Lâm Minh cười cười, nói:
- Đúng, làm lớn một hồi, tuy nhiên Tiểu Đông, mấy ngày này xuất môn cẩn thận một chút.
- Hả? Ngươi nói Vương Nghĩa Cao kia?
- Đúng, hắn sẽ trả thù, minh không được sẽ đến ám, mối thù này coi như kết rồi...
Nói tới thanh âm đây Lâm Minh hơi hơi trầm thấp, nếu Vương Nghĩa Cao từ bỏ, như vậy chuyện này quên đi, nếu hạ độc thủ thậm chí sát thủ trong bóng tối, như vậy hắn không ngại gậy ông đập lưng ông, nếu không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không tới bước này, dù sao phụ thân Vương Nghĩa Cao là quân chủ Thiên Vận thành Hộ Vệ quân, một khi bị điều tra ra, vậy nguy rồi.
Hội giao dịch Thiên Vận thành thiết lập ở ngoại ô Thiên Vận thành, là nơi giao dịch lớn nhất cả Thiên Vận quốc, hàng năm cử hành một lần, đến lúc đó Thiên Vận quốc, thậm chí nước láng giềng cũng có võ giả bậc cao đến, tìm kiếm đồ vật mình cần.
Lâm Minh đi vào cửa lớn hội giao dịch, chứng kiến đám người trong đó rộn ràng nhốn nháo cũng thương phẩm đủ màu sắc, không khỏi âm thầm líu lưỡi, nơi này là thế giới của phú hào, quý nhân cùng cường giả, tùy tiện bắt một người, là võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng không hiếm lạ.
Hắn đang muốn tiến vào trong đó, đúng lúc này, trong đám người xuất hiện một hồi xôn xao, Lâm Minh quay đầu lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa thuần màu trắng, theo tiếng vó ngựa giòn tan đi hội giao dịch trước cửa quảng trường.
Toàn bộ ngựa kéo xe là Tuyết Long mã quý báu, Tuyết Long mã này ngày đi hai ngàn dặm, sức chịu đựng vô cùng tốt, giá cả một con đã gần vạn lạng vàng, đừng nói là công tử nhà giàu bình thường, cho dù là đệ tử dòng chính đại gia tộc cũng chưa chắc dám mua một con.
Người ngồi trong này là ai a, xe ngựa mấy vạn lượng vàng, không phải là hoàng tộc chứ, Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Lâm Tiểu Đông nói:
- Ngươi thấy dấu hiệu Kim Thương Kị Sĩ Thuẫn trên xe ngựa không, là xe ngựa của phủ nguyên soái.
- Phủ nguyên soái? Là Tần nguyên soái?
Lâm Minh hỏi ngược lại.
- Còn có thể là ai? Thiên Vận quốc chỉ có một nguyên soái.
Ở bên trong biên chế quân đội của Thiên Vận quốc, vạn phu trưởng đã rất lớn rồi, xưng thống lĩnh, trên thống lĩnh là quân chủ, trên quân chủ là tướng quân, trên tướng quân là nguyên soái, toàn bộ Thiên Vận quốc, tám mươi năm qua chỉ có một người có thể coi là nguyên soái.
Đối với bình dân Thiên Vận quốc mà nói, có lẽ không biết hoàng đế tên gì, nhưng không người nào không biết nguyên soái tên gì.
Trấn quốc đại Nguyên Soái Tần Tiêu, hơn tám mươi năm trước Thiên Vận quốc bị Đông Dương quốc xâm lấn, sinh linh đồ thán, lúc ấy hoàng tộc bị buộc phải trốn về phía nam tị nạn.
Chỉ có Tần Tiêu ở lại phương bắc, suất lĩnh Tần gia quân nhiều lần tạo kỳ công, thu hồi đất đai bị mất, cứu vớt dân chúng bình dân phương bắc trong nước sôi lửa bỏng. Rốt cuộc dùng ba năm, Tần gia quân đả bại Đông Dương quốc, bình định lại thủ đô, Tần Tiêu được sắc phong nguyên soái cùng năm, cùng tổ chức một đám nguyên lão quân đội thành lập nên Thiên Vận võ phủ.
Tuy Thiên Vận võ phủ bởi vì nguyên nhân truyền thừa không cách nào so sánh với Thất Huyền võ phủ do tam phẩm tông môn Thất Huyền cốc thiết lập, thế nhưng Thiên Vận võ phủ lại được hoàng gia và quân đội Thiên Vận quốc ủng hộ, sau khi tốt nghiệp Thiên Vận võ phủ nhập ngũ, nhất định sẽ có một nơi để đi.
Bản thân Tần Tiêu là viện trưởng danh dự của Thiên Vận võ phủ, tu vi bản thân đạt đến Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên cảnh giới ở sau Ngưng Mạch kỳ, đối với Võ giả bình thường mà nói, cái cảnh giới kia thật sự quá xa xôi.
Lúc này xe ngựa ngừng lại, Lâm Minh hít sâu một hơi, chẳng lẽ bên trong là Tần Tiêu? Vậy đúng là nhân vật trong truyền thuyết rồi.
Màn xe bị vén lên, khiến cho Lâm Minh ngoài ý muốn chính là người ra khỏi xe ngựa lại là một cô gái.
Nhìn thấy cô gái này, Lâm Minh kinh ngạc, mà Lâm Tiểu Đông mắt trợn lên, khuynh quốc khuynh thành là gì chẳng qua cũng thế.
Cô gái kia mặc một thân quần áo màu trắng, mái tóc dài đen nhánh buông thẳng đến lưng, làn da giống mỹ ngọc sáng bóng, dung mạo như trăng sáng chói lọi, ánh mắt như thu thủy đón nắng, mũi thẳng, cằm nhọn, cô ngọc thon dài như thiên nga, không nhìn ra mảy may tỳ vết nào. Bản thân cũng có một khí chất trí tuệ thánh khiết, khiến người nhìn thấy không thể không nhớ tới bốn chữ, tuyệt đại giai nhân.
Cô gái đi cùng hộ vệ cũng nha hoàn chậm rãi vào hội trường hội giao dịch, đi qua nơi nào, dường như hoa trải thảm cũng có thêm nhiều sắc thái vô hạn, hình như có nhiều đóa hoa đào lặng yên nở rộ, mà cô gái kia như mưa hoa trong rừng, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Cô gái tụ tập tất cả ánh mắt trong hội trường, quả thực xe ngựa vạn lượng vàng xa hoa, xuất chúng dung mạo, gia tộc họ Tần tám mươi năm qua luôn luôn sừng sững không ngã, mỗi một thứ đều đủ để cho nàng trở thành tiêu điểm toàn trường.
Mãi cho đến khi cô gái biến mất, Lâm Tiểu Đông mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Lâm Minh nói:
- Nàng là ai? Ngươi nhận thức không?
Lâm Tiểu Đông nói:
- Ta nhận thức nàng, nàng không biết ta, nàng là cháu gái Tần Tiêu, Tần Hạnh Hiên, thật sự là... Hoàn mỹ a.
Lâm Tiểu Đông vừa nói vừa khen ngợi chậc chậc, Lâm Minh chia một tiếng, kỳ thật hắn đã đại khái đoán được thân phận cô gái, không cảm thấy ngạc nhiên, cũng không có ý tứ truy vấn.
Lâm Tiểu Đông liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, cười nói thêm một câu:
- Cô gái này có thiên phú tu võ đẳng cấp lục phẩm.
- Cái... Cái gì?
Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm:
- Thiên phú lục phẩm!? Ngươi xác định?
Trước đó, Lâm Minh ra mắt thiên phú cao nhất là đẳng cấp tứ phẩm, về phần thiên phú ngũ phẩm, ở toàn bộ Thanh Tang thành cũng không có một ai, Thiên Vận quốc có lẽ có, nhưng tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà hiện tại hắn lại biết cô gái vừa mới đi qua có thiên phú lục phẩm, điều này làm cho hắn không thể tưởng tượng!
Lâm Tiểu Đông đã sớm dự đoán được Lâm Minh sẽ có phản ứng này, hắn nói:
- Ta nói Minh ca, ngươi không cảm thấy so sánh với thiên phú lục phẩm của nàng, dung mạo của nàng càng đáng giá khiến người khác kinh diễm sao.
Lâm Minh nói:
- Ta cảm thấy thiên phú của nàng càng làm cho người ta kinh diễm, thiên phú lục phẩm! Ta còn chưa từng nghe qua! Lại nói tiếp... Hiện tại nàng đang ở cảnh giới võ đạo gì?
Lâm Tiểu Đông nhún nhún vai:
- Cái này ta không rõ ràng lắm, khẳng định khoa trương muốn chết, thiên phú cao như vậy, còn sinh ra ở đại gia tộc, Luyện Thể tầng bốn tầng năm đều không có gì đáng kinh ngạc, tuy nhiên... Minh ca, như thế nào ngươi lại hỏi chuyện tu võ a, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ngươi không chút động tâm sao?
Lâm Minh ngẩn ra, hắn không phải đầu gỗ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Tần Hạnh Hiên quả thật hoàn mỹ, chỉ là chuyện Lan Vân Nguyệt khiến hắn hiểu được, nữ nhân tình trường cần khi hắn có đủ lực lượng mới đi truy tìm, hiện tại không có ý nghĩa gì. Hắn hỏi ngược lại:
- Thế nào, ngươi thích nàng?
- Không, chỉ là thưởng thức mà thôi, cô gái này rất xa xôi, ta cũng không có ý niệm kia, Thiên Vận thành không biết bao nhiêu người có giấc mộng trở thành người may mắn đó, tuy nhiên không có một ai xứng đôi, tương lai cô gái này có thể đi vào tông môn chân chính, tỷ như Thất Huyền cốc linh tinh đủ các loại, nàng đã sớm là đệ tử trung tâm Thất Huyền võ phủ, những phàm nhân chúng ta không xứng, hơn nữa, để cho người đố kị là nàng còn là một Minh Văn sư.
- Minh Văn sư?
Lâm Minh cũng không biết một ít chức nghiệp đặc thù, số lượng loại chức nghiệp này vô cùng thưa thớt, hơn nữa yêu cầu cực cao, cũng vô cùng tốn tiền, tu võ so sánh cũng chỉ là chút mưa bụi.
- Ân, Minh Văn sư có thể dùng tài liệu đặc thù khắc trận pháp, phù văn ở trên trang bị vũ khí của chính mình, hoặc là chế tạo trang bị lá bùa cường hóa, cần thiên phú, ngộ tính còn có linh hồn lực rất mạnh, nếu trở thành Minh Văn sư, vậy kiếm tiền không khác gì ăn cơm uống nước!
- Tuy nhiên đáng tiếc a, võ giả bình thường không có cơ hội tiếp xúc đến, cho dù có thiên phú này cũng không hy vọng luyện thành, luyện cái này thường xuyên phải có nhiều tài liệu, rất đốt tiền, đương nhiên, đối với gia tộc họ Tần mà nói, chút tiền ấy chính là mưa bụi, nghe nói Minh Văn thuật của Tần Hạnh Hiên đã đạt tới trình độ rất cao, bạn cùng lứa tuổi căn bản theo không kịp, cho dù thế hệ trước cũng rất nhiều cam bái hạ phong.
Lâm Tiểu Đông chịu qua võ đạo giáo dục chính thức, hiểu biết tỉ mỉ kỹ càng hơn rất nhiều so với Lâm Minh, hắn đang miệng lưỡi lưu loát, đột nhiên phát hiện Lâm Minh dường như cúi đầu suy nghĩ cái gì.
- Minh ca... Minh ca ngươi không phải chịu kích thích rồi chứ? Loại thiên chi kiêu nữ này cũng chỉ là bình thường a.
- Không có việc gì.
Lâm Minh khoát tay.
Thì ra là thế! Mảnh nhỏ linh hồn có những pháp trận, Minh Văn, tuyên khắc, còn có các loại ký hiệu cùng chữ phù thần bí, các loại tranh ảnh tư liệu vũ khí phong cách cổ xưa mà tản ra khí tức cường đại, đều là về Minh Văn sư!
Lúc trước bị chính mình tạm thời xem nhẹ, không ngờ lại có giá trị lớn như vậy.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật