Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một vòng lôi quang màu đen lan ra với tốc độ kinh người, lôi quang đi đến đâu cây cối héo đen đến đấy, cảnh tượng vô cùng nhức mắt.
Ầm!
Khi lôi quang đang khuếch tán, một đạo thân ảnh trông rất thảm hại bắn ngược ra, theo chiều bắn ra của thân ảnh đó, một đường nứt dài gần trăm trượng được hình thành, không biết có bao nhiêu cây cổ thụ theo đó mà bật gốc.
Cuối cùng thân ảnh đó cũng miễn cưỡng dừng lại, nhưng khi đứng vững thì cơ thể hơi run rẩy, khói đen bốc lên từ sau lưng, thậm chí khí tức cũng yếu đi rất nhiều, rõ ràng là thương thế không nhẹ.
- Phụt!
Trần Mộ thân hình run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, cuối cùng một ngụm máu không kìm nổi mà phun ra, gương mặt ngẩng lên với ánh mắt kinh hoàng nhìn Lâm Động được tấm áo giáp đen bao bọc. Hiển nhiên hắn không thể ngờ được sự công kích của Lâm Động lại mạnh mẽ đến vậy.
Hắn biết Lâm Động đã trở thành Thiên Phù sư nhưng dù là nguyên lực thiên địa mà Thiên Phù sư khống chế cũng không thể đạt đến mức đó. Hơn nữa vào khoảnh khắc bị đánh trúng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nguyên lực trong cơ thể mình bị mất đi một cách quỷ dị, điều này khiến thương thế của hắn đã nặng còn nặng thêm.
Lôi quang mù mịt dần ran đi, cường giả Vương triều Ma Nham ở xung quanh nhìn Trần Mộ trong bộ dạng thảm hại thì đồng tử đều co lại, rồi hít vào một hơi thật sâu. Thực lực của Trần Mộ thế nào họ rất rõ, nhưng không ngờ hắn ra tay mà lại rơi vào tình cảnh này.
Lần này, ánh mắt nhìn người thanh niên đang bị bao vây kia không còn sự chế giễu nữa. Nếu không phải họ đã chuẩn bị rất kỹ mới thì e là kết cục còn thê thảm hơn.
Tất cả nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn về nam tử có mắt hình tam giác.
Người có tên Lôi Xà đó khẽ nheo mắt lại, rồi nhìn về Lâm Động ở cách đó không xa, nói với giọng khàn khàn:
- Thời buổi này thật không ít kẻ giấu nghề, thật khó mà tưởng tượng được một người mới là Thiên Phù sư không lâu mà có thể khống chế được nguyên lực thiên địa mạnh đến vậy!
Lâm Động liếc nhìn, thản nhiên nói:
- Không phải ta giấu nghề, là các ngươi quá kiêu ngạo mà thôi. Vương triều Ma Nham đúng là không yếu nhưng vào Chiến trường Viễn Cổ cũng chẳng là gì. Nếu có cơ hội sau này ngươi sẽ gặp được nhiều chuyện tương tự hơn, không cần phải ngạc nhiên.
- Ha ha, cái này ta thừa nhận!
Lôi Xà cười nhạt, hắn cũng rất rõ, ở Chiến trường Viễn Cổ có không ít Vương triều lớn mạnh hơn Vương triều của hắn.
- Vương triều và cường giả khiến Vương triều Ma Nham phải e dè ở đây không ít, nhưng ngươi không thuộc số đó!
Lâm Động lười nhác nói:
- Tiếp theo đến lượt ngươi ra tay rồi nhỉ? Không biết vị đây dùng bao nhiêu Niết Bàn Đan để xung kích Niết Bàn Cảnh?
- Lâm Động, ngươi đừng có quá kiêu ngạo, ta còn chưa thua đâu!
Phía dưới, một thân ảnh bay vút lên, Trần Mộ một lần nữa xuất hiện. Hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt hung hăng, gầm lên. Rõ ràng là hắn rất không tim mình sẽ bại trong tay Lâm Động.
Lần đầu gặp Lâm Động, Lâm Động chẳng qua chỉ dựa vào Linh khôi mới có thể kháng cự được với cường giả Niết Bàn Cảnh. Nhưng chỉ trong hai tháng ngăn ngủi mà Lâm Động đã có thể một mình đánh bại hắn, sự chuyển biến này với Trần Mộ mà nói không phải sự đả kích bình thường.
Lâm Động liếc qua Trần Mộ một cái, chưởng vừa rồi của hắn rất mạnh, rõ ràng Trần Mộ lúc này chỉ còn sót lại chút hơi tàn, nhưng nếu hắn dám xông lên thật thì Lâm Động cũng không ngại hạ sát thủ.
- Trần Mộ, ngươi không phải đối thủ của hắn. Hãy cùng với bọn Lý Lực tạo trận. Để ta đích thân ra tay!
Thế nhưng khi mắt Trần Mộ đỏ ngầu lên thì Lôi Xà ở phía sau bình thản lên tiếng.
Nghe Lôi Xà nói vậy, Trần Mộ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Lâm Động, nhưng cuối cùng cũng lui xuống với thân thể trọng thương, vừa hay cùng tám người còn lại tạo thành một trận pháp kỳ dị, trung tâm chính là Lâm Động.
- Vốn dĩ không muốn dùng tới trận pháp này, nhưng quả thật ngươi khiến ta quá bất ngờ. Ta trước nay luôn không thích mạo hiểm, nếu bọn ta nhiều người thế này mà không làm được gì ngươi thì có lẽ chẳng còn mặt mũi nào mà quay về.
Lôi Xà chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn Lâm Động phát ra hàn ý.
- Niết Bàn Đan dùng khi xung kích Niết Bàn Cảnh có thể cho biết sự mạnh yếu khi vượt qua Niết Bàn Kiếp, nhưng rất tiếc, hai tháng trước ta đã được thử rồi!
Nghe vậy ánh mắt Lâm Động co lại, nhìn chăm chăm vào Lôi Xà.
Niết Bàn Kiếp là cửa ải quan trọng nhất của cường giả Niết Bàn Cảnh, chỉ khi thật sự vượt qua được Niết Bàn Kiếp mới được gắn thêm chữ Nhất Nguyên trước đẳng cấp.
Khoảng cách giữa Nhất Nguyên Niết Bàn và Niết Bàn Cảnh bình thường không phải chỉ một chút. Niết Bàn Cảnh có chín Nguyên cả thảy, cũng có nghĩa là phải vượt qua chín lần Niết Bàn Kiếp. Mỗi lần vượt qua thành công thực lực sẽ tăng rất nhanh.
Lâm Động hiện tại mới là Thiên Phù sư, dựa vào Thôn Phệ Tổ Phù, nguyên lực thiên địa mà hắn dùng đủ để đánh bại Trần Mộ cùng với những cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường khác. Nhưng với cường giả đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp thì có lẽ chưa đủ sức.
Cũng chính vì thế khi nghe Lôi Xà đã gặp phải Niết Bàn Kiếp, thứ khiến rất nhiều cường giả Niết Bàn Cảnh phải sợ hãi thì cũng thấy chấn động.
Vương triều Ma Nham quả nhiên không tầm thường!
Trong lòng khẽ thở hắt ra, Lâm Động thu lại sự ba động trong mắt, nhìn Lôi Xà cười nói:
- Có điều ta nghĩ có lẽ ngươi đã thất bại!
Với cường giả Niết Bàn Cảnh mà nói, Niết Bàn Kiếp có thể là ngọn lửa hủy diệt, cũng có thể là ngọn lửa trùng sinh. Nếu thuận lợi vượt qua thì tương đương như có sự biến đổi to lớn. Ngược lại, nếu thất bại, kẻ nào may mắn sẽ giữ được mạng, nhưng đa phần là bỏ mạng ở Niết Bàn Kiếp.
Đây cũng là lý do chính mà rất nhiều cường giả Niết Bàn Cảnh vừa yêu vừa hận Niết Bàn Kiếp. Đó là thông đạo hoàn mỹ nhưng muốn đi qua phải mạo hiểm tính mạng!
Lâm Động biết rõ những cường giả vượt qua được Niết Bàn Kiếp mạnh đến mức nào. Lôi Xà ở trước mắt đây tuy không tầm thường nhưng dường như vẫn còn chút khoảng cách.
Nghe Lâm Động nói, hai mắt Lôi Xà nheo lại, sắc mặt có phần khó coi, chắc đã bị Lâm Động nói trúng điểm yếu. Đúng là hắn đã thất bại, nhưng may mắn là hắn đã giữ được mạng.
- Tuy không vượt qua nhưng coi như cũng có được một chút lợi ích, thiết nghĩ dọn dẹp ngươi cũng không thành vấn đề!
Nói đến chủ đề đau lòng này, Lôi Xà có phần bực bội, thậm chí đôi mắt tam giác tràn đầy sự âm hiểm.
- Trần Mộ, các ngươi động thủ đi!
Nghe Lôi Xà nói, ánh mắt bọn Trần Mộ tóe ra sự hung hãn, những cột quang trụ bằng nguyên lực bắn ra đan xen nhau hình thành một tấm lưới ánh sáng bao trùm cả trời đất.
- Hôm nay ngươi có cánh cũng khó mà thoát được!
Ngón tay Lôi Xà chỉ về phía Lâm Động, sắc mặt cũng lạnh băng, giậm chân một cái, không khí bùng nổ, còn thân hình hắn thì biến mất một cách quỷ dị.
- Tốc độ nhanh thật!
Đồng tử Lâm Động co lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lôi Xà vừa ra tay là thể hiện thực lực mà Trần Mộ không thể theo kịp. Thậm chí ngay Lâm Động cũng cảm thấy nguy hiểm. Tuy Lôi Xà không vượt Niết Bàn Kiếp thành công nhưng cũng có thể coi như đã trải qua một lần. Thực lực của hắn đương nhiên cũng vượt xa cường giả Niết Bàn Cảnh bình thường.
Tinh thần lực nhanh chóng lan tỏa, khoảnh khắc tiếp theo, thân hình Lâm Động đột ngột di chuyển sang ngang.
Uỳnh!
Ngay khi Lâm Động di chuyển, một bộ móng vuốt bỗng hung hăng thò ra từ sau lưng, sượt qua vai hắn, móng vuốt chấn động với một tần số cực cao với lực sát thương kinh người.
- Không hổ là Thiên Phù sư!
Đánh trượt một kích, Lôi Xà xuất hiện phía sau Lâm Động cười nhạt, rồi cánh tay rung lên, bỗng nhiên kéo dài ra một cách quỷ dị, tạt ngang đánh trúng ngực Lâm Động.
Ầm!
Không khí bùng nổ, Lâm Động cũng bị đánh lui mấy bước, cảm nhận được cơn đau ở ngực, ánh mắt hắn trở nên nặng nề, Lôi Xà quả nhiên là đối thủ đáng gườm!
- Hử?
Nhìn Lâm Động bị dính chưởng của mình mà không bị thương thế gì nghiêm trọng, Lôi Xà kinh ngạc kêu lên. Đòn vừa rồi của hắn, dù là cường giả Niết Bàn Cảnh có Niết Bàn Kim Thân cũng sẽ bị thương, nhưng Lâm Động lại chẳng hề bị gì.
- Chắc vì có tấm giáp màu đen kia!
Lôi Xà nheo mắt, nhìn tấm giáp đen bao quanh người Lâm Động, hắn liếm môi, ánh mắt lóe lên sự tham lam.
- Ta muốn xem xem tấm giáp đó chịu được mấy công kích của ta? Hôm nay bất luận ngươi có thủ đoạn gì thì kết cục cũng sẽ không thay đổi!
Lôi Xà cười nham hiểm, thân hình bay vút tới, sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể.
Lâm Động nhìn công thế của Lôi Xà, rồi nhìn trận pháp bao trùm xung quanh, khóe miệng cong lên, khẽ nói:
- Chưa chắc đâu!
Tấm lưới tung ra có lẽ đến lúc thu lại rồi!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật