Trên đỉnh núi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bóng người trẻ tuổi đang chầm chậm bước ra, tất cả ánh mắt đều có vẻ kỳ lạ. Những cuộc chiến đấu trước đó cũng đã chứng minh thực lực hơn người của Lâm Động. Tuy thực lực bề ngoài của hắn nhìn chỉ là Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng ai cũng biết, lực chiến đấu của hắn đã vượt xa đẳng cấp ấy.
Thậm chí, bọn họ còn nghĩ Lâm Động đã có tư cách sánh ngang với Tần Thiên!
Nhưng cục diện lúc này, ngay cả Tần Thiên cũng thảm bại, lẽ nào Lâm Động lại có khả năng cứu vãn tình hình sao?
- Lâm Động?
Tào Vũ cúi đầu nhìn Lâm Động, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói:
- Ta đã từng quan sát những cuộc chiến của ngươi, đúng là không tệ, nhưng vẫn chưa giao chiến được với ta đâu! Nếu có thì có lẽ không phải chuyện gì tốt đâu!
Lâm Động cười nói:
- Không thử thì sao biết được, có phải không?
- Chỉ sợ thử thôi cũng không giữ được mạng!
Tào Vũ cười.
- Tào đại ca, việc gì phải phí lời với hắn, chỉ là một Tứ Nguyên Niết Bàn cũng dám ra oai. Để đệ!
Nam tử vẻ mặt nữ tính bên cạnh Tào Vũ nhìn Lâm Động, cười quái dị, nói.
- Để ta!
Tào Vũ xua tay, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Động, nói:
- Hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, coi thường hắn sẽ thiệt thòi lớn đấy!
- Ồ?
Nam tử kia nhướng mày, hiển nhiên không tin lời nói đó. Có lẽ hắn không được coi là nhân vật kiệt xuất trong Tây Huyền Vực, nhưng dù sao bọn Lâm Động này còn chưa được vào Tông phái siêu cấp còn hắn thì đã tu luyện ở Tông phái siêu cấp hai năm rồi!
- Các ngươi bố trận chú ý những tên khác nữa!
Tào Vũ nói, rồi bước chân ra, cong bàn tay về phía Lâm Động, cười nói:
- Động thủ đi, để ta xem ngươi có thể chống đỡ được mấy hiệp?
- Chuyện ngăn cản trận pháp giao cho mọi người!
Lâm Động quay lại nói với bọn Lam Anh.
- Ngươi cẩn thận đấy!
Lam Anh không khỏi lo lắng nói. Nếu Lâm Động cũng bị Tào Vũ dọn dẹp thì sĩ khí của bọn họ sẽ bị đả kích rất lớn.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi thở ra một hơi sâu, hắn cũng giống Tào Vũ, cong bàn tay về phía Tào Vũ:
- Ra tay đi, để ta được thấy sự lợi hại của cường giả Tây Huyền Vực!
Rõ ràng Tào Vũ bị hành động đó của Lâm Động chọc giận, hắn nheo mắt, hàn quang lóe lên.
- Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!
Tào Vũ thầm cười lạnh, cũng không nói gì thêm, giơ bàn tay ra điểm lên không khí.
Ầm!
Nhìn có vẻ tùy ý điểm một cái, nhưng nguyên lực thiên địa bỗng sôi sục, không gian hư vô lại biến méo mó, hắc quang trào dâng biến thành một chùm sáng đen mang khí tức mạnh mẽ, xé tan không khí bắn thẳng về phía Lâm Động.
Thấy Tào Vũ vừa ra tay đã hung hãn như vậy, bọn Lam Anh đều giật mình, dường như Tào Vũ không định cho Lâm Động chống đỡ quá một hiệp.
Công kích này căn bản không thể tránh né!
Đúng như bọn Lam Anh nghĩ, đối mặt với chùm hắc quang đó, đúng là Lâm Động không hề có ý tránh né.
Xoẹt!
Chùm hắc quang mang lực sát thương kinh người gần như chỉ chớp mắt đã đến phía trước Lâm Động! Nhìn cảnh đó mà tim bọn Lam Anh đều như chùng xuống!
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, sắc mặt bọn Lam Anh cũng tối sầm lại, hết rồi sao?
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Bọn Thường Uy nhìn cảnh đó, không kìm được bật cười lớn.
- Hắn chưa chết!
Tào Vũ cau mày, giọng nói thản nhiên đã pha chút kinh ngạc.
- Cái gì?
Nghe Tào Vũ nói thế, bọn Thường Uy sững người kinh ngạc. Chúng biết với thực lực của Tào Vũ mà dùng Phong Thiên Đại Trận sẽ có uy lực khủng bố thế nào, sao tên Lâm Động đó có thể chống cự được?
Tào Vũ nhìn chăm chăm về nơi hắc quang đang dần tan đi, một thân ảnh đồ sộ dần xuất hiện.
- Hửm? Không đúng!
Thấy thân ảnh to lớn đó, cả bọn Thường Uy và Lam Anh đều khựng người lại.
Cuối cùng hắc quang cũng tan hết, thân ảnh đồ sộ kia cũng xuất hiện trước mắt mọi người, thân ảnh đó cả người đã đỏ rực, nhìn như được đúc từ đồng đỏ, gương mặt cũng không phải của Lâm Động mà là một gương mặt lạ lẫm lấp lánh ánh đỏ.
- Đây là Huyết Linh Khôi?
Đồng tử Tào Vũ co rút lại nhìn thân ảnh đỏ rực tỏa ra khí hung sát phía trước. Hắn không thể ngờ Lâm Động có Linh khôi, hơn nữa còn là Huyết Linh Khôi có sức sát thương lợi hại nhất nữa. Quan trọng nhất là đẳng cấp của Huyết Linh Khôi này không hề thấp, chưa biết chừng còn là Ngũ cấp, thậm chí cao hơn!
- Ha ha!
Một đạo thân ảnh chầm chậm bước ra từ phía sau lưng Huyết Linh Khôi, ngẩng lên nhìn Tào Vũ, khẽ cười nói:
- Tầm nhìn cũng không tệ!
Linh khôi này đương nhiên là Huyết Linh Khôi của Lâm Động, từ sau khi mua được bộ xương của Thiên Hoang Thần Ngưu ở thành Vạn Tượng, Tiểu điêu đã dùng bộ xương đó để cường hóa Huyết Linh Khôi, cộng thêm với lượng lớn Niết Bàn Đan mà Lâm Động có, Huyết Linh Khôi hiện giờ đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Theo Lâm Động phán đoán, Huyết Linh Khôi hiện giờ có sức phòng ngự khủng bố hơn nhiều. Công kích đủ để đánh trọng thương một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn của Tào Vũ chỉ để lại một vệt mờ mờ trên người Huyết Linh Khôi mà thôi.
- Lâm Động!
Bọn Lam Anh ở phía sau thấy Lâm Động bình an vô sự, ánh mắt đầy mừng rỡ. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động có thể dùng Linh khôi để đỡ công kích của Tào Vũ.
- Huyết Linh Khôi cũng được đấy, nhưng không biết có thể đỡ được mấy lần công kích của ta?
Tào Vũ cười nhạt nói.
- Thử là biết ngay thôi!
Lâm Động cười, ánh mắt sắc lạnh, chân bước ra lao tới, ở giữa không trung hắn nắm tay lại, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện, cây thương rung lên biến ra vô số thương ảnh lao thẳng về phía Tào Vũ.
Khi thương ảnh ngưng tụ, một chút thanh quang mờ mờ cũng lặng lẽ xuất hiện!
Xoẹt!
Thấy Lâm Động chủ động tấn công, ánh mắt Tào Vũ lạnh băng, hắn tung chưởng, hắc quang ngưng tụ biến thành một bàn tay khổng lồ đập xuống Lâm Động.
Rầm!
Thế nhưng khi bàn tay khổng lồ sắp đập trúng Lâm Động thì một đạo hồng quang bắn tới, một quyền tung ra đỡ bàn tay hắc quang.
Xoẹt xoẹt!
Lâm Động cũng không để tâm đến năng lượng kinh người bùng phát nơi đỉnh núi, hắn động thân, xuất hiện ngay trước mặt Tào Vũ, thương ảnh nhằm thẳng những yếu huyệt của Tào Vũ.
- Hừ!
Thấy Lâm Động thi triển Huyết Linh Khôi chặn công kích, còn hắn thì tấn công mình, Tào Vũ hừ lạnh một tiếng, kim quang chói lòa bùng phát, biến ra một tấm lá chắn kim quang ở phía trước.
Keng keng keng!
Thương ảnh công kích lên tấm lá chắn, nhưng chỉ bắn ra một vài tia lửa, rõ ràng là không thể phá vỡ được lớp phòng ngự ấy.
- Chỉ vậy thôi sao?
Tào Vũ cười lạnh, nhưng khi nụ cười ấy vừa xuất hiện thì ánh mắt hắn ngưng trọng, vì hắn nhìn thấy sau khi thương ảnh phát nổ thì không biến mất ngay, mà có vô số đạo thanh quang bắn ra từ bên trong, dường như nó là những tấm vảy màu xanh!
Vảy xanh lấp lánh vô cùng sắc bén!
Phập phập!
Vảy xanh bắn tới như mưa, lần này không bắn ra tia lửa mà chúng xuyên thủng tấm lá chắn, rồi lao tới như chớp về phía Tào Vũ.
- Đây mới là đòn tấn công thật sự sao?
Cảnh tượng bất ngờ đó khiến Tào Vũ giật mình, thì ra công kích ban đầu của Lâm Động chỉ là cách che mắt, công kích thật sự là những tấm vảy bên trong thương ảnh.
- Cách hay đấy, nhưng không làm được gì ta đâu!
Thân người Tào Vũ khẽ rung lên, không khí quanh người hắn trở nên méo mó, hắc quang tràn ra hình thành một vòng sáng bao trùm lấy hắn.
Những tấm vảy sắc bén cắm lên vòng sáng, nhưng như muối bỏ biển, không hề gây nên động tĩnh gì mà biến mất hoàn toàn.
- Lâm Động, không gian này đã bị Phong Thiên Đại Trận bao phủ, ta có thể mượn sức mạnh của nó, đừng nói là ngươi, dù là tất cả các ngươi đều xông lên cũng chẳng làm gì được ta!
Tào Vũ ngạo nghễ đứng trong quầng sáng, cười lạnh nói.
Xoẹt!
Thế nhưng Lâm Động không hề quan tâm, hắn điểm mũi chân, thân hình xông về phía chân trời, trước bao ánh mắt kinh ngạc, hắn ngồi khoanh chân trên không trung! Cùng lúc ấy, tinh thần lực mạnh mẽ dâng tràn trong nê hoàn cung!
Tinh thần lực cuồn cuộn như vũ bão, còn phình to lên với tốc độ đáng sợ, cảm giác ấy giống như ngọn núi lửa bị kìm nén bao năm cuối cùng cũng bùng nổ…
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Khi tinh thần lực của Lâm Động bùng phát, trên trời mây đen cùng cuồng phong kéo tới!
Tất cả nhìn thấy cảnh đó đều sững người, cuối cùng hít vào một hơi khí lạnh.
- Đây là Phong Lôi Kiếp? Rốt cuộc hắn muốn làm gì
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật