ dàng.
- Đừng căng thẳng, giờ ngươi là anh hùng của Đạo Tông chúng ta rồi!
Ứng Hoan Hoan nhạy cảm nhận ra được sự kinh ngạc của Lâm Động, cười an ủi rồi lấy ra từ trong túi Càn Khôn một cái làn, trong đó là rất nhiều đan dược dùng để trị thương.
- Số thuốc này rất có hiệu quả trị thương. Ta tìm trong dược phòng cả nửa ngày trời mới có đủ đấy. Cái này bôi bên ngoài là được, đừng nuốt!
Nàng ta cẩn thận chỉ vào từng cái lọ trong làn rồi giải thích cặn kẽ từng cái. Được một lúc, nàng ta cảm thấy không khí có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt cổ quái của bọn Mạc Lăng.
Cả Đạo Tông ai mà không biết sự tinh quái của Ứng Hoan Hoan, có ai từng được thấy cô nàng thường ngày nghịch ngợm lại có lúc dịu dàng thế này?
- Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à?
Ứng Hoan Hoan bị ánh mắt cổ quái của bọn Mạc Lăng nhìn khiến mặt đỏ lên, nàng ta trừng mắt lên một cái, bọn Mạc Lăng rụt cổ lại, ánh mắt tự động chuyển đi chỗ khác.
- Hừ, ngươi tốt xấu gì cũng là một nửa ân nhân cứu mạng của ta, ta không muốn kẻ khác nói mình không có tình nghĩa, ngươi cầm lấy đi!
Ứng Hoan Hoan giữ vẻ uy nghiêm nhìn Lâm Động, rồi nhét cái làn vào tay hắn, quay người rời đi. Dáng vẻ rất bá khí, nhưng không ai biết khi quay người, đôi tai trắng như ngọc của cô nàng cũng đã đỏ ửng lên.
Lâm Động nhìn dáng người thướt tha rời đi kia, bất giác gãi mũi, xem ra sự dịu dàng vừa rồi quả nhiên là cảnh tượng hiếm thấy!
- Hắc hắc, Hoan Hoan tiểu sư tỷ không tệ, lần đầu tiên thấy nàng ta biết chăm sóc người khác a!
Liễu Bạch nhướng mày với Lâm Động, cười nói.
- Đừng có nghĩ linh tinh, nàng ta chỉ cảm kích vì ta cứu nàng ấy một lần thôi!
Lâm Động hơi bực nói.
- Nhưng gần đây đúng là nàng ấy chăm sóc ngươi suốt, ngoài ra phải cho ngươi biết một tin không tốt lắm. Ngươi cũng biết sức hấp dẫn của Hoan Hoan tiểu sư tỷ rồi, nàng ấy chăm sóc ngươi như vậy, chắc chắn có người không vui…
Mạc Lăng vỗ vai Lâm Động, sắc mặt bất lực, nói:
- Theo ta được biết thì, thậm chí vị thiên tài trong số các đệ tử trẻ tuổi của Địa Điện, chỉ kém Đại sư tỷ Ứng Tiếu Tiếu, cũng đã từng lên tiếng bất mãn vì chuyện này, vì thế sau này ngươi nên chú ý một chút!
Sắc mặt Lâm Động không kìm được tối sầm lại, lúc này hắn rất muốn nói liên quan quái gì đến ta. Hắn thực sự không hiểu hắn chỉ hôn mê một thời gian mà cũng khiến người khác bất mãn?
- Hồng nhan là họa thủy a!
Mạc Lăng nhún vai, an ủi nói.
- Ta không có quan hệ gì với nàng ấy cả!
Lâm Động nói, vừa dứt lời thì thấy bọn Mạc Lăng đồng loạt nhìn xuống cái làn trong tay hắn, lồng ngực hắn nhất thời nghẹn lại.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật