Edit: Lá Mùa Thu | Beta: Lá & Mẫn Tú | Type: Thục Miu
Thường Tiên đến đây là vì Hưng Hân, nhưng Tào Quảng Thành thì không. Là phóng viên nổi danh nhất giới thể thao điện tử đương đại, nếu không phải có chiến đội tầm vóc như Gia Thế, gã chả thèm đến săn tin ở những giải đấu cỏn con như vòng khiêu chiến làm gì. Cho nên lần này dù đến đây, gã cũng chỉ theo tháp tùng Gia Thế, còn những chiến đội khác gã hoàn toàn không có hứng thú.
Hưng Hân có độ hot nhất định, Tào Quảng Thành cũng thừa nhận. Nhưng rồi sao nữa? Hot trong vòng khiêu chiến thì có thể gây ra được làn sóng quan tâm bao lớn chứ, mà quan trọng hơn, một chiến đội sớm muộn cũng bị đào thải như Hưng Hân có thể hot thêm bao lâu?
Tào Quảng Thành mừng vì Thường Tiên không đi tranh mỏ tài nguyên Gia Thế với gã, do đó rất cổ vũ Thường Tiên đưa tin về Hưng Hân. Trong mắt Tào Quảng Thành, chỉ cần vòng khiêu chiến kết thúc, cuộc sống khổ ải của gã trong một năm qua rốt cuộc cũng sẽ chấm dứt. Một khi về lại liên minh, bằng vào đội hình hiện tại, Gia Thế chẳng lẽ không đủ sức trở thành một chiến đội có khả năng tranh quán quân?
Bất quá cũng phải nói, nghe đâu mùa giải này kết thúc Tô Mộc Tranh sẽ rời đội. Nếu vậy xem ra Gia Thế sẽ thiếu mất một tuyển thủ ngôi sao. Nhưng chỉ cần Gia Thế quay về liên minh trong mùa giải mới, Tào Quảng Thành tin rằng, họ nhất định sẽ đầu tư mạnh để rửa sạch nỗi nhục của việc sa lầy xuống vòng khiêu chiến năm nay. Có hai vị đại thần là Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm tọa trấn, sức cạnh tranh của Gia Thế rất mạnh, nếu mời thêm đại thần nào đó nữa, Gia Thế của mùa giải mới chắc chắn sẽ chói mù mắt chó, muốn tin nóng nào cũng có, đến lúc đó phóng viên tháp tùng là gã dĩ nhiên cũng sẽ nở mày nở mặt.
Chỉ cần nghĩ thế, những khó khăn và nhục mặt của một năm qua lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhìn Thường Tiên bên kia cứ xáp vô Hưng Hân mà ahihi ohaha, Tào Quảng Thành cười khẩy, trong mắt gã, đó chẳng khác gì buổi party trước khi dắt nhau lên dĩa, gã chẳng buồn góp một chân vào làm gì.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký ở sảnh tiếp tân và nhận thẻ báo danh dành cho phóng viên, Tào Quảng Thành liền bỏ đi. Gã không ở lại nơi này vì biết rằng Gia Thế sẽ không đến. Vòng khiêu chiến đối xử với tất cả các chiến đội đều bình đẳng, Gia Thế cũng không ngoại lệ, nhưng Gia Thế từng là ông lớn, đến đánh vòng khiêu chiến đã đủ xấu hổ, họ tất nhiên không muốn chơi chung với đám chiến đội tép riu này để cho người ta chế nhạo. Do đó họ từ chối sự sắp xếp của liên minh, thà rằng tự móc tiền túi cũng muốn ra ngoài kiếm chỗ trú. Phóng viên như Tào Quảng Thành thì không được liên minh bao ăn ở, đều phải tự thân vận động. Gã cảm thấy đẳng cấp của mình hơn hẳn người khác, nên cũng khinh không muốn dính vào đám dân thường này, quyết định đặt chung một khách sạn với Gia Thế.
Rời khỏi khách sạn mà liên minh chỉ định, Tào Quảng Thành nhìn thấy hai phóng viên được phái tới đưa tin về vòng khiêu chiến của thành phố B đang đứng trước cửa chính, trên mặt đầy vẻ hồ hởi. Tào Quảng Thành biết họ đang trông chờ cái gì, bèn cười thầm trong lòng. Mà phóng viên nổi tiếng như gã sao có thể không bị nhận ra, còn chưa kịp qua đường đã bị hai người kia vội vàng kéo lại.
“A, phóng viên Tào, tới hồi nào đó?” Hai người vừa thấy Tào Quảng Thành liền sà vào. Một năm nay Tào Quảng Thành không đưa được tin nào lớn nhưng vẫn chưa đến mức bị hai người này coi thường. Loại phóng viên bị phái đến săn tin cho vòng khiêu chiến chắc chắn không phải nhân vật máu mặt gì ở báo Thể Thao Điện Tử.
“Ha ha, mới tới thôi.” Tào Quảng Thành cười, chào hỏi hai đồng nghiệp.
“Rảnh không có gì làm, hay là để bọn tôi phỏng vấn vị phóng viên nổi danh Tào Quảng Thành trước đi.” Một trong hai phóng viên kia nửa đùa nửa thật nói.
“Sao lại rảnh chứ, không phải đã có rất nhiều chiến đội đến rồi đó à?” Tào Quảng Thành chỉ về khu vực đăng ký bên trong.
“Mấy đội này?” Hai người quay đầu nhìn, trên mặt cả hai không giấu được ánh mắt “tau khinh”. Rõ ràng những chiến đội chân đất kia cũng không lọt vào nổi mắt xanh của những phóng viên thấp bé như họ.
“Mấy đội này có gì để phỏng vấn hả, à mà tôi hỏi anh này, chiến đội Gia Thế bao giờ mới tới?” Một người nói.
Tào Quảng Thành cười cười, tâm tư của hai người này sao gã có thể không biết. Nói cho cùng, hai người bọn họ cũng giống như gã, muốn mượn cơ hội làm thân với nguồn tài nguyên mang tên Gia Thế mà thôi. Điều mà họ xem trọng không phải tin tức về vòng khiêu chiến, mà là độ hot trong tương lai của Gia Thế.
Nhưng nguồn tài nguyên thơm ngon đến vậy, Tào Quảng Thành đâu có ngu mà nhường. Gã đã sống trong uất ức hết một năm, nửa cơ hội cũng không nỡ chia cho người khác đâu.
“Gia Thế? Tôi cũng không biết! Tôi tìm hết một vòng cũng chưa gặp, chắc là chưa tới. Thôi không nói nữa, tôi hơi bận, đi trước nhé!” Tào Quảng Thành bye bye đi thẳng. Hai phóng viên kia lại nhìn chằm chằm vào cái vali trong tay gã.
Đám phóng viên bọn họ muốn tiện săn tin thì đương nhiên cũng phải cắm dùi trong khách sạn mà liên minh bố trí cho các chiến đội, nhưng thằng cha Tào Quảng Thành này lại ôm vali đi ra ngoài, tức là muốn ở chỗ khác?
Đã làm phóng viên, sức quan sát phải rất xuất sắc. Hai người này dòm dòm nhau, thấy Tào Quảng Thành leo lên taxi, bèn vội vàng băng qua đường chặn một chiếc taxi khác, chạy theo.
Trong khách sạn, thủ tục đăng ký vẫn đang tiến hành đâu vào đấy. Đoàn Hưng Hân báo danh xong lập tức nhận được chìa khóa lên phòng. Thường Tiên cũng đi sát theo, ân cần đề nghị xách túi cho các cô gái.
“Ồ, Tiểu Thường khỏe dữ ta? Lại đây lại đây, thử cái này của tui nè.” Bánh Bao thấy vậy, đem hành lí của mình giao cho Thường Tiên.
“Hả?” Thường Tiên đã giành được vali của Trần Quả và Đường Nhu rồi, ra khỏi nhà đến một tháng, vali của các chị em chắc chắn sẽ đáng sợ hơn mấy tên đực rựa nhiều lắm, Thường Tiên một mình xách vali của hai cô gái đã có hơi quá sức, không ngờ bây giờ Bánh Bao lại còn nhét cho một cái vali nữa, Thường Tiên lập tức hóa đá.
Mọi người cười cười nói nói mà lên lầu, tiêu chuẩn là một phòng 2 người, do đó cuối cùng chia phòng y như ở nhà.
Diệp Tu và Ngụy Sâm một phòng, Trần Quả và Đường Nhu một phòng, Bánh Bao và La Tập một phòng, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật một phòng, Tôn Triết Bình mới gia nhập thì ở chung với Ngũ Thần. Được hưởng thụ chế độ một mình một phòng dĩ nhiên là người không chơi với bất kỳ ai trong đội: Mạc Phàm.
Khách sạn mà liên minh sắp xếp đương nhiên sẽ không xa chỗ thi đấu, nhưng ngoài ra vẫn còn một nơi rất quan trọng khác. Đó là khu vực luyện tập.
Một giải đấu gần như chuyên nghiệp không thể không có khu vực luyện tập. Do đó khu vực luyện tập của vòng khiêu chiến mỗi năm cũng được liên minh giao cho các chiến đội lớn bố trí giải quyết. Sau khi nhận phòng xong, mọi người trong Hưng Hân xuống lầu, liên hệ với nhân viên ở sảnh tiếp tân đăng ký hỏi về khu vực luyện tập, quả nhiên lập tức có người đến dẫn họ đi.
Khu vực luyện tập mà liên minh bố trí khiến đám Diệp Tu vô cùng phấn khích. Môi trường này không thể quen hơn được nữa, bởi vì đó là tiệm net của khách sạn!
Bây giờ mọi người mới hiểu lý do mà liên minh chọn một căn khách sạn có các dịch vụ thường thường bậc trung thế này cho các chiến đội vào ở. Đại khái là vì trong khu giải trí của khách sạn này có cả tiệm net…
Hiện tại tiệm net của khách sạn đã đóng cửa ngừng kinh doanh, dùng để làm khu vực luyện tập chuyên dụng cho các chiến đội tham gia vòng khiêu chiến. Bên trong cũng có bố trí đặc biệt, các chiến đội đều được chia khu vực cẩn thận, những tấm vách ngăn được dựng lên tạm thời. Khi đám người Hưng Hân tới thì đã có chiến đội khác ở trong đó, còn về việc họ huấn luyện hay dùng máy tính để làm bất kỳ chuyện gì khác, liên minh sẽ không can thiệp. Trong thời gian vòng khiêu chiến diễn ra, tất cả các đội đều có thể tùy ý sử dụng khu vực luyện tập được phân chia riêng cho đội của mình.
Với nhân số 11 người, chiến đội Hưng Hân được tính là đội lớn trong vòng khiêu chiến, do đó được chia cho khu vực ngay chính giữa tiệm net. Trần Quả là người kinh doanh tiệm net nhiều năm, cô đánh giá rất cao thiết bị và điều kiện của tiệm net này. Sau khi quan sát xung quanh và nhận chỗ, Hưng Hân không vội lên máy như các chiến đội khác. Bôn ba suốt con đường dài, nghỉ ngơi khôi phục là rất quan trọng, vì thế chỉ đi nghía hết một vòng rồi ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, chiến đội Gia Thế vừa đến thành phố B thì trực tiếp đến thẳng khách sạn đã đặt trước. Tuy nhiên họ vẫn phải đăng ký với liên minh, mà bên phía liên minh đâu thể nào bố trí một khu vực đăng ký dành riêng cho chỗ họ ở được, do đó ổn định xong vẫn phải chạy một chuyến qua khách sạn mà liên minh chỉ định.
Ai ngờ đâu, đoàn Gia Thế chỉ vừa mới từ trên phòng đi xuống đến sảnh tiếp tân, đã có ba người nhảy ra chặn đón.
À, là phóng viên… Vừa nhìn thấy thái độ của ba ông thần này, những người có chút kinh nghiệm bên Gia Thế đã nhận ra thân phận của họ. Gia Thế là đội mạnh, ở trước mặt truyền thông không cần thiết phải tỏ ra yếu thế, đa số thời điểm là các phóng viên nịnh bợ tìm cách săn tin từ bọn họ chứ không phải họ đưa tiền, cầu phóng viên đến phỏng vấn mình. Đương nhiên thỉnh thoảng những lúc phải nhờ đến truyền thông công bố một vài việc mà chính bản thân họ cần thì ngoại lệ. Mùa giải này tuy Gia Thế rất mất mặt, nhưng bản chất ông lớn thì vẫn còn đó. Chỉ có điều nếu nhớ lại quá khứ, những khi vào vòng tứ kết có biết bao nhiêu tờ báo lớn bao vây, mà bây giờ chỉ có mỗi ba phóng viên nhảy ra trước mặt, đúng là heo hút quá! Trong ba phóng viên này, không cần bàn cãi, Tào Quảng Thành là người mà Gia Thế nhẵn mặt nhất, trước khi đến đây cũng đã đánh tiếng qua lại rồi, nếu không có vấn đề gì khác thì Tào Quảng Thành chắc chắn sẽ lên cùng một chuyến bay với Gia Thế. Phóng viên tháp tùng mà, nói như hình với bóng cũng không sai.
Vậy còn hai người kia? Thấy Gia Thế nhìn tới mình, hai người đách care tới ánh mắt kẹo đồng của Tào Quảng Thành, chủ động bước lên tự giới thiệu.
Cùng là báo Thể Thao Điện Tử? Bên phía Gia Thế sửng sốt. Nhưng Thôi Lập là người quản lý câu lạc bộ, thông thường mối quan hệ giữa gã và giới truyền thông không chỉ đơn thuần là tiếp nhận phỏng vấn như tuyển thủ. Gã cũng rành đường rành lối với phía truyền thông lắm chứ. Vừa nhìn thấy bộ mặt “bố không vui” của Tào Quảng Thành, Thôi Lập lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ đang cạnh tranh nguồn tin với nhau!
Chỉ có Tào Quảng Thành mới rầu vụ này, chứ Gia Thế rầu làm chi. Thôi Lập cười ha ha đối xử bình đẳng, bé nào cũng có quà.
Tào Quảng Thành giận run người. Không tin nổi hai thằng đồng nghiệp này lại dám theo dõi mình! Ở ngoài cửa khách sạn, gã và hai người bọn họ chia nhau xuống xe, bọn họ còn đắc ý bước tới chào, lúc đó Tào Quảng Thành đã muốn ăn tươi nuốt sống hai thằng này rồi.
Bây giờ còn dám đong đưa với Gia Thế trước mặt trẫm nữa chớ!
Nếu đổi lại là lúc Gia Thế còn đứng ở đỉnh cao, nói không chừng họ sẽ chẳng tốn thời gian cho mấy phóng viên lạ thế này, nhưng Gia Thế của hôm nay không phải đã xuống cấp rồi sao? Cho nên họ dĩ nhiên sẽ muốn kết thân rộng rãi với giới truyền thông, họ không thể đối xử lạnh lùng với hai phóng viên kia. Lý lẽ này Tào Quảng Thành sao có thể không hiểu?
Hai tên kia anh một câu tôi một câu mà nói chuyện hăng say với Gia Thế, làm cho Tào Quảng Thành đi một bên cứ y như một thằng lính hầu nho nhỏ, trong lòng càng lúc càng tức. Có điều, Tào Quảng Thành đã theo Gia Thế bấy nhiêu năm cũng đâu phải uổng công. Thấy hai tên kia bám chặt lấy Thôi Lập nói đủ thứ trên trời dưới đất, Tào Quảng Thành đang nghĩ mình cũng nên đi tìm tuyển thủ nào đó tán gẫu vài câu, không ngờ quay đầu ra sau nhìn mới phát hiện dưới cuối chiến đội Gia Thế, ông chủ Gia Thế là Đào Hiên lại đang đi ở đó.
Lần này Tào Quảng Thành mừng muốn phát rồ. Ông chủ một câu lạc bộ là đối tượng đâu có dễ mà phỏng vấn được! Gã đang định chạy lùi về bắt chuyện, bỗng nhiên nghe thấy hai tên ở phía trước hỏi Thôi Lập một câu: “Người ta cứ nói Hưng Hân là chiến đội của Diệp Thu lập nên, nhưng vừa rồi chúng tôi mới có được danh sách cuối cùng do liên minh đóng dấu xác nhận, trong chiến đội Hưng Hân không hề có tên Diệp Thu, việc này…”
“Cậu nói cái gì?” Người kia còn chưa nói xong, Đào Hiên đã nghe thấy, sải bước nhanh tới.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật