Trang chủ » Vĩnh Sinh » Chương 4: Cửu khiếu kim đan

Chương 4: Cửu khiếu kim đan

"Có người chết đuối sao?"

Phương Hàn vội vã nhảy xuống nước, đem người nọ vớt lên.

"Không còn thở nữa, đây chắc là một xác chết trôi." Khi Phương Hàn cứu người này, trái tim hắn đập liền mạnh. Tràng cảnh trước mắt cũng khiến kẻ khác kinh hãi.

Người này thực đã chết, toàn thân phù thũng, trên ngực xuất hiện vết thương thật dài, lại bị đốt cháy nữa.

"Người này bị sét đánh sao?" Phương Hàn thấy vết thương, chợt nhớ lại, trước đây ở quê có người bị sét đánh, mùi khét cũng như vậy.

Trên thân tử thi là một bộ y phục vô cùng hoa lệ, màu ám kim sắc, giọt nước ở trên lại như rơi trên lá sen cuộn tròn chảy xuống, không dính lại nửa điểm, hơn nữa cầm trong tay vô cùng mềm mại, trơn nhẵn, Phương Hàn làm nô tài ở Phương gia cũng gặp không ít, thế nhưng vải vóc giống như vậy lại chưa từng thấy qua.

"Làm sao bây giờ? Nên báo quan, hay làm thế nào đây? Một cái mạng cũng không phải chuyện đùa!" Phương Hàn chuẩn bị bỏ lại thi thể rồi chạy đi báo quan, thế nhưng hắn lại do dự nghĩ: "Người này ăn mặc như vậy chắc là một đại nhân vật, sao lại chết ở chỗ này? Nếu như hắn làm chuyện gì đó phạm pháp, mình đi báo quan, mà bọn họ lại truy hỏi, chỉ sợ sẽ rước phiền phức vào thân, còn không bằng đem hắn đi chôn, xuống mồ an lành, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."

Trong lòng nghĩ vậy, Phương Hàn liền kéo thi thể chuẩn bị tìm một chỗ chôn.

Bịch!

Đúng lúc này, trong thi thể đột nhiên rơi ra một vật giống như vàng mà không phải vàng, sắt cũng không phải sắt. Đó là một cái hộp to cỡ lòng bàn tay, giống như nghiên mực, rất nặng.

Cùng lúc đó lại rớt xuống một pho cổ quyển đồ họa.

Hử?

Phương Hàn nhặt lấy hộp kim thiết, cúi xuống nhặt tiếp pho cổ quyển đồ họa, liền phát hiện bối cảnh trên mặt cổ quyển đồ họa một mảnh đen kịt, loáng thoáng thấy một cái bóng giao long đang ẩn núp, hình như đó cũng không phải là một bức họa, mà là một khung cửa sổ, giống như nối thông với một không gian khác.

"Một bức tranh, cũng là một bảo vật, nước cũng không thấm. Nếu là vật tầm thường, chỉ cần nhiễm một chút nước là tan ra ngay." Phương Hàn gật gù nghĩ, tuy rằng không biết gì về tranh chữ, thế nhưng dựa theo lẽ thường, hắn cũng đoán được đó là một bảo vật.

Hắn tiếp tục quan sát hộp kim thiết, chỉ thấy trên mặt có một chiếc khóa nho nhỏ bằng vàng.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn liền kiếm một tảng đá bên bờ sông, cố sức đập, răng rắc, chiếc khóa bị đập vỡ.

"Đúng là vàng thật a, một lượng vàng tương đương với mười hai quan ngân, cái khóa này cũng đáng bốn năm lượng. Chỉ có điều đây là vật của người chết, mình có nên lấy không? Có câu nói, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo..." Phương Hàn trầm tư một hồi: "Phì, ta bất quá chỉ là một tên gia nô mà thôi, cái gì mà quân tử với lại không quân tử, trong sách không phải cũng có câu, không có ở đây, không lấy mới lạ sao? Lấy."

Phương Hàn nắm lấy chiếc khóa vỡ dấu vào trong ngực.

Sau đó hắn mở hộp ra.

Nắp hộ vừa mở, đồ vật bên trong liền lộ ra.

Một quả đan dược to cỡ ngón cái màu ô kim, kỳ quái chính là, trên viên đan dược này còn có chín lỗ nhỏ, trong chín lỗ nhỏ tản mát ra mùi thuốc nồng nặc, Phương Hàn vừa ngửi liền cảm thấy tinh thần thoải mái, toàn thân nhẹ nhàng, bao nhiêu mệt nhọc đều bị quét sạch.

Càng thần kỳ chính là, chín lỗ nhỏ lại giống như sinh mệnh, bên trong ẩn chứa khí lưu, liên tục phập phồng, phun ra nuốt vào. Hình như bên trong ẩn chứa một cỗ sinh mệnh lực kỳ lạ.

"Mai đan dược này còn kỳ diệu gấp trăm nghìn lần so với Linh Chi Hoàn, Tuyết Tham Hoàn của Phương gia." Phương Hàn có thấy qua đám đệ tử Phương gia tu luyện võ công, thỉnh thoảng lại dùng dược hoàn để bồi dưỡng, dược hoàn đó đều qua nghìn lần luyện chế mới tạo thành, thế nhưng lại không thể sánh bằng viên đan dược trước mắt, có thể nói là cách xa một trời một vực.

"Ta cũng nghe đám đệ tử Phương gia nói qua, nghe đồn dùng linh đan diệu dược có thể đả thông gân cốt, điều trị nội thương, rửa sạch tụ huyết, hoạt lạc tinh thần, dùng một viên có thể tiết kiệm rất nhiều năm khổ công rèn luyện thân thể, bù đắp nguyên khí không đủ của bản thân. Chẳng lẽ mai kim đan này, chính là loại dược vật đó, ta chỉ ngửi mùi cũng cảm giác tinh thần sảng khoái."

Phương Hàn cầm mai Cửu Khiếu Kim Đan này lên, cảm giác như nắm một con bọ cánh cam vậy, hắn ngẫm lại xem mình có nên nuốt vào hay không,

Chỉ có điều suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không dùng ngay, dù là thuốc bổ cũng không thể ăn bậy.

Đám đệ tử Phương gia mỗi ngày dùng dược vật cũng đều đúng hạn, đúng số lượng, cân nhắc cẩn thận xong mới dám dùng.

Phương Hàn cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên là biết, dù là linh đan diệu dược, nếu như không biết cách dùng cũng dẫn đến lợi ít mà hại nhiều.

"Vị đại nhân này, thi thể của ngươi để ta vớt được, ta sẽ chôn cất ngươi, xuống mồ rồi sẽ yên ổn, hai kiện đồ vật này coi như là thù lao, hai chúng ta không ai nợ ai."

Phương Hàn đem Cửu Khiếu Kim Đan đặt vào trong hộp, cúi xuống tử thi nói.

Hắn vừa nói vừa cố gắng kéo thi thể.

Nào biết khi di chuyển, thi thể này liền khẽ động rồi đột nhiên ngồi dậy rồi lẩm bẩm "Thần thông bí cảnh, quả nhiên không phải tầm thường! Vũ Hóa Môn không hổ là một trong thiên hạ Tiên Đạo thập đại môn phái! Phương Thanh Tuyết không hổ là một trong những đệ tử kiệt xuất, xem ra thiên hạ lại xuất hiện thêm một vị cường giả. Chỉ là ta muốn xem ngươi có thể hay không đạt đến thần thông chi đạo cầu được trường sinh bí cảnh! Dù là tiến vào thần thông bí cảnh, sau trăm tuổi cuối cùng sẽ chết. Chỉ khi bước vào trường sinh bí cảnh mới chân chính siêu thoát..."

"Xác chết vùng dậy! Không đúng, nghe đồn cương thi không biết nói, mà ban ngày cương thi cũng không xuất hiện." Mà thi thể này lại ngồi dậy còn lẩm bẩm nói chuyện, Phương Hàn cả kinh thầm nghĩ đây cũng không phải chuyện đơn giản.

"Là ngươi đã cứu ta sao?" Thi thể nghe thấy tiếng động, ngoái đầu nhìn lại liền thấy Phương Hàn, ánh mắt thâm trầm, hỏi.

"Thì ra ngươi vẫn còn sống." Phương Hàn lấy lại bình tĩnh, trấn định nói.

"Không ngờ ngươi lại trấn định như vậy! Nhìn ngươi ăn mặc, đúng là một gã nô tài, sao lúc phát hiện ra ta, ngươi không đi báo quan. Phải biết rằng nếu như đem tin tức của ta báo quan, có thể kiếm được bộn tiền đó." Ánh mắt thi thể âm lãnh, giọng nói phiêu hốt, dường như đang đợi phản ứng của Phương Hàn, nếu như có điểm không đúng, hắn lập tức sẽ hạ độc thủ.

"Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tuy chiếm được phần thưởng nhưng lại bị ngươi oán trách cũng không phải là chuyện tốt. Ta muốn chiếm được hai kiện bảo vật trên người ngươi, không cần làm cũng phát tài mới là vương đạo. Chỉ có điều ngươi vẫn còn sống, vậy hai kiện bảo vật này trả lại cho ngươi."

Phương Hàn đem Cửu Khiếu Kim Đan và Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ ra, hắn làm nô tài trong Phương phủ điều tối trọng yếu là quan sát sắc mặt và giọng điệu của chủ nhân, bằng không để đắc tội với chủ nhân, mình chết như thế nào cũng không biết.

Người trước mắt này hiển nhiên là một kỳ nhân, chỉ sợ khẽ trở bàn tay là có thể giết mình.

"Không cần làm cũng phát tài mới là vương đạo... Những lời này nói cho cùng, bản thân Bạch Hải Thiện ta thấm thía nhất, ngươi là nô tài trong phủ nào?" Bạch Hải Thiện nhớ tới chuyện Cửu Khiếu Kim Đan, Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ do bị lộ tin tức mới bị người truy sát thở dài hỏi.

"Long Uyên tỉnh, nô tài của Phương gia." Phương Hàn liếm liếm môi nói.

"Nô tài của Phương gia sao?" Sắc mặt Bạch Hải Thiện trầm xuống, sau đó lại hòa hoãn nhìn bốn phía dưới mặt đất: "Nói vậy ngươi cũng là một kẻ không cam lòng làm kiếp nô tài cho nên mới ở chỗ này, len lén tu luyện võ công. Trên mặt đất đầy vết chân của ngươi, đúng là đang luyện lực. Ngươi học trộm sao. Một tên nô tài lại học trộm võ công đã phạm vào điều cấm kỵ, nói vậy ngươi cũng là một người không an phận."

"Người này thật là lợi hại tùy tiện nhìn qua đã biết hết mọi việc." Phương Hàn cảm giác toàn thân mình dưới con mắt Bạch Hải Thiện chẳng còn bí mật gì nữa.

"Không an phận là tốt, không an phận, rất tốt, nô tài của Phương gia... Phương Thanh Tuyết, thần thông bí cảnh..." Trên mặt Bạch Hải Thiện cười gằn.

Trên mặt hắn bị thiêu cháy một mảnh, lúc này cười trông đặc biệt dữ tợn giống như ác quỷ.

"Ngươi là một tên nô tài, không có tiền không có thế, muốn tu luyện võ công để trở nên nổi bật, điều đó không có khả năng. Rèn luyện thân thể phải nặng như núi như biển, đồng thời thân thể phải được điều dưỡng hợp lý. Chỉ có điều ngươi đã gặp ta, coi như là ngươi may mắn! Ta sẽ cho ngươi cơ hội trở nên nổi bật, chỉ cần ngươi đáp ứng làm cho ta một truyện." Thanh âm Bạch Hải Thiện rất chậm nói ra.

"Ngươi cho ta cơ hội thế nào?" Phương Hàn cảnh giác hỏi.

"Đây là một quả Cửu Khiếu Kim Đan, có năng lực đặc biệt, có thể trợ giúp ngươi thoát thai hoán cốt, cải tạo thân thể suy yếu của ngươi, khiến ngươi có căn cơ vững chắc mà bất luận kẻ nào cũng không thể bằng được, sau đó ta sẽ truyền thụ võ công thượng thừa cho ngươi, thực lực của ngươi sẽ đột nhiên tăng mạnh, về phần có thể hay không bước vào thần thông bí cảnh, vậy phải xem cơ duyên của bản thân ngươi rồi." Bạch Hải Thiện ngồi thẳng dậy.

"Thần thông bí cảnh? Ngươi có thể giúp ta tu luyện tới thần thông bí cảnh!" Phương Hàn khiếp sợ hỏi lại.

"Ngươi cũng biết thần thông bí cảnh? Xem ra ngươi học trộm được không ít thứ." Bạch Hải Thiện lại lần nữa nhìn Phương Hàn bằng cặp mắt khác.

"Cũng chỉ là học trộm mà thôi, ta còn biết, thân thể có thập trọng cảnh giới, đệ thập trọng cảnh giới thần biến. Thân thể tu luyện tới cực điểm, đại não có khí lực mạnh mẽ hỗ trợ, sẽ sinh ra pháp lực, bằng vào pháp lực để tu thành các loại thần thông." Phương Hàn đem những lời nghe được của "Cự Linh Thủ" Phương Đồng một năm một mười kể lại.

"Không sai, bản thân con người, não là bộ phận thần bí nhất, bất luận tu luyện võ công gì, đều không thể tu luyện được đại não. Đây chính là cội nguồn của thần thông." Bạch Hải Thiện nói tiếp: "Chuyện ta muốn ngươi làm, cũng không nhiều, trước tiên bái ta làm thầy, sau khi ngươi tu luyện thành công, đầu tiên là tại Phương gia tìm cơ hội trà trộn vào Vũ Hóa Môn, nhất định phải học được Vũ Hóa Phi Thăng Kinh, thứ hai là giết chết Phương Thanh Tuyết!"

"Vũ Hóa Môn, tiểu thư Phương gia, Phương Thanh Tuyết!"

Phương Hàn khiếp sợ, hắn biết tổ tiên Phương gia có thuật lại, trong gia tộc có một gã đệ tử ở Vũ Hóa Môn, trăm năm trước theo thái tổ Đại Ly bình định thiên hạ. Mà tiểu thư Phương gia Phương Thanh Tuyết một mực ở Vũ Hóa Môn học nghệ, chính là cầu thần tiên chi đạo.

"Chỉ có điều gia nhập vào Vũ Hóa Môn nếu trở nên nổi bật, ta có thể nắm giữ Càn Khôn, bình định thiên hạ, lên làm hoàng đế."

Lá gan Phương Hàn thật lớn, trong miệng phun ra toàn lời đại nghịch bất đạo, hắn biết đối mặt với một kỳ nhân như Bạch Hải Thiện, càng mạnh miệng càng được đối phương tán thưởng.

"Ngươi có suy nghĩ như vậy, Rốt cuộc vẫn chỉ là một phàm nhân thôi." Nào biết đâu rằng Bạch Hải Thiện nghe được lời hắn vừa nói, ngược lại cười rộ lên: "Hiện giờ nếu muốn chân chính trở nên nổi bật cần phải tu luyện đến thần thông bí cảnh sau đó là trường sinh bí cảnh, làm chưởng giáo Tiên Đạo thập đại môn phái! Nắm giữ một giáo, uy chấn thiên hạ! Vạn quốc cống nạp." Bạch Hải Thiện tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Phương Hàn: "Vương triều Đại Ly tuy rằng lãnh thổ rấ rộng, dân cư hàng tỉ, kỳ thực trong mắt Tiên Đạo thập đại môn phái cũng bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Giống như Vô Thượng Ma Đế, Tiên Thiên Đại Đế nếu như tâm niệm vừa động, bất mãn đối với vương triều Đại Ly, tùy thời có thể đem toàn bộ vương triều Đại Ly diệt sạch một trăm lần, đệ tử của Tiên Thiên Đại Đế chính là nắm giữ Ba Nguyệt vương triều, Đại Tôn vương triều, Đại Thủy vương triều... Hơn mười vương triều, mỗi một lãng thổ cũng không dưới vương triều Đại Ly."

"Thiên hạ có nhiều vương triều như vậy sao! Tiên Thiên Đại Đế là nhân vật nào? Lại có dũng khí xưng đế."

Phương Hàn đã chấn kinh triệt để rồi.

Hắn làm nô lệ tại Phương gia, tầm mắt cũng coi như là không tệ, thế nhưng cũng chỉ biết đất đai khắp trong thiên hạ đều là của vua, hắn cho rằng toàn bộ thiên hạ đều là của vương triều Đại Ly, nhưng không biết thiên hạ lại có nhiều vương triều như vậy! Vậy toàn bộ thế giới sẽ lớn như thế nào?

"Thiên hạ lớn lắm, bầu trời cũng lớn, hư không cũng lớn tâm lớn thế nào thế giới sẽ lớn như thế đó! Ta phải giúp ngươi mở mang kiến thức về thế giới này một chút, Tiên Thiên Đại Đế, ma đạo Vô Thượng Ma Đế, cùng Tiên Đạo thập đại môn phái tạo thành thế chân vạc, vạn thọ vạn năm. Hoàng thượng của vương triều Đại Ly thường được xưng tụng là vạn tuế, kỳ thực hắn có thể sống quá vạn năm sao? Mà Tiên Thiên Đại Đế lại có thể sống quá vạn năm! Tiên Đạo thập đại môn phái, đệ tử của họ luyện tới thần thông bí cảnh sau đó xuất môn chạy tới vương triều Đại Ly, vương công quý tộc đều mời bọn họ là khách quý, còn lo mình chiêu đãi không chu toàn. Lần này Phương Thanh Tuyết tu luyện tới thần thông bí cảnh, chỉ sợ sẽ bị vương triều Đại Ly phong làm công chúa, không thể kháng được. Ta lấy được Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ của ma đạo đại đế lúc thành tiên để lại, tại Hoàng Tuyền Sơn, một kiện pháp bảo này uy lực lớn vô cùng." Bạch Hải Thiện nhìn ánh mắt Phương Hàn đang đờ đẫn, hắn nói tiếp: "Nếu như bước chân vào thần thông bí cảnh, là có thể chân chính tiếp xúc được với mấy thứ này, cũng chỉ có bước chân vào thế giới Tiên Đạo, mà chưa qua thần thông bí cảnh, cả đời tại vương triều an nhàn hưởng thụ, cũng chỉ làm con trùng suốt ngày quỳ lạy, đáng tiếc đáng tiếc a, ta có hi vọng bước vào thần thông bí cảnh, nhưng là lại thất bại trong gang tấc. Được rồi, những điều này là để cho ngươi mở mang kiến thức thôi, ngươi chân chính muốn tiếp xúc đến mấy thứ này, vậy còn phải dựa vào Phương gia, tiến nhập Vũ Hóa Môn. Được rồi, bây giờ ngươi bái sư đi! Ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật