Tuy nhiên trong lòng Hồng Hi lại kinh hãi, tuy rằng một kích này của hắn chân nguyên không có tác dụng nhưng mà lại sử ra toàn bộ lực lượng, vậy mà Lâm Minh lại có thể chính mặt ngăn cản.
Hồng Hi sớm biết lực lượng của Lâm Minh kinh người nhưng mà không nghĩ tới sau khi hắn đạt tới Luyện Thể tầng ba đại thành, lực lượng lại tăng mạnh như vậy, chỉ sợ không dưới năm ngàn cân! Này quả thực có thể so với thể chất dã thú.
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng mà động tác Hồng Hi vẫn không có chút đình trệ, thừa dịp Lâm Minh bị thương lùi lại, hắn thuận thế thượng phong, xuất liên tục đánh ra ba thương, ba thương này phủ kín tất cả lộ tuyến tránh né của Lâm Minh, Lâm Minh chỉ còn cách giơ thương ngăn cản.
- Đương!
Lại một chiêu cứng rắn, một thương của Hồng Hi đập vào cán Quán Hồng thương, cán thương do Tử Ô Đạn Thiết rèn thành lại bị Hồng Hi ép cong lại như một cánh cung!
Hai chân Lâm Minh trầm xuống, chân phải bị lún sâu vào trong đất, miễn cưỡng dùng Quán Hồng thương đánh bật trường thương của Hồng Hi ra, nhưng mà Hồng Hi khi ở trên không trung lại lộn một vòng, trường thương vẽ thành một vòng cung hoa mỹ, từ dưới bụng đâm ra, đâm thẳng tới yết hầu Lâm Minh.
Một thương này quá nhanh, quá bất ngờ, cộng thêm hai lần trước Lâm Minh cứng rắn chống đỡ cho nên chân nguyên vận lên đã tiêu hao hết, trong người khí huyết nhộn nhạo, cho nên không thể ngăn cản một thương này, bị mũi thương của Hồng Hi đâm trúng cổ họng.
Trong khoảnh khắc kia, Lâm Minh có thể cảm nhận rõ ràng thương phong lạnh thấu xương khiến cho cổ họng hắn đau rát, nhưng mà cũng trong nháy mắt này, Hồng Hi đột ngột thu thương, mũi thương chỉ còn cách yết hầu Lâm Minh nửa phân, vẫn chưa đâm vào cổ họng Lâm Minh.
Khống chế lực đạo thật tinh chuẩn!
Dù biết Hồng Hi không có khả năng đâm mình, nhưng mà trong khoảnh khắc thương phong khiến làn da đau rát, Lâm Minh cũng ngừng hô hấp, một thương nhanh như điện này đúng là rất dọa người.
Ba chiêu, chỉ vẻn vẹn ba chiêu, Lâm Minh đã bị đánh bại!
Hồng Hi thu hồi trường thương, nói:
- Lâm Minh, tuy nói ta áp chế chân nguyên, nhưng không áp chế lực lượng, ngươi có thể chống đỡ được ba thương đã là hơn xa võ giả đồng cấp rồi, lực lượng của người đúng là nghịch thiên, chỉ sợ đã hơn năm ngàn cân rồi chứ!
- Năm ngàn ba trăm cân.
Lâm Minh trả lời chi tiết.
- Năm ngàn ba trăm cân! Chậc chậc, võ giả đồng cấp đã bị ngươi bỏ xa mười tám con phố rồi, ngươi dùng lực lượng này luyện thương đúng là rất thích hợp, nếu luyện kiếm lại thực sự lãng phí! Tuy nhiên, vừa rồi ngươi tiếp ta ba thương cũng không phải kỹ thuật tốt nhất của ngươi, vừa rồi ngươi còn thiếu một thứ quan trọng nhất, đó chính là, khí thế!
- Khí thế!
Lâm Minh hơi sửng sốt, đúng vậy, vừa rồi khí thế của hắn đã bị sự linh hoạt, sắc bén của thương chiêu Hồng Hi áp đảo!
- Lúc ngươi quyết đấu với Trương Thương, sở dĩ ngươi sử dụng Thiết Kiều Lan Giang cơ bản nhất cùng với một thương Giao Long Xuất Hải phá tan Lạc Hà trảm của Trương Thương, chính là trong thương chiêu kia mang theo một cỗ khí thế gió nổi mây phun! Nhưng vừa rồi, bởi vì thương chiêu của ta quá nhanh, ngươi căn bản không kịp súc thế! Đúng vậy, khí thế thương chiêu của ngươi tuy mạnh, nhưng lại có nhược điểm trí mạng đó chính là thời gian phát động quá chậm.
- Chu Viêm sử dụng kiếm! Hắn trên phương diện kiếm pháp có trình độ rất cao, công kích cực kỳ linh hoạt, sắc bén, nếu một khi ngươi bị hắn ngăn chặn, như vậy từng chiêu của hắn sẽ nhanh hơn ngươi, mà khí thế của ngươi không kịp tích tụ, đến lúc đó ngươi sẽ bị hắn ép vào trong tiết tấu của hắn, cuối cùng thất bại!
Hồng Hi không hổ là giáo quan của Thất Huyền võ phủ, rất nhanh đã vạch ra từng cái nhược điểm của Lâm Minh.
Đúng vậy, chiêu thức tốt mấy mà không kịp phát động thì cũng vô dụng!
- Ngươi bây giờ sẽ học súc thế trong công kích! Ngươi chắc là đã từng nghe nói, có một ít võ kỹ là đồng nhất, giống như Thập Bát chưởng, ví như cửu kiếm linh tinh?
Lâm Minh gật đầu.
Hồng Hi nói:
- Chiêu thức đồng nhất thường thường bắt đầu từ chiêu yếu nhất, sau đó từng chiêu từng chiêu đánh ra, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước! Có thể ngươi sẽ tự hỏi, làm phí sức như vậy để làm gì, vì sao không đồng nhất đánh ra từng chiêu mạnh như chiêu cuối cùng? Kỳ thật, không phải là bọn họ không muốn đánh như vậy mà là đánh ra không được, đây là một vấn đề súc thế, mà bọn họ cần từ chiêu thức lúc đầu tích tụ ra, tới khi chiêu thức cuối cùng thì hoàn toàn phát ra, đây là súc thế trong chiến đấu!
Lâm Minh giật mình hiểu ra:
- Ta đã hiểu.
- Muốn học súc thế trong chiến đấu rất đơn giản, chiến đấu là được, từ hôm nay trở đi, trừ ăn cơm ngủ ra, thời gian còn lại chúng ta đều phải so chiêu, ta muốn xem ngươi kiên trì được bao lâu.
Trong thời gian mười ngày, Lâm Minh bắt đầu huấn luyện thực chiến địa ngục.
Tuy rằng Hồng Hi nói là trừ ăn cơm ngủ ra, thời gian còn lại đều phải so chiêu nhưng mà không nghĩ tới Lâm Minh lại có thể kiên trì được lâu như vậy.
Tuy rằng Luyện Tạng kỳ võ giả khí huyết kéo dài, tâm phế hữu lực, nhưng mà không có khả năng duy trì chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài như vậy, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện, hắn lại xem nhẹ Lâm Minh một lần nữa rồi.
Lâm Minh này đúng là động cơ hình người vĩnh cửu, sức chịu đựng của hắn đúng là biến thái.
Chân nguyên của hắn so với võ giả đồng cấp đậm đặc hơn nhiều, hơn nữa vô cùng tinh thuần, gần như có thể nói là không ngừng sinh sôi.
Cho dù là bí tịch thất truyền của Thất Huyền cốc mà Tần Hạnh Hiên tu luyện cũng không khoa trương được như vậy. Hồng Hi không biết nói gì, hắn chỉ có thể quy kết tình huống này cho Không Linh võ ý của Lâm Minh và thần lực trời sinh của hắn.
Một lần chiến đấu kịch liệt là suốt tám canh giờ!
Ngay cả Hồng Hi cũng đổ mồ hôi đầm đìa, chiến giáp và quần áo của hắn đã cởi ra vứt sang một bên, mình trần ra trận, mà lúc này Lâm Minh cũng cả người mồ hôi ướt sũng, thở hổn hà hổn hển, hắn thở ra nhiệt khí, mỗi lần thổi ra không khí lại tạo thành một luồng gió nhỏ, ngay cả lá gần Lâm Minh hắn cũng bị thổi rụng.
Hồng Hi tự nhiên chú ý tới hiện tượng này, tiểu tử này, khí tức dài như vậy, khó trách sức chịu đựng tốt như vậy, phế (phổi) của hắn là túi gió sao?
- Hồng giáo quan, tiếp tục!
Tuy rằng Lâm Minh mệt muốn chết nhưng mà ánh mắt lại tràn đầy chiến ý, chỉ trong một ngày, hắn đã tiến bộ kinh người, ban đầu chỉ có thể tiếp được Hồng Hi ba thương nhưng bây giờ một hơi hắn đã có thể tiếp được bảy, tám thương mà không thua, thậm chí có một lần hắn tiếp được mười thương chiêu.
Đây chính là công kích của võ giả Ngưng Mạch kỳ!
Tại hoàn cảnh chiến đấu này, Lâm Minh bắt đầu thăm dò phương pháp chiến đấu trong khí thế, nếu nói trước kia Lâm Minh trong lúc đối địch đều dựa vào lực lượng và chân nguyên đậm đặc của mình mà thắng đối phương nhưng mà hiện tại, hắn cũng dần dần tăng trưởng trên phương diện kỹ xảo chiến đấu.
- Được, lại đến!
Hồng Hi cũng bị Lâm Minh làm cho nhiệt huyết sôi trào, cả ngày chiến đấu, tuy rằng thực lực Lâm Minh thua xa mình nhưng mà hắn cũng không nhẹ nhàng gì.
Mười ngày liên tiếp, mỗi ngày Lâm Minh trừ ăn cơm và ngủ ra thì đều đối chiến với Hồng Hi, bằng vào Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng hai và bật hơi như gió, thổ nạp mạnh mẽ để khôi phục thể lực, mỗi ngày Lâm Minh có thể kiên trì được rất lâu.
Từ ban đầu kiên trì được ba chiêu, về sau có thể kiên trì được hai mươi chiêu, Lâm Minh vận dụng khí thế càng ngày càng thuần thục, khí thế tùy thương đâm ra mà phát, thậm chí thương chiêu dùng hết, khí thế vẫn không hết! Vẫn còn tích tụ vào thương chiêu tiếp theo, càng ngày càng mạnh!
Đồng thời thân pháp Lâm Minh cũng tiến bộ bước dài, Bộ pháp cơ sở cũng không phải khinh công cao thâm gì, động tác của nó vô cùng đơn giản, nhưng mà Lâm Minh lại mạnh mẽ lợi dụng thân thể cường hãn mà khiến cho tốc độ của mình theo kịp động tác của Hồng Hi.
- Ầm!
Sau khi khí thế liên tục tích lũy qua hai mươi chiêu, Lâm Minh bổ ra một thương, khí thế như Trường Giang và Hoàng Hà bổ về phía Hồng Hi, nơi thương phong đi qua, cát bay đá chạy!
- Rất tốt!
Hồng Hi giơ thương đón đánh, nhưng dù vậy vẫn bị khí thế cường đại cùng lực chấn động ẩn chứa trong một thương này của Lâm Minh chấn lui về phía sau một bước.
Đây là lần đầu tiên Lâm Minh đẩy lui Hồng Hi!
Luyện Tạng kỳ đẩy lui Ngưng Mạch kỳ, mặc dù Hồng Hi áp chế chân nguyên, nhưng mà thành tích này cũng đủ để khiến cho người ta kinh ngạc.
Huống chi! Hồng Hi còn không phải võ giả Ngưng Mạch kỳ bình thường!
- Lâm Minh, bây giờ ngươi có gây ra kỳ tích gì thì ta cũng không kinh ngạc nữa.
Hồng Hi cười ha ha, thu hồi trường thương:
- Đây chỉ là mười ngày, nếu như là một tháng thì chỉ sợ ta cũng phải dùng chân nguyên mới có thể đánh bại ngươi.
Tuy rằng Hồng Hi khen ngợi như thế, nhưng Lâm Minh cũng không tự mãn, hắn hiểu rất rõ, đối với võ giả mà nói, tu vi càng cao, chân nguyên lại càng trọng yếu, dùng chân nguyên và không dùng chân nguyên, chênh lệch rất lớn, hơn nữa võ giả Ngưng Mạch kỳ, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đã được đả thông, chân nguyên đã sớm được lưu thông toàn bộ, không chút ngăn trở, công kích bằng chân nguyên mới là thủ đoạn công kích mạnh nhất của bọn họ. Nếu như Hồng Hi xuất toàn lực, trong vòng ba chiêu hắn phải chết không thể nghi ngờ. Hắn nói:
- Ta và giáo quan còn khoảng cách rất xa, nếu như Hồng giáo quan nghiêm túc, ta có thể ngăn cản chiêu tiếp theo đã là cực hạn rồi.
- Hắc! Tiểu tử ngươi, còn muốn bằng vào thực lực Luyện Tạng kỳ toàn lực ứng phó với võ giả Ngưng Mạch kỳ đỉnh phong? Có thể đẩy lui võ giả Ngưng Mạch kỳ áp chế chân nguyên đã là không tệ, ngươi còn chưa thỏa mãn?
Nghe Hồng Hi nói như vậy, Lâm Minh cũng cười, quả thật, tu vi bây giờ của hắn còn quá thấp, so với Ngưng Mạch kỳ kém tận ba cảnh giới! Hơn nữa cảnh giới võ giả, càng về sau thì càng khó đột phá, chênh lệch thực lực cũng lại càng lớn!
Hồng Hi nói:
- Ngày mai chính là quyết đấu giữa ngươi và Chu Viêm, hôm nay tới đây đi, ngươi về nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, nếu như bị thua, ta cũng không tha cho ngươi.
Lâm Minh cười nói:
- Mới đầu ta khiêu chiến Chu Viêm quả thật cũng không mấy nắm chắc, nhưng sau nhiều ngày huấn luyện cùng giáo quan, ta đã nắm chắc rất nhiều.
- Hắc, xem như không uổng công ta dạy ngươi!
Bây giờ Lâm Minh có thực lực Luyện Tạng kỳ đại thành, mà Chu Viêm lại mới bước vào Dịch Cân kỳ.
Chỉ chênh lệch nửa cảnh giới nhưng mà trong chiến đấu giữa thiên tài đỉnh cao thì nửa cảnh giới rất khó san bằng, huống chi Chu Viêm tiến vào trong Thất Huyền võ phủ nhiều hơn Lâm Minh tới hai năm rưỡi. Trong thời gian này, hắn sử dụng bảy đại sát trận trong Thất Huyền võ phủ trong thời gian dài.
Chu Viêm, tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, hắn đại biểu cho tuyệt đỉnh thiên tài của Thất Huyền võ phủ ngoài ba người Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc ra!
Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã trôi qua một tháng, cũng là ngày thứ sáu mươi tư Lâm Minh tới Thất Huyền võ phủ, cũng là ngày Lâm Minh và Chu Viêm quyết đấu, địa điểm chiến đấu đó là Diễn Võ trường của Thất Huyền võ phủ.
Ở Thất Huyền võ phủ, một ít nơi là bí mật và nơi kế thừa của Thất Huyền võ phủ, ví như Tàng Thư các, bảy đại sát trận, Vạn Sát trận, Lung Linh tháp, đều thuộc loại cấm địa, không cho phép ngoại nhân tiến vào. Lúc trước thập hoàng tử và người của thái tử có thể tiến vào chỗ khe núi Vạn Sát trận quan sát chiến đấu xếp hạng, cũng là bởi vì bọn họ có hậu trường rất mạnh, cho nên mới được từ xa quan sát.
Ngoài những nơi đó ra, những nơi khác Thất Huyền võ phủ quản lý cũng không phải quá nghiêm, ví như bài giảng công khai tại quảng trường võ phủ, Lâm Minh có thể mượn một tấm thẻ bài nghe bài giảng tiến vào Cầm phủ nghe công khai bài giảng và tra tư liệu.
Giống như những nơi này, chỉ cần có giấy thông hành hoặc là thân phận quý tộc thì có thể tiến vào.
Diễn Võ trường cũng liệt vào trong danh sách này.
Đệ tử võ phủ có thể tự nhiên cử hành luận võ, cũng thường có người tới Diễn Võ trường xem chiến.
Mà hôm này, Diễn Võ trường lại rất đông người, những người này đều là những nhân vật khó lường, bọn họ hoặc là thiên tài Thất Huyền võ phủ, hoặc là vương công quý tộc Thiên Vận thành, hoặc là đại gia tộc hoặc nhân vật phong vân gì đó.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật