Thời gian dần trôi qua, bóng đêm cũng dần bao trùm xuống dãy núi. Bóng tối càng đến gần, thỉnh thoảng lại vang lên không ít tiếng gầm rú của vô số loài Yêu thú.
Trên một vách núi có một khe nứt được che khuất bởi một tảng đá khổng lồ. Khe nứt rộng khoảng vài trượng, vừa đủ cho mười mấy người.
Lâm Động nhẹ nhàng đặt thiếu nữ trên lưng mình xuống, cảnh giác nhìn quanh khe nứt, nhìn bầu trời đang dần tối lại, rồi vội vàng dịch chuyển tảng đá che lại khe nứt.
Ứng Hoan Hoan yên lặng dựa vào vách đã, gương mặt tái nhợt khiến nàng có vẻ yếu ớt hơn nhiều. Nàng cũng không nói gì, chỉ nhìn Lâm Động đang bận rộn qua lại, ánh mắt có phần phức tạp, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Ban đầu ta đối với ngươi như vậy, không ngờ cuối cùng ngươi lại mạo hiểm cứu ta.
Sau khi che kín lại khe nứt, Lâm Động khẽ đập đập tay, quay lại nhìn Ứng Hoan Hoan, nhíu mày nói:
- Nhìn ta thế này đâu giống kẻ lòng dạ hẹp hòi chứ?
Ứng Hoan Hoan khẽ cười, nói:
- Nhưng dù ngươi cứu ta thì ta tạm thời cũng không thu lại câu nhận xét cuối cùng!
- Nói khoác không biết ngượng à? Xem ra ngươi không có lòng tin đối với việc ta có thể tham ngộ Đại Hoang Vu Kinh.
Lâm Động cười nói.
- Không phải không có lòng tin với ngươi, mà là tỷ lệ tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh thật sự quá thấp. Hồi đó tỷ tỷ của ta cùng từng tĩnh tọa trước Hoang Điện Đại Hoang Vu Bi đến mấy tháng trời, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Mấy trăm năm nay, Đạo Tông chúng ta ngoài tiền bối Châu Thông ra cũng chẳng có bất cứ ai tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh!
Ứng Hoan Hoan lắc đầu, nói.
- Mấy trăm năm nay Đạo Tông chúng ta không phải không xuất hiện kỳ tài, nhưng cuối cùng vẫn không thể chinh phục được Đại Hoang Vu Kinh!
Lâm Động lặng lẽ gật đầu, hắn cũng hiểu điều đó, nếu Đại Hoang Vu Kinh dễ dàng tham ngộ thì Hoang Điện cũng không xếp hạng cuối trong tứ điện.
- Không ai nghi ngờ gì về mức độ mạnh mẽ của Đại Hoang Vu Kinh, nếu ngươi tham ngộ được nó thì sẽ rất có lợi cho Đạo Tông. Ít nhất đến cuộc So tài Tông phái sắp tới, Đạo Tông chúng ta cũng có thêm phần chắc chắn!
Bàn tay Ứng Hoan Hoan vuốt nhẹ một lọn tóc đen, chậm rãi nói.
- So tài Tông phái, đó là cái gì?
Lâm Động từng nghe nói Lưu Thông của Nguyên Môn từng nói về nó trên đỉnh Bách Triều Sơn trong Bách Triều Đại Chiến, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ về nó.
- Cứ cách một khoảng thời gian, các Tông phái siêu cấp trên Đông Huyền Vực lại tổ chức một cuộc So tài Tông phái. Cuộc thi này chỉ có đệ tử các Tông phái siêu cấp mới được tham dự, nói cách khác đây là một hình thức rèn luyện.
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan cụp xuống, Lâm Động có thể thấy bàn tay nàng ta đang nắm chặt lại.
- Mà mỗi lần tham gia So tài Tông phái này, Đạo Tông chúng ta đều tổn thất một số đệ tử ưu tú…
Đồng tử Lâm Động co lại, lẽ nào cuộc So tài Tông phái này cũng cùng một tính chất với Bách Triều Đại Chiến?
- Tổn thất đệ tử, một là do nơi tổ chức quá nguy hiểm, hai là vì những cuộc tranh đấu giữa các đệ tử các Tông phái khác nhau. Đương nhiên, với Đạo Tông chúng ta mà nói, mỗi lần tham dự So tài Tông phái, tổn thất đệ tử phần lớn là vì Nguyên Môn…
- Nguyên Môn?
Lâm Động cau mày.
- Quan hệ giữa Đạo Tông và Nguyên Môn vốn dĩ đã không tốt, cộng thêm việc Nguyên Môn hành sự đê tiện, thêm chuyện của tiền bối Châu Thông năm đó nữa, hai bên càng như lửa với nước! Trong nội bộ Tông phái, tất cả đệ tử đều vô cùng căm thù Nguyên Môn, tương tự, đệ tử Nguyên Môn cũng coi đệ tử Đạo Tông chúng ta như cái gai trong mắt. Bình thường cao tầng của hai bên bởi vì cục diện chung mà cố gắng áp chế. Đương nhiên vẫn là Đạo Tông chúng ta nhượng bộ là chính, dù sao thực lực Nguyên Môn mạnh hơn Đạo Tông. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giọng nói tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng của Ứng Hoan Hoan vang lên, Lâm Động có thể cảm nhận được nộ ý trong đó.
- Ý của ngươi là, thời điểm tiến hành So tài Tông phái, đệ tử Nguyên Môn sẽ chuyên nhằm vào đệ tử Đạo Tông để ra tay, hơn nữa còn hạ sát thủ?
Lâm Động nheo mắt lại, nghi hoặc nói.
Ứng Hoan Hoan cúi đầu, gương mặt cô được che phủ bởi ánh sáng xanh, khẽ nói:
- Đệ tử Nguyên Môn về tổng thể đều mạnh hơn Đạo Tông chúng ta, vì thế các cuộc thi đấu trong mấy năm nay, Đạo Tông để tổn thất khá lớn, rất nhiều sư huynh đệ đều bị trúng độc thủ của đệ tử Nguyên Môn. Cuộc thi đấu lần trước, Đại sư tỷ trước đây của Thiên Điện bọn ta đã chết trong tay đệ tử Nguyên Môn. Lúc đó tỷ ấy che chắn cho các đệ tử khác rút lui… Lúc đó rõ ràng tỷ ấy đã nói chúng ta nhận thua. Nhưng bọn súc sinh ấy không chịu thôi, rõ ràng bọn chúng cố ý!
Giọng nói của Ứng Hoan Hoan có phần run rẩy, nàng vùi đầu xuống đầu gối, thân hình nhỏ bé khẽ run lên.
Lâm Động trầm mặc, trong các cuộc đối đầu giữa các Tông phái siêu cấp đều có thể xuất hiện đủ mọi thủ đoạn dơ bẩn, chỉ là không ngờ Nguyên Môn lại đê tiện đến vậy. Lâm Động nhìn dáng người nhỏ bé mỏng manh kia, môi khẽ mím lại, trong bóng đêm, đôi mắt ánh lên hàn ý.
- Cuộc So tài Tông phái lần này, nếu không có gì bất ngờ, chính là đến phiên tỷ tỷ sẽ dẫn đoàn, ta biết tính cách tỷ ấy, nếu đến thời khắc quan trọng, tỷ ấy sẽ cùng liều mình ngọc đá cùng tan với đệ tử Nguyên Môn!
Ứng Hoan Hoan ngẩng đầu lên, đưa tay quệt má, dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt nàng hơi đỏ lên, nhìn thanh niên trước mắt, nàng nói:
- Nếu gặp phải tình cảnh đó, ta cũng sẽ không chút do dự!
Lâm Động nhìn ánh mắt thiếu nữ lóe lên sự kiên quyết, lặng lẽ gật đầu. Hắn mới vào Đạo Tông không lâu đương nhiên không hiểu rõ về ân oán giữa Đạo Tông và Nguyên Môn.
- Nếu phẫn nộ thì trong lần So tài Tông phái này hãy giết thêm vài tên đệ tử Nguyên Môn đi!
Lâm Động khẽ cười, cũng không khuyên giải gì vì hiện giờ hắn cũng rất có ác cảm với Nguyên Môn.
- Ừm!
Ứng Hoan Hoan gật mạnh, rồi cười nói:
- Nhưng trước lúc đó chúng ta phải sống sót trở về Đạo Tông đã. Diêu Linh sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta đâu!
- Trên người hắn có lẽ có thứ gì đó cảm ứng được Tiên Nguyên Cổ Chủng!
Lâm Động nhìn bầu trời đêm, nói.
- Vậy thì bọn hắn sẽ đuổi theo bọn Khương Côn sao?
Ứng Hoan Hoan sững người, vội vàng nói. Nàng biết Lâm Động đã giao Tiên Nguyên Cổ Chủng cho bọn Nguyên Phương.
- Yên tâm đi, khi giao Tiên Nguyên Cổ Chủng cho Phương tỷ, ta đã phong ấn khí tức của nó rồi!
Lâm Động cười, rồi nắm tay lại, Tiên Nguyên Cổ Thụ khổng lồ chợt hiện ra, rơi xuống đất.
- Hơn nữa trong tay ta còn có cái này, Diêu Linh sẽ tưởng nó là Tiên Nguyên Cổ Chủng cho nên chắc chắn hắn sẽ tìm đến chúng ta!
Lúc này Ứng Hoan Hoan mới thở phào một hơi, chợt liếc nhìn Lâm Động, hiển nhiên nàng cũng không ngờ Lâm Động lại suy nghĩ chu đáo đến vậy, mọi thứ đã sắp xếp rất thỏa đáng.
- Ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi đã tiêu hao quá nhiều rồi, có lẽ trong đêm nay bọn Diêu Linh hẳn là chưa tìm được đến đây đâu!
Lâm Động nói.
- Ừm!
Ứng Hoan Hoan khẽ gật, lúc này đúng là nàng đã quá mệt, nguyên lực thiếu hụt khiến toàn thân rã rời, cô dựa vào vách đá nhắm mắt lại.
Thấy Ứng Hoan Hoan đã nghỉ ngơi, Lâm Động mới quay ra nhìn lên bầu trời đêm. Hắn có thể cảm nhận được những sự dao động xung quanh đây, bọn Diêu Linh đang tìm bọn họ!
- Đám khốn kiếp Nguyên Môn kia, sớm muộn gì các ngươi cũng phải trả giá!
Lâm Động khẽ lẩm bẩm, rồi lấy ra một bộ hắc bào trong túi Càn Khôn khoác lên người Ứng Hoan Hoan, lúc này đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sau đó ngồi xuống, nhưng hắn không thể nhắm mắt, ở nơi nguy hiểm này hiển nhiên hắn không thể nghỉ ngơi được.
Thế là Lâm Động mở mắt, cả đêm thức canh chừng.
o0o
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống dãy núi, cặp mày của nàng thiếu nữ khẽ dộng, hai mắt mở ra, thấy ngay là hình ảnh của Lâm Động đang ngồi và đôi mắt sáng trong của hắn.
- Nghỉ ngơi khỏe rồi chứ?
Lâm Động thấy Ứng Hoan Hoan đã tỉnh, khí sắc cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều.
- Ngươi không nghỉ ngơi à?
Ứng Hoan Hoan rất tinh ý, nhận thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Lâm Động, chắc chắn cả đêm hắn đã phải căng thẳng bảo vệ nơi này.
Lâm Động không nói gì, chỉ thu lại hắc bào trên người nàng. Ứng Hoan Hoan ngoảnh mặt nhìn hắn, rồi khẽ nói:
- Từ khi vào Đạo Tông, ta có thể thấy ngươi luôn cẩn thận, thận trọng, như thế… không mệt mỏi sao?
- Mệt mỏi?
Lâm Động cười, hắn nhìn chăm chú nàng thiếu nữ trước mặt, nói:
- Từ khi sinh ra ngươi đã sống trong Tông phái siêu cấp khiến vô số người ngưỡng mộ. Còn ta chỉ là người của một Phân gia Tông tộc của một Vương triều Hạ cấp. Từ hồi còn rất nhỏ ta đã có một kẻ thù mà chỉ cần dùng một ngón tay có thể đè chết cả gia đình của ta. Tuy lúc đó ta vô cùng oán hận hắn, nhưng ta không hề để lộ một chút cảm xúc gì, chỉ có thể từng bước nỗ lực tu luyện cho đến khi có khả năng chống lại hắn, chỉ khi đó ta mới có khả năng bảo hộ người nhà của mình!
- Ta chẳng có chỗ dựa, cũng chẳng có bối cảnh, vì thế ta phải thận trọng, nếu không chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến có thể đến lượt một kẻ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp như ta không?
Nhìn gương mặt trẻ tuổi với nụ cười ấy, Ứng Hoan Hoan trầm mặc, nàng thực sự không tưởng tượng được những gì mà hắn đã phải trải qua…
- Thế kẻ thù của ngươi?
- Bị ta giết trên đỉnh Bách Triều Sơn rồi…
Lâm Động nhún vai, thản nhiên nói.
Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Uỳnh!
Đúng lúc ấy, ngọn núi bỗng rung chuyển dữ dội. Hòn đá khổng lồ chắn ở khe nứt kia đột nhiên nổ tung, có thể nghe thấy tiếng ồn ào quát tháo từ bên ngoài.
Cuối cùng bọn họ cũng bị phát hiện!
- Lát ngươi phải rời đi trước, ở lại sẽ ảnh hưởng đến việc ta rút lui!
Lâm Động nhìn ra ngoài, thở hắt ra một tiếng rồi nói.
Ứng Hoan Hoan cắn nhẹ môi, ánh mắt nàng có phần ấm ức, nhưng lại bị sự quật cường mạnh mẽ trên khuôn mặt của gã thanh niên ngay trước mặt khiến cho dần dần tan biến đi, cuối cùng nàng khẽ gật đầu.
- Ừm!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật