- Hắn... Lại dùng một quyền đả bại Mộc Thắng Tuyết?
- Thật là lợi hại, đây là chiêu số gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua.
Nhìn thấy thiếu niên vừa ra tay đã đánh Mộc Thắng Tuyết thành chó chết, Mộ Thanh, Mộ Hà không còn thái độ lười biếng như ban đầu, trong mắt của bọn họ mang theo thần thái không tưởng tượng nổi.
Bọn họ ở chung nhiều năm cho nên biết rõ thực lực Mộc Thắng Tuyết rất rõ ràng, một kẻ nhìn yếu nhất trong đám người, không vận dụng binh khí, chỉ dùng một quyền là có thể đả thương đối phương, hiệu quả như vậy cho dù là mình cũng không làm được, Vân Đồng làm rất tiêu sái mới là điểm làm bọn họ không dám tin tưởng.
- Tốt, không tệ, loại thực lực này mới có tư cách thám hiểm với chúng ta.
Thấy Nhiếp Vân một chiêu đánh Mộc Thắng Tuyết nằm như chó chết, trong mắt Tề Dương mang theo một đạo hào quang, ngay sau đó hắn áp chế và lên tiếng.
Hắn nói như vậy cũng không có ai dị nghị gì, lại nói Nhiếp Vân biểu hiệu lực lượng làm bọn họ rung động quá lớn, làm cho những người khác cũng mang theo nội tâm kiêng kị.
- Nếu như chúng ta liên hợp thám hiểm, tìm kiếm Cửu Tâm Yêu Quả Thụ, ta cũng không muốn khi gặp bảo vật lại lục đục, còn không bằng hiện tại nói rõ chi tiết phân phối lợi ích từ trước, như vậy đã có thể miễn trừ tranh chấp, cũng có thể làm chúng ta an tâm phối hợp với nhau.
Tên Âm Dương tưởng thủy sư lên tiếng lần nữa.
- Âu Dương huynh nói không tệ, ta thấy nên phân phối bảo vật từ trơớc mới thỏa đáng!
Mộc Thắng Tuyết giãy dụa đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo oán độc.
Vừa rồi ám kình của Nhiếp Vân không nhỏ, dù sao không có hạ sát thủ cho nên không có khả năng một quyền đánh chết hắn, cho nên hắn mới có thể chỉnh đốn và bay lên lần nữa.
- Chúng ta có bảy người, một khi cộng đồng đạt được bảo vật, không bằng phân thành bảy phần, mỗi người một phần, như vậy cũng công bằng hợp lý.
Song bào thai Mộ Thanh lên tiếng.
- Ta cũng đồng ý, nếu như bảo vật không đến bảy phần, đạt được bảo bối phải xem giá trị của bảo vật mà đền bù tổn thất, mọi người sẽ có tin tưởng và động lực hợp tác lẫn nhau, cũng không ngăn cản lẫn nhau.
Mộ Hà vừa cười vừa nói.
- Phân thành bảy phần? Đền bù tổn thất? Làm gì có chuyện tốt như thế?
- Hừ, nếu như không bằng vào lực lượng tưởng thủy sư của ta mang các ngươi đi, các ngươi mơ tưởng tiến vào cái gọi là Yêu Thánh Cổ Khư, không quản các ngươi phân phối bảo vật làm sao, ta ít nhất phải có được một phần ba.
Âu Dương tưởng thủy sư lên tiếng, hắn cười lạnh nhìn mọi ngươi.
- Một phần ba?
Nghe được Âu Dương tưởng thủy sư sử dụng công phu sư tử ngoạm, không chỉ Nhiếp Vân mày nhăn, ngay cả Tề Dương cũng không vui.
- Như thế nào, không muốn? Không muốn thì hiện tại ta tự đi, dù sao bằng vào thiên phú tưởng thủy sư của ta, trong nước chính là thiên hạ của ta, trên lục địa ta còn có thể sợ các ngươi, tiến vào trong biển ta chính là vô địch.
Âu Dương cười hắc hắc, trong giọng nói mang theo uy hiếp của tiểu nhân đáng buồn nôn.
Đúng thế, trong nước chính là thiên hạ của tưởng thủy sư, nếu như hắn không hỗ trợ mọi người, cho dù trơ mắt nhìn bảo tàng cũng khẳng định là con nhím đầy gai, nhìn được mà không chiếm được.
- Một phần ba thì một phần ba, ta cũng không nhiều lời, cũng như Âu Dương Thành, cũng muốn một phần ba, một pâần ba còn lại các ngươi tự phân.
Tề Dương không có phản bác, hắn không nhiều lời, lập tức nói ra mục đích của mình.
- Năm người chúng ta phân một phần ba?
Nhiếp Vân còn chưa nói lời nào, hai nữ Mộ Thanh, Mộ Hà đã tỏ vẻ không hài lòng.
- Cũng khó trách mọi người liên thủ tìm bảo tàng, cùng xuất lực nhưng dựa vào cái gì hai người các ngươi chiếm hai phần ba, năm người chúng ta chỉ có một phần ba.
- Tề Dương công tử, làm vậy không tốt đâu, nếu như chúng ta đạt được chín viên Cửu Tâm Yêu Quả Thụ, các ngươi lấy sáu thì chúng ta làm sao chia.
Bách Hoa Tu cũng mất hứng lên tiếng.
- Làm sao chia? Nếu như Mộ Hà nói như vậy, các ngươi đạt được bảo bối nhưng không thể đền bù tổn thất, bằng không thì các ngươi chiến đấu, chỉ cần chết hai người chẳng phải phân phối xong hay sao?
Tưởng thủy sư Âu Dương Thành cười âm hiểm, lời nói của hắn vô cùng chói tai.
- Tốt, biện pháp thật tốt!
Nghe được Âu Dương Thành nói thế, trong mắt Mộ Thanh mang theo một tia tàn nhẫn, nàng cười nhạt không biết nghĩ tới cái gì.
Có thể đạt tới Chí Tôn đỉnh phong, cho dù là người nào cũng là thế hệ quả quyết, nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Thanh lúc này đã biết rõ nàng đã nổi sát tâm với Âu Dương Thành.
- Được rồi, mọi người cũng không cần cãi lộn, chuyện này quyết định vậy đi, chúng ta đi thôi!
Tề Dương khoát tay cắt lời mọi người.
- Tề Dương công tử nói đúng,, tất cả đều vì bảo bối, nhưng...
Đột nhiên, Nhiếp Vân mở miệng.
Tuy nhiên vừa rồi Nhiếp Vân một chiêu đánh bại Mộc Thắng Tuyết sáng lập vô thượng uy nghiêm, nhưng dù sao và mọi người tiếp xúc thời gian đoản, mọi người thấy hắn lúc này thời điểm mở miệng, trừ Bách Hoa Tu bên ngoài, tất cả đều mày nhăn lại.
- Làm càn, ở đây làm gì có phần ngươi nói chuyện. Tất cả chúng ta đều dùng Tề Dương công tử cầm đầu, hắn nói cái gì chính là cái gì! Còn không câm miệng cho ta!
Mộc Thắng Tuyết quát lạnh một tiếng.
- Nếu như còn muốn trở thành chó chết lần nữa thì cứ tiếp tục nói!
Không để ý tới hắn quát lớn, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi...
Nhớ tới uy lực một quyền của thiếu niên vừa rồi, sắc mặt Mộc Thắng Tuyết biến thành màu đỏ sau đó lại hóa thành màu trắng, hắn không tự chủ lui về phía sau hai bước, muốn phản bác một ít nhưng hắn không nói thành lời.
- Chúng ta là chỉnh thể, Mộc Thắng Tuyết, ngươi yên tâm, đừng nếu nói kẻ khác không thể đánh ngươi thành chó chết, cho dù dám động thủ chính là đồ không biết tuân lệnh, ta sẽ đánh chết.
Tề Dương hất tay lên, hắn đứng trước mặt Nhiếp Vân và Mộc Thắng Tuyết, lúc này trên người sinh ra hào khí chí cao vô thượng, lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên.
- Vậy sao? Ha ha! Néu Tề Dương công tử muốn bảo vệ Mộc Thắng Tuyết, như vậy ta muốn biết ngươi làm cách nào bảo hộ hắn!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, huyền ngọc chi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, cổ tay hơi chấn động, Đại Lực đan điền mang theo đại địa chi thế tấn công thẳng vào Tề Dương công tử.
Nếu thời điểm này vẫn lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng, đối phương sẽ càng ngày càng áp bách ngươi, nếu đã như thế cứ động thủ lập uy là được.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật