- Xuống tay với Lâm gia...
Âu Dương Địch Hoa trầm ngâm hồi lâu, kỳ thật hắn đã sớm muốn dùng phương pháp này bức ép Lâm Minh hiện thân, chỉ là hắn cố kị Cầm Tử Nha.
Hiện giờ, Cầm Tử Nha vì khảo hạch tổng tông vẫn luôn tìm Lâm Minh, có lẽ hắn đã hoài nghi mình, chỉ là không có chứng cớ.
Nếu lúc này xuống tay với Lâm gia, rất dễ bị Cầm Tử Nha phát hiện manh mối...
Trương Phụng Tiên thấy Âu Dương Địch Hoa do dự, liền nói:
- Ta biết Âu Dương đại nhân lo lắng điều gì, chuyện này cứ để Liên Hợp thương hội ra mặt là được, ta dùng thủ đoạn chính đáng, chèn ép kinh doanh của Lâm gia. Ta điều tra qua, từ trên xuống dưới Lâm gia có mấy ngàn người, chỉ có hai cái trang viên, mấy trăm mẫu đất, còn lại đều phải dựa vào gia tộc kinh doanh duy trì chi tiêu hằng ngày.
- Nếu ta cắt đứt kinh doanh của Lâm gia, Lâm gia sẽ chia năm xẻ bảy, ta nghĩ cạnh tranh buôn bán bình thường, Cầm phủ chủ cũng không nói gì được. Chờ Lâm gia suy sụp, cha mẹ Lâm Minh cũng sẽ không còn người bảo hộ, đến lúc đó chúng ta âm thầm bắt bọn họ là dễ dàng, sẽ không gây ra bao nhiêu gợn sóng, Âu Dương đại nhân cảm thấy thế nào?
Âu Dương Địch Hoa gật đầu, dùng thủ đoạn chính đáng chèn ép Lâm gia quả thật là phương pháp hay, Cầm Tử Nha cũng không bới móc được gì. Lâm gia kinh doanh không nhỏ, nhưng ở trước mặt Liên Hợp thương hội có nội tình mấy trăm năm, nó không đáng kể gì.
- Tốt, cứ làm vậy đi. Làm dứt khoát một chút, ta muốn Lâm gia cửa nát nhà tan. Ta thật muốn xem, rốt cuộc tiểu súc sinh kia chạy đi đâu. Nếu hắn dám xuất hiện, ta nhất định giết hắn. Nếu hắn không lộ mặt, ta cho hắn tận mắt thấy gia tộc bại vong, cha mẹ bị ném ra đường làm ăn mày! Giành đồ ăn với chó!
Âu Dương Địch Hoa lạnh lùng nói ra những lời này, trong mắt lóe lên những tia âm độc.
Trương Phụng Tiên cười hắc hắc, bỗng nhớ tới, liền rót rượu cho Âu Dương Địch Hoa, nói:
- Âu Dương đại nhân yên tâm, ta sẽ từng bước một đẩy Lâm gia vào đường cùng, làm bọn chúng bán con gái cho người của ta. Lâm gia coi như là gia tộc tu võ, con gái trong nhà cũng phải có thiên phú tam phẩm. Đến lúc đó, ta lại hiếu kính cho Âu Dương đại nhân, lấy để thải bổ tu luyện. Hơn nữa làm như vậy cũng hợp quy củ, chỉ cần Lâm gia chịu bán, vậy là nữ nô, Âu Dương đại nhân muốn thế nào cũng được, không ai nói được cái gì...
Trương Phụng Tiên vừa nói, vừa ân cần đưa ly rượu cho Âu Dương Địch Hoa. Âu Dương Địch Hoa nhận ly rượu uống một ngụm, cười ha hả:
- Tốt! Tốt lắm! Ta để cho tiểu súc sinh kia nhìn thấy, nữ nhân Lâm gia hầu hạ dưới mình ta!
Âu Dương Địch Hoa bóp nát ly rượu, vẻ mặt tươi cười dâm tà dữ tợn. Hắn như thấy được hình ảnh Lâm gia suy vong, nữ nhân Lâm gia trở thành lô đỉnh tình nô của hắn.
- Lâm Minh, nếu như ngươi chết thì cũng thôi, nếu ngươi chưa chết còn trốn đi âm thầm đối phó ta, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ món quà đại lễ này!
Âu Dương Địch Hoa đang suy nghĩ phương pháp đối phó Lâm gia, ngay lúc này, hắn bỗng cảm giác được một cỗ sát khí ào tới, như thẩm thấu vào trong tim, làm hắn lạnh từ đầu đến chân!
- Ai?
Âu Dương Địch Hoa đứng vụt dậy, chân nguyên vận chuyển toàn thân, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn mọi hướng. Nhưng xung quanh không có gì khác thường, bốn hộ vệ của hắn còn canh giữ gần đó, bộ dạng như không xảy ra chuyện gì.
Trương Phụng Tiên liền khó hiểu, hắn cảm thấy có phải là Âu Dương Địch Hoa quá nhạy cảm hay không. Nơi này là tổng bộ Liên Hợp thương hội, ở trong tổng bộ thậm chí còn có một cao thủ Hậu Thiên tọa trấn, ai dám ra tay trong này là muốn chết.
Nhưng Trương Phụng Tiên vừa có ý nghĩ này, hắn liền không nói ra lời được nữa, hội trưởng Liên Hợp thương hội trải qua vô số tình huống lớn, lúc này lại trợn to mắt, vẻ mặt như thấy quỷ!
Hắn trừng mắt nhìn một thiếu niên dung mạo anh tuấn, vẻ mặt tươi cười từ không trung chầm chậm hạ xuống, sau đó đứng trên hư không trên mặt hồ, cười dài nhìn mình.
- Phi... Phi hành!
Bản thân Trương Phụng Tiên cũng là một võ giả, tuy rằng tu vi không cao, nhưng hắn biết rõ phi hành có ý nghĩa gì với một võ giả!
Chỉ có cao thủ Tiên Thiên mới có thể phi hành!
Một cái cao thủ Tiên Thiên tới giết mình? Không... Không thể nào!
Lúc này Âu Dương Địch Hoa mặt trầm như nước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu niên trên không trung, trong lòng quay cuồng, thiếu niên này chẳng những có thể bay, hơn nữa chân nguyên toàn thân nội liễm, căn bản không nhìn ra tu vi cảnh giới, rõ ràng đã đến cảnh giới phản phác quy chân trong truyền thuyết! Khó trách lúc trước dù mình cảm thấy có một cỗ khí tức khác thường từ trên trời phủ xuống, nhưng không làm mình cảnh giác, thẳng đến khi lộ ra sát khí mới biết là có kẻ địch tới gần!
- Lâm Minh!
Âu Dương Địch Hoa nghiến răng rít lên, đồng thời lấy ra trường kiếm Trong Tu Di giới. Vì cái gì hắn có thể bay được? Vì cái gì hắn có thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân?
Chẳng lẽ hắn bước vào Tiên Thiên?
Không thể nào! Dù là thời đại thượng cổ, đại năng thánh hiền một tay sáng lập thánh địa cũng tuyệt đối không thể bước vào Tiên Thiên ở tuổi mười lăm!
Bất kể là nguyên nhân gì, Âu Dương Địch Hoa mơ hồ có cảm giác Lâm Minh luôn che giấu bài tẩy của mình, che giấu một mặt không để người khác biết. Mà hôm nay, hắn lại lộ ra nanh vuốt bị che giấu.
Mình sẽ phải đối mặt với Lâm Minh lộ ra tất cả bài tẩy, thực lực đạt tới tận cùng!
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Âu Dương Địch Hoa mất đi bình tĩnh thường ngày, hiện giờ hắn mới biết cho tới nay hắn vẫn không hề nhìn thấu Lâm Minh, chẳng lẽ Hỏa Công bị hắn giết? Nếu như vậy, thật có thể thực lực của Lâm Minh đã vượt qua mình! Hạng nhân vật thế này, che giấu sâu như vậy, làm sao lại đi làm học sinh ở Thất Huyền võ phủ? Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
- Ta là ai?
Lâm Minh chợt sửng sốt, tiếp theo mỉm cười.
- Sao hả, mới có một tháng mà ngươi không biết ta? Dễ quên quá đi chứ, ngươi thật có bản lĩnh, có thể tìm được người giả trang Cầm phủ chủ, dẫn dụ ta đi Nam Cương. Đáng tiếc, ngươi phái ra sát thủ quá kém, đã bị ta giết mất. Quá đáng tiếc, thiếu chút ngươi đã thành công.
Lâm Minh nói tới đây, cả người Âu Dương Địch Hoa rét run. Tuy rằng đoán được Hỏa Công có thể bị Lâm Minh giết, nhưng nghe miệng đối phương nói ra tin tức này, hắn mới chính thức cảm thấy sợ hãi, Lâm Minh trước mắt rất có thể có đủ thực lực giết mình!
- Lâm Minh phải không, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.
Trương Phụng Tiên mắt sáng rực nhìn Lâm Minh, khoanh tay đứng thẳng. Hắn đã bình tĩnh lại từ kích động khi nãy, nếu là Lâm Minh, vậy hắn không thể nào là cao thủ Tiên Thiên. Tuy rằng không biết vì sao hắn bay được, nhưng chỉ cần không phải cao thủ Tiên Thiên, ở trong đại bản doanh của mình, đối phương có to gan thì dám làm gì? Nếu dám ra tay, vậy đúng là muốn chết!
- Nói cho ngươi, nơi này là tổng bộ Liên Hợp thương hội, ngươi dám giết người ở trong này? Ha ha! Ta nghĩ ngươi nên biết thân phận của Âu Dương đại nhân chứ! Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc, thúc thúc là trưởng lão Thất Huyền cốc, ngươi có mấy cái mạng? Dám giết chúng ta? Bây giờ ngươi có chạy cũng không kịp nữa, tự tiện xâm nhập Liên Hợp thương hội, ám sát Thất Huyền sứ, ta phái người giết ngươi cũng không phá hỏng quy củ!
Trương Phụng Tiên cười lạnh nói rồi, bàn tay đã lén bóp nát Truyền Âm phù, thông báo cao thủ Hậu Thiên tọa trấn Liên Hợp thương hội lập tức chạy tới, chỉ cần hắn đến đây, mặc kệ Lâm Minh ba đầu sáu tay cũng phải bị giết!
Lâm Minh tự nhiên thấy được động tác nhỏ của Trương Phụng Tiên, không thèm để ý. Hắn bày ra kết giới ảo cảnh ngay cả cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong dốc hết sức cũng không phá ra được, bị một tấm Truyền Âm phù kém cỏi xuyên thấu, vậy đúng là trò cười.
- Hừ! Thúc thúc là trưởng lão Thất Huyền cốc là có thể coi trời bằng vung? Hắc hắc, các ngươi muốn giết ta, vì sao ta không thể giết các ngươi? Ngươi gọi là Trương Phụng Tiên phải không? Quả thật là người Liên Hợp thương hội, quả nhiên có con tất có cha, hai cha con kiêu ngạo như nhau. Không bằng bây giờ phế ngươi đi chơi với hắn luôn đi.
- Ngươi muốn chết!
Nhắc tới Trương Quan Ngọc, trong mắt Trương Phụng Tiên toát ra sát khí, điều này đâm trúng chỗ đau của hắn.
- Hôm nay ngươi đừng mơ đi nữa, ở lại đây đi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!
- Được, ta chờ.
Bộ dáng Lâm Minh không thèm để ý, Âu Dương Địch Hoa nhướng mày, vừa nãy Trương Phụng Tiên đã bóp nát Truyền Âm phù, nhưng hắn còn không sợ, rốt cuộc là có bài tẩy gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng Âu Dương Địch Hoa dâng lên dự cảm không hay.
- Vệ nhất! Vệ nhị! Các ngươi phát ngốc cái gì? Mau tới đây giết thích khách kia!
Âu Dương Địch Hoa đột nhiên quay đầu, rống to với bốn thị vệ gần đó. Bốn thị vệ này đều là thị vệ bên người Âu Dương Địch Hoa, trong đó Vệ nhất đạt tới Ngưng Mạch trung kỳ, thực lực chưa chắc kém hơn Âu Dương Địch Hoa bao nhiêu.
Lâm Minh nhìn Âu Dương Địch Hoa quát lớn, vẻ mặt tươi cười, hai tay ôm ngực, bộ dáng nhàn nhã như đang xem kịch.
- Vệ nhất? Vệ nhị?
Âu Dương Địch Hoa phát hiện bốn thị vệ bình thường cảnh giác như hồ ly, bây giờ đứng ở xa xa như bị điếc, căn bản không nghe được tiếng quát của mình.
Thấy cảnh tượng quỷ dị này, trong lòng Âu Dương Địch Hoa bỗng trào ra hơi lạnh, hắn quay lại nhìn Lâm Minh, giọng có chút run lên.
- Ngươi... Ngươi đã làm gì?
Lâm Minh vẻ mặt cười đùa cợt.
- Kêu đi? Sao không kêu nữa? Ngươi kêu vỡ họng cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi.
Vốn Lâm Minh chỉ muốn giết Âu Dương Địch Hoa gọn gàng dứt khoát, nhưng đúng lúc nghe được Âu Dương Địch Hoa cùng Trương Phụng Tiên thương lượng kế hoạch độc ác. May mà hắn trở về kịp lúc, bằng không một khi thi triển kế hoạch này, cha mẹ hắn cùng con gái Lâm gia sẽ phải đối mặt với vận mệnh bi thảm thế nào, hắn không dám tưởng tượng.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như thế, có giết Âu Dương Địch Hoa cả trăm lần cũng không có ý nghĩa!
Hắn vốn không oán không thù với Âu Dương Địch Hoa, nhưng Âu Dương Địch Hoa hai lần ba lượt đối phó hắn, dùng đủ các loại ám chiêu âm độc, suýt dồn hắn vào chỗ chết. Bây giờ còn muốn xuống tay với người nhà của hắn, cơn giận này không chỉ đơn giản giết Âu Dương Địch Hoa là có thể tiêu tan được.
Hắn phải hung hăng kích thích Âu Dương Địch Hoa, làm cho đối phương giãy giụa chết đi trong tuyệt vọng, như thế mới giải quyết được chấp nhất trong lòng, làm cho tâm tình thoải mái.
Nhìn cảnh tượng quỷ dị này, Trương Phụng Tiên cũng có chút luống cuống. Truyền Âm phù đã truyền ra, tổng bộ Liên Hợp thương hội cũng chỉ vài dặm vuông, với tốc độ của cao thủ Hậu Thiên chỉ cần nháy mắt là tới, nhưng vì sao không có một chút động tĩnh gì?
- Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã làm gì?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật