Không gian hình thành một thông đạo đen ngòm, trong đó xuất hiện mười mấy thân ảnh, dẫn đầu là một thân hình yểu điệu khiến ánh mắt Lâm Động bị đóng băng lại.
Thân ảnh đó mặc chiếc váy xanh nhạt ôm sát dáng người, dù chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn thấy được làn da trắng mịn không tì vết. Tấm voan mỏng che khuất gương mặt nhưng vẫn để lộ được những đường nét hoàn hảo, đôi mắt sáng trong chuyển động, thiên địa như nhạt nhòa trước vẻ đẹp ấy.
Bàn chân ngọc đang giẫm trên đóa sen màu xanh, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục tựa như tiên nữ hạ phàm vẫn như bốn năm trước, chỉ là khí chất thanh thoát và lạnh lẽo ngày một rõ rệt hơn.
- Phù!
Thân thể Lâm Động khẽ run lên, rồi ngửa đầu lên thở ra một ngụm khí, cố gắng kìm chế sự xao động trong lòng.
Bất giác vậy mà đã gần bốn năm trôi qua!
Gã thiếu niên non nớt năm đó cũng đã trở thành một thanh niên, hắn từ một Vương triều Hạ cấp đến Chiến trường Viễn Cổ nơi thiên tài tề tựu, cuối cùng ngạo thị quần hùng.
Năm đó khi Lâm Động đồng ý tham gia Bách Triều Đại Chiến, Tiểu điêu biết một phần nguyên nhân cũng là vì một câu nói của nữ nhân tên Lăng Thanh Trúc kia:
- Muốn trả ơn cứu mạng, đợi khi ngươi có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến rồi nói.
- Lâm Động, hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ không còn yếu ớt như thế này nữa, cường giả chân chính không thể dựa vào miệng nói là được!
Tiểu điêu biết rõ với tính cách của mình, bình thường Lâm Động sẽ không coi những lời đó là gì, nhưng rõ ràng hắn rất khó bỏ qua lời của nữ nhân đầu tiên trong đời mình.
Tuy bao năm nay Lâm Động cố gắng nâng cao thực lực là để bảo vệ người nhà, nhưng chắc chỉ hắn mới biết, tận sâu trong lòng còn có sự tự tôn của một nam nhân.
Hắn không muốn nữ nhân kia nhìn mình từ một góc độ cao hơn!
Nhưng đồng thời hắn cũng biết khoảng cách thân phận rất lớn giữa mình và Lăng Thanh Trúc. Lăng Thanh Trúc dễ dàng có được thành tựu mà hắn phải trải qua trăm nghìn khổ sở mới có được, hơn nữa thiên phú của Lăng Thanh Trúc cũng khiến không ít thiên tài phải thất sắc.
Nàng chính là thiên kiêu chi nữ chân chính, muốn đuổi theo và vượt qua đâu có dễ dàng?
Nếu không phải vì sự việc có chút hoang đường trong Cổ mộ phủ năm ấy, Lâm Động tin chắc giữa hắn và Lăng Thanh Trúc sẽ chẳng bao giờ có điểm chung trên con đường của hai người.
Nhưng thế gian này không có nếu, vì thế hai đường song song đã thay đổi quỹ đạo vốn có của nó, còn Lâm Động cũng đang dốc hết sức để khiến mình mạnh mẽ hơn.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể đánh bại Lâm Lang Thiên, nhưng giờ vị thiên tài nổi bật nhất Gia tộc Lâm Thị đã bị Lâm Động giải quyết hết mọi ân oán.
Năm đó Lăng Thanh Trúc cho rằng hắn không thể có tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến, nhưng giờ chẳng có ai dám phủ nhận Lâm Động là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến, hắn là trung tâm chú ý của Bách Triều Đại Chiến lần này!
Hiện tại Lâm Động cũng không còn là cậu thiếu niên non nớt năm xưa nữa. Trong Chiến trường Viễn Cổ, hắn biết được sự nhỏ bé của Vương triều Đại Viêm, cũng hiểu với thân phận của mình, năm đó đến Vương triều Đại Viêm, Lăng Thanh Trúc coi những người gọi là thiên tài của Vương triều Đại Viêm ra sao.
Lâm Động không muốn diễu võ giương oai gì trước mặt nữ nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình, hắn chỉ muốn nàng biết rằng, thiếu niên non nớt năm đó cuối cùng sẽ vượt qua sự tưởng tượng của nàng!
Lâm Động chăm chú nhìn thân ảnh đó rất lâu, rồi hắn bỗng bật cười, chầm chậm đáp xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thế nào? Khó khăn lắm mới gặp lại nữ nhân ấy, không ra chào hỏi sao?
Tiểu điêu nhìn Lâm Động, tinh quái nói. Đương nhiên hắn nhận ra Lăng Thanh Trúc, hơn nữa hắn cũng hiểu nữ tử này để lại dấu ấn thế nào trong lòng Lâm Động.
- Bây giờ vẫn… hơi sớm!
Lâm Động khẽ nói, hắn cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn phát ra từ trên người Lăng Thanh Trúc, hiển nhiên thực lực của Lăng Thanh Trúc cũng mạnh hơn bốn năm trước rất nhiều, thậm chí hiện giờ Lâm Động cũng vẫn không thể so sánh nổi.
Việc này không hề khiến Lâm Động buồn rầu, Lăng Thanh Trúc vốn là thiên chi kiều nữ, trong bốn năm đạt được thành tựu thế này là chuyện đương nhiên!
Lâm Động không đến gặp cũng không phải vì hắn tự ti, mà chỉ là năm đó hắn đã từng nói, khi gặp lại, hắn sẽ đứng trước mặt nàng mà nói, nữ nhân hắn đã từng ngủ cùng thì cả đời sẽ là của hắn!
Giờ Lâm Động không cho rằng mình không có tư cách nói câu đó, hiện tại hắn cũng không phải cậu thiếu niên điên cuồng thiếu hiểu biết nữa.
Nhưng lần gặp lại này ít nhất cũng khiến Lâm Động cảm thấy giữa hai người vẫn có khoảng cách, chỉ là nó không đến nỗi xa vời như năm đó. Cũng không còn cảm giác xa không thể với tới như hồi đó nữa!
- Sau này sẽ có lúc gặp lại!
Lâm Động ngẩng lên nhìn thân ảnh phía xa, từ tốn nói.
- Đáng chết!
Sắc mặt Trịnh Chung khó coi nhìn không gian đang cuộn lại, ở đó hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đang ngày một rõ rệt. Rõ ràng là kế hoạch lần này của bọn chúng đã hoàn toàn bị bại lộ.
- Đến nhanh thật!
Ngộ Đạo hơi ngạc nhiên, rồi cười cười nhìn Trịnh Chung nói:
- Xem ra kế hoạch của các ngươi lại thất bại rồi!
- Khốn kiếp!
Mặt Trịnh Chung tím tái, lên kế hoạch lâu như vậy rồi, cuối cùng lại đổ sông đổ bể.
- Đã đến rồi thì đừng đi nữa! Nguyên Môn bọn ta sẽ thay mặt Đông Huyền Vực phán các ngươi tội tử hình!
Lưu Thông cười lạnh.
- Lần này coi như bọn ta xui xẻo, nhưng việc có ở lại hay không thì không phải việc mà Lưu Thông ngươi có thể định đoạt!
Trịnh Chung châm chọc nói.
- Đến lúc này rồi mà vẫn còn dám già mồm!
Lưu Thông bừng bừng giận dữ, hắn bước chân ra, nguyên lực cuộn trào biến thành một cái đĩa nguyên lực, vụt một phát lao về phía Trịnh Chung với tốc độ đáng sợ.
- Các vị hãy cùng ra tay, đừng để bọn chúng chạy thoát!
Khi ra tay Lưu Thông cũng hét lên một tiếng.
- Hừ!
Mặt Trịnh Chung tối sầm lại, thủ ấn biến hóa, mây đen cuồn cuộn dâng trên trời, cuối cùng không gian tách ra thành một cái khe nứt đen ngòm, trong đó hắc quang cuộn trào biến thành một cuộn quyển trục lơ lửng trên không. Mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng dáng sợ lan tỏa ra từ đó!
- Quyển trục Phong Thiên Đại Trận?
Nhìn cuộn quyển trục màu đen ấy, sắc mặt Lưu Thông biến đổi, từ sâu trong mắt hắn hiện lên sự thèm thuồng.
Soạt!
Quyển trục khẽ rung lên, một đạo hắc quang bắn ra oanh kích khiến công kích của Lưu Thông tan tành. Thủ ấn của Trịnh Chung biến hóa không ngừng, vô số đạo hắc quang bay ra từ quyển trục, cuối cùng hình thành một tấm đại trận bên dưới chân bọn chúng.
- Ha ha, Đông Huyền Vực đúng là danh bất hư truyền, Chiến trường Viễn Cổ này cho các ngươi quản lý thêm một thời gian. Nhưng lần Huyền Vực Đại Chiến tiếp theo, không gian này sẽ là của Tây Huyền Vực chúng ta rồi! Ha ha!
Đại trận hình thành, Trịnh Chung nhìn bọn Lưu Thông cười lạnh.
- Bọn chúng muốn bỏ chạy!
Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Lưu Thông lập tức thay đổi, đang định ra tay thì đại trận bùng phát hắc quang. Những cột quang trụ ngay lập tức bao trùm lấy bọn Trịnh Chung, rồi bụp một tiếng đem theo cả Trịnh Chung và đám người Tây Huyền Vực biến mất trong không khí.
- Khốn kiếp!
Thấy bọn Trịnh Chung biến mất, Lưu Thông tức giận chửi lớn.
- Chấp sự Lưu Thông, hà tất phải nổi giận? Bọn chúng có Phong Thiên Đại Trận muốn đi thì chẳng ai ngăn được!
Ngộ Đạo cười nhạt nói.
- Ta thấy chúng ta tiếp tục Bách Triều Đại Chiến đi. Nhưng ta nghĩ chức Quán quân hình như đã có chủ rồi!
- Hừ!
Lưu Thông nghe vậy, trong lòng hừ lạnh, ánh mắt tối sầm lại không biết được nghĩ gì.
- Chạy rồi sao?
Trong hư không, cường giả từ các Tông phái siêu cấp nhìn bọn Trịnh Chung chạy thoát đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
- Mất công đến, về thôi!
Một vài đệ tử Tông phái siêu cấp cũng chẳng có hứng thú ở lại thêm, hành lễ với trưởng bối tông phái của mình rồi quay người đi luôn.
- Chúng ta cũng đi thôi!
Lăng Thanh Trúc cũng đảo ánh mắt một vòng rồi nhẹ nhàng quay người cùng mười mấy thân ảnh bên cạnh biến mất.
Thân ảnh biến mất, bọn Lăng Thanh Trúc biến thành nhiều đạo hồng quang bay ra không gian bên ngoài về phía Đông Huyền Vực.
Phụt!
Nhưng khi vừa ra ngoài thì bỗng một đạo kim quang bắn tới, rồi được một nữ tử phía sau lưng Lăng Thanh Trúc bắt được.
- Mặc sư tỷ, đó là cái gì vậy?
Một người ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
- Nguyên thần Truyền tin, cũng không có gì, chỉ nói về việc Bách Triều Đại Chiến lần này.
Nữ tử đó mỉm cười nói.
- Có gì đáng nói chứ? Quán quân chắc vẫn là người của Vương triều Thiên Nguyên, đó là lệ thường mà!
- Ha ha, thực lực Nguyên Môn đúng là rất mạnh, nhưng dù thế nào thì vị siêu cấp thiên tài mệnh danh Tiểu Nguyên Quân của Nguyên Môn cũng chỉ là người theo đuổi Lăng Thanh Trúc sư tỷ của chúng ta cuồng nhiệt nhất mà thôi!
- Hi hi, nghe nói hắn còn muốn nhờ trưởng bối Nguyên Môn ra mặt cầu hôn.
Mấy nữ tử ở bên cạnh cười hi hi nói.
- Nhiều lời!
Ánh mắt Lăng Thanh Trúc khẽ chuyển động, giọng nói lạnh lùng khiến mấy nữ tử kia không dám nói gì nữa.
- Lần này các ngươi nhầm rồi! Quán quân năm nay không phải người của Vương triều Thiên Nguyên!
Nữ tử nhận được Nguyên thần Truyền tin cười nói.
- Ồ, thế ai lại thắng được cả Vương triều Thiên Nguyên vậy?
Mọi người ngạc nhiên nói, ngay cả Lăng Thanh Trúc ở đằng trước cũng bay chậm lại.
- Ta cũng không biết người này, không biết đến từ Vương triều nào, hình như tên là Lâm Động!
Nữ tử ấy vừa dứt lời thì Lăng Thanh Trúc đột ngột khựng lại, ánh mắt hiện lên sự không thể tin nổi.
- Lâm Động sao? Hắn thực sự tham gia Bách Triều Đại Chiến sao?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật