Trang chủ » Vô Tận Đan Điền » Chương 139: Phong ấn

Chương 139: Phong ấn

Trữ Vương cùng Đông Vương đều là khí tông cảnh đỉnh, sau khi yêu hóa thân thể cứng rắn vô cùng, tuy mũi tên không bắn xuyên được phòng ngự của bọn họ, nhưng lực đánh thật lớn khiến bọn hắn chịu khổ sở, nội tạng bị chấn động.

- Lao ra!

Cố nén thương thế trong thân thể, Trữ Vương hí dài một tiếng, thả người xông về phía trước, mới đi vài bước lại va chạm vào một cơ quan, vì thế từng đạo dịch thể mang theo tính ăn mòn cực mạnh lập tức phun qua!

- Đáng giận a…

Bị chất dịch ăn mòn phun đầy đầu, quần áo toàn thân bị ăn mòn tiêu tán, máu tươi văng tung tóe không còn chỗ nào lành lặn, cả Trữ Vương cùng Đông Vương như sắp qua đời!

Nơi này tại sao có nhiều cơ quan như vậy, những nhân loại kia tại sao không đụng tới, toàn bộ làm cho họ đụng phải…

Hai người còn đang rối rắm, một thanh âm thản nhiên vang lên.

- Kỳ thật nếu các ngươi dựa theo phương hướng xếp thỏi vàng mà đi, sẽ không chạm vào cơ quan, ta có ý tốt cho các ngươi vàng, lại chỉ điểm đường đi cho các ngươi, lại không nghe, nhất định muốn đi vào bẫy rập, ai, nói các ngươi ngu ngốc thật sự xin lỗi hai từ này nha!

- Ngươi…phốc!

Nghe lời châm chọc âm dương quái khí, Trữ Vương cùng Đông Vương rốt cục không nhịn được nữa, lại bị thương thế, không ngừng phun máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Con mẹ nó thật hố người, có ý tốt cấp vàng? Còn chỉ đường…chỉ sợ nếu chúng ta đi nhặt vàng, sẽ chết thảm hại hơn đi!

- Ai, dù sao cũng không nói chuyện được hòa bình với đám yêu nhân các ngươi…

Thanh âm kia như lắc đầu, tựa hồ phi thường thất vọng, tùy tay nhặt lên thỏi vàng hướng một hòn đá ném tới.

Oanh long long!

Thỏi vàng nện lên tảng đá, giống như va chạm vào cơ quan, lần này không phải mưa tên cũng không phải chất dịch ăn mòn, mà từng đạo khí kình giống như phong nhận quét ngang, hướng Trữ Vương cùng Đông Vương hung hăng bổ tới!

Trận pháp công kích có thể dùng năng lượng chứa đựng phóng thích khí kình công kích, những công kích này còn lợi hại hơn cả những mũi tên trước đó, cho dù hai người này là khí tông đỉnh khẳng định cũng phải uống một hũ!

- Ha ha!

Làm xong việc này, thân ảnh nghênh ngang nhặt lên những thỏi vàng, đi về hướng đám người Lạc Khuynh Thành.

- Bọn hắn làm sao vậy?

Nghe được tiếng cơ quan khởi động, Trữ Vương cùng Đông Vương lại gào khóc thảm thiết, trên mặt đám người Lạc Chiêm Hào đồng thời lộ vẻ cổ quái.

Bọn họ không nhìn thấy được rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng từ thanh âm mà xem nhất định đang bị tra tấn không nhỏ.

- Ha ha, không có việc gì, dùng cơ quan đối phó binh giáp cảnh đỉnh có lẽ có thể giết chết, nhưng muốn giết hai khí cảnh đỉnh thì có chút khó khăn, bất quá dù không giết chết cũng đủ cho bọn hắn hưởng thụ một hồi, đi nhanh thôi, bằng không chờ bọn hắn thoát khỏi bẫy rập chúng ta sẽ phiền toái!

Nhiếp Vân bật cười, cũng không giải thích rõ ràng, mang theo mọi người đi thẳng về phía trước.

Tuy những cơ quan kia rất lợi hại, nhưng nếu muốn giết chết khí tông cảnh đỉnh còn có chút khó khăn, nhiều nhất chỉ làm bọn hắn hao tổn nửa cái mạng mà thôi.

Cho dù chỉ còn nửa mạng nhóm người mình cũng không khả năng chống cự chính diện, còn không bằng tiếp tục đi tới, lấy được bảo bối có nắm chắc đánh chết người rồi nói sau.

Mang theo mọi người đi thêm một lát, liền chứng kiến sương mù chậm rãi tiêu tán, xuất hiện một điện phủ cực lớn.

Điện phủ huy hoàng trang nghiêm, mang theo khí tức chí cao chí thượng.

- Đây là Lạc Khúc đại điện! Là địa phương trọng yếu nhất trong mộ Lạc Khúc, tổ tiên lưu đồ vật hẳn ở chỗ này!

Chứng kiến điện phủ, ánh mắt Lạc Chiêm Hào sáng lên.

- Nơi này hình như không có gì a?

Lạc Khuynh Thành nghi hoặc nói.

Đại điện rộng lớn hùng vĩ, bên trong có hơn trăm ánh đèn sáng ngời, chiếu sáng khắp nơi, làm cho người ta chỉ cần đưa mắt nhìn qua là có thể chứng kiến hoàn toàn hoàn cảnh xung quanh.

Dựa theo đạo lý, nếu nơi này thật sự là địa phương trọng yếu nhất của mộ Lạc Khúc, hẳn phải có không ít bảo vật, ít nhất là vũ kỹ công pháp, binh khí hẳn cũng không thiếu, nhưng vì sao lại trống rỗng không có vật gì?

- Xác thực có chút kỳ quái!

Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, nhăn mày, cảm thấy có chút khó tin.

Hao hết tâm tư đi tới nơi đây, tính toán tìm kiếm bảo vật có thể đối phó Yêu tộc xâm lấn, nếu tay không mà về, thật sự muốn khóc!

- Vào xem đi, ở đây cũng không thấy được gì!

Nhiếp Tiếu Thiên đi thẳng về phía trước, bất quá đi vài bước liền ngừng lại, nhăn mày:

- Nơi này hình như có phong ấn!

- Phong ấn?

Nhiếp Vân thoáng lặng người, vội vàng đi qua đưa tay sờ soạng phía trước, quả nhiên phát hiện dị thường.

Tuy cửa đại điện thoạt nhìn trong suốt, không có cái gì, nhưng lại có một tầng màng ngăn cản người bên ngoài, phong ấn này có chút tương tự phong ấn dưới thủy đàm trước đó, chẳng qua càng thêm lợi hại, khó thể phá vỡ.

- Đây là ấn ký chí tôn, chỉ có cường giả chí tôn đỉnh mới có thể bố trí, Khuynh Thành, cho ta một giọt máu thử xem!

Cảm giác phong ấn một thoáng, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.

Tu vi đạt tới cấp bậc chí tôn, đã có được nhiều năng lực vượt qua người thường tưởng tượng, loại ấn ký chí tôn là thủ pháp huyền diệu sau khi đạt tới cấp bậc chí tôn mới lĩnh ngộ được, những phong ấn như vậy cho dù là khí tông cảnh đỉnh cũng đừng mong phá vỡ.

Nếu mộ Lạc Khúc là do Lạc gia tổ tiên lưu lại cho hậu nhân, vậy dùng máu huyết của họ có thể mở ra.

- Ân!

Lạc Khuynh Thành cắt qua ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một giọt máu bay về phía phong ấn.

Oanh long long!

Máu vừa rơi vào phong ấn, cả đại điện lay động, đột nhiên một thanh âm thật lớn vang lên.

- Ha ha, rốt cục có người tới đây…

Thanh âm hùng hồn mạnh mẽ, như tiếng sấm vang vọng cả đại điện, nhiễu quanh lượn lờ, kéo dài không dứt.

- Lưu Âm phong ấn?

Nhiếp Vân nghe được không phải có người đang nói chuyện, mà là một loại hình thức phong ấn đặc thù mà thôi.

Loại phong ấn này có thể đem lời nói lưu lại, một khi máu cùng phong ấn phù hợp, sẽ tự động truyền ra, nhắc tới thật sự làm người ta ngạc nhiên, trên thực tế có công hiệu rất giống ký ức thủy tinh thạch, chẳng qua bảo tồn thời gian lâu thì thanh âm gợi lên càng thêm vang dội.

- Có thể hoạt hóa phong ấn nói rõ nhất định là hậu nhân của Lạc Khúc này, có tư cách hưởng dụng những gì ta lưu lại!

Thanh âm nói tiếp, mọi người chứng kiến phong ấn trước mắt giống như nước gợn nhộn nhạo khuếch tán, xuất hiện một cánh cửa có thể cho mọi người đi vào.

- Đi vào!

Mọi người nối đuôi nhau đi tới, vừa đi vào liền nghe oanh long long một trận, cánh cửa biến mất, phong ấn như nước gợn lại bao phủ toàn bộ đại điện.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật