Thoại ngữ lạnh như băng vang lên trong tai đám người, tuy những người này đều là cường giả Thành Cương cảnh, đã sớm nóng lạnh bất xâm, nhưng nghe nói như thế vẫn nhịn không được rùng mình!
- Khẩu khí thật lớn, để cho chúng ta toàn bộ chết? Không biết trời cao đất rộng, ta xem là ngươi phải chết a!
- Mọi người không cần lưu tình, ta còn là lần đầu tiên bái kiến tiểu tử cuồng vọng như vậy, dám cùng những trưởng lão như chúng ta nói như thế, thật sự là chán sống!
Những trưởng lão này là từ tứ đại gia tộc đi ra, mỗi người đều là thế hệ cuồng ngạo, tuy trong nội tâm cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn nhịn không được rống lên.
- Xem ra các ngươi là ý định toàn bộ chết rồi. Cái kia tốt, ta thành toàn các ngươi!
Nhiếp Vân đột nhiên động!
Vèo! Bành!
Một đạo thân ảnh tựa như u linh, trong chớp mắt từ trong đám trưởng lão xẹt qua, chỗ đi qua, sẽ phát ra một tiếng bành… giòn vang, vốn là trưởng lão ở trong mắt người khác cường đại vô cùng, đầu liền vỡ thành thủy tinh, máu tươi bắn tung toé khắp nơi!
- Muốn chết…
Phùng Long Tiền là nhân vật thiên tài của Phùng gia, nay chưa qua bốn mươi tuổi đã đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong, một đôi đại chùy thi triển ra, mặc dù là Binh Giáp cảnh cũng mơ tưởng tới gần, hắn chứng kiến thiếu niên chạy tới cạnh mình, con mắt lóe lên, song chùy đột nhiên đánh ra ngoài!
Một chiêu này như hai ngọn núi ập tới, chẳng những lực lượng mười phần, tốc độ cũng cực nhanh, đừng nói đồng cấp không có người lẫn qua, ngay cả Binh Giáp cảnh sơ kỳ muốn tránh thoát cũng không dễ dàng như vậy!
Bành!
Quả nhiên, đại chùy không hề ngăn trở nện ở trên đầu Nhiếp Vân đang vọt tới, chấn động kịch liệt, xuất hiện cũng không phải đầu lâu của Nhiếp Vân vỡ vụn, óc văng tung tóe, mà là hai đại chùy trong tay mình xuất hiện một cái hố nhỏ.
Thiết chùy của mình lại không cứng rắn bằng đầu của đối phương!
- Điều này sao có thể! Tại sao có thể có người thân thể cứng rắn hơn thiết chùy?
Chứng kiến cái hố nhỏ kia, Phùng Long Tiền cảm thấy sắp muốn điên rồi, đang muốn tiếp tục nói chuyện, đã cảm thấy yết hầu đau xót, con mắt thấy được đầu mình rơi trên mặt đất!
Cửu Chuyển Niết Bàn Công lần thứ nhất Niết Bàn thành công, trước kia bởi vì Hoàng Viêm linh thạch không đủ mà trì hoãn Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ hai cũng đã nhận được tiến bộ, thuận lợi đạt đến đại thành!
Tầng thứ hai đại thành đừng nói một đôi thiết chùy, cho dù Quý tộc hạ phẩm binh khí đánh lên người hắn, cũng sẽ trực tiếp nứt vỡ, một chút tác dụng cũng không có!
Giết chết Phùng Long tiền, Nhiếp Vân như giết chết một con gà, trong ánh mắt không có chút chấn động nào, chứng kiến trước mắt lại có một trưởng lão giơ lên binh khí, liền xông lên!
Bành! Bành! Bành!
Máu tươi lan tràn, nhuộm đỏ cả mặt đất, rất nhiều trưởng lão vốn là quát tháo Lạc Thủy thành, lúc này đã có mười cái nằm trên mặt đất, triệt để biến thành thi thể.
- Ah… Tiểu tử này không phải người, mọi người đi mau!
- Làm sao có thể lợi hại như vậy! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chứng kiến người vây quanh nguyên một đám tử vong, vô luận Thành Cương cảnh sơ kỳ, hay đỉnh phong, từng cái đều không gánh được một chiêu, tất cả mọi người sợ hãi!
Bọn hắn bất quá nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng hợp tác với Nhiếp Cường, cũng không phải đi qua tìm cái chết a, biết rõ hẳn phải chết còn tiến lên, đó là não tàn!
Bọn hắn không phải não tàn, cả đám bắt đầu lui về phía sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
- Vừa rồi cho các ngươi đi, các ngươi không đi, hiện tại đã muộn!
Không để ý tới bọn hắn khủng hoảng, Nhiếp Vân cười lạnh, phải tay khẽ vẫy, tiểu Hổ cùng hắn một trước một sau vọt tới.
Thất phu giận dữ, máu tươi năm bước, thiên tử chi nộ, thây người trăm vạn, mà Huyết Ngục Ma Tôn giận dữ, Thiên Địa biến sắc, huyết nhuộm Thương Khung!
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Cả đám thi thể té trên mặt đất, giống như thu hoạch lúa mạch, không đến một phút đồng hồ, liền có mười mấy người té trên mặt đất.
- Ọe…
Chứng kiến một màn trước mắt, dạ dày của Nhiếp Cường rốt cục nhịn không được, một ngụm phun ra!
Hắn bái kiến sát nhân, mình cũng giết qua người, nhưng sát nhân biểu hiện trên mặt một chút cũng không thay đổi như vậy, cảm giác sát nhân so với giết gà còn đơn giản, lại là lần đầu tiên thấy, rung động mãnh liệt làm hắn rốt cuộc không chịu nổi!
Cái này… Đây là người sao?
Tuổi còn nhỏ, tại sao có thể có tâm tính như thế, quả thực tựa như một ma quỷ tới từ địa ngục!
Kỳ thật hắn không biết, Nhiếp Vân ở kiếp trước đã bị người xưng là ma quỷ! Huyết Ngục Ma Tôn, Lệ Quỷ trong địa ngục huyết trì, Ác Ma trong Tôn Giả!
Nhiếp Vân cũng không phải người thị sát khát máu, dưới tình huống bình thường, tình nguyện văn đấu cũng không động thủ, thật giống như trước kia đối phó Nhiếp Liễu, đối phó Lý Phúc, chỉ cần đối phương khuất phục, thì quyết sẽ không tạo sát nghiệp, nhưng đối với người đụng vào nghịch lân của hắn, lại không giống với lúc trước, nhổ cỏ không trừ gốc, mưa xuống lại sinh, hắn quyết không cho phép đối thủ có cơi hội lần thứ hai phản công! Chỉ cần động thủ… chết!
Nhiếp Cường hoàn toàn chạm đến nghịch lân của hắn, hơn nữa còn chạm đến nhiều lần, cho nên, lần này Nhiếp Vân tới căn bản không có ý nhân từ, ai ở bên cạnh đối phương… chết, mặc kệ gia tộc nào, địa vị gì, Thiên Vương lão tử cũng không được!
Đắc tội Nhiếp Vân ta, đắc tội Huyết Ngục Ma Tôn ta, kết cục chỉ có chết, mới có thể tiêu trừ lửa giận trong lòng!
- Ta liều mạng với ngươi!
Nôn mửa xong, chứng kiến thuộc hạ đi theo mình đã chết không sai biệt lắm, Nhiếp Cường biết rõ lại không có đường lui, trên mặt dữ tợn, mạnh mẽ lao đến chỗ Nhiếp Vân.
Lần này trước khi vọt tới cũng không phải lỗ mãng chạy như điên, mà là song chưởng điệp gia, đánh ra Trường Giang Tam Điệp Lãng!
Bộ võ kỹ này là chiến lực mạnh nhất trước mắt của hắn, một khi sử dụng, Binh Giáp cảnh sơ kỳ cũng phải tạm lánh mũi nhọn, hắn tự tin cho dù không thể đánh chết đối phương, ít nhất cũng có thể trở ngại thoáng một phát, sau đó mình thuận lợi đào tẩu!
Bất quá, hắn tính toán đã thất bại, hắn nằm mộng cũng nghĩ không ra, chiêu này là thiếu niên trước mắt đưa cho phòng đấu giá đấu giá, trong đó còn lưu lại chuẩn bị ở sau a!
Hô!
Nhiếp Vân thoáng một phát đã phá vỡ Trường Giang Tam Điệp Lãng phòng ngự, bàn tay lớn đưa về phía trước, hô, liền nắm lấy cổ họng của hắn.
- Ngươi không thể giết ta, chúng ta là đường huynh đệ, huyết mạch trong cơ thể đều là của Nhiếp gia…
Cảm nhận được sát ý trên người đối phương, Nhiếp Cường sợ hãi, không ngừng run rẩy, sốt ruột hô.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật