[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu] Edit: Kha | Beta: Na
Trương Giai Lạc thoáng giật mình, tức thì sáng tỏ chuyện gì đã xảy ra.
Kỵ sĩ là nghề mặc giáp nặng, chịu ảnh hưởng của sức nặng, sức bật tất nhiên không thể so với nghề mặc giáp da như chuyên gia đạn dược. Huống chi Hoa Nhạt Mê Người của Trương Giai Lạc còn cố ý chọn trang bị tăng sức bật. Nhảy lên khúc gỗ từ giữa dòng, Hoa Nhạt Mê Người làm thì dễ, nhưng kỵ sĩ với sức bật bình thường như Trai Ngầu Cầu Bại lại không làm được, vậy nên hắn mới dùng Anh Dũng Bật Nhảy nhảy khỏi dòng nước rồi đáp xuống khúc gỗ kia.
Trương Giai Lạc sáng tỏ trong tíc tắc, tiếc rằng công kích đã đánh ra rồi. Có điều, lực tấn công nhỏ nhoi của chuyên gia đạn dược quả thực không thể bắn bay kỵ sĩ đang dùng Anh Dũng Bật Nhảy. Khiên che trước người, vậy mà Trai Ngầu Cầu Bại vẫn nhắm chính xác điểm rơi trên khúc gỗ. Trương Giai Lạc không muốn Hoa Nhạt Mê Người mới là kẻ bị dìm nước, ngay khoảnh khắc tên kìa dùng chiêu Anh Dũng Bật Nhảy đáp xuống, hắn bèn rút súng dùng thêm một băng đạn, Phi Súng đưa mình sang thẳng bờ bên kia.
“Giỏi giỏi.” Diệp Tu khen lấy khen để như thể đang khen thằng đệ nhà mình, Trai Ngầu Cầu Bại cũng xuôi theo khúc gỗ lên bờ.
Trương Giai Lạc vẫn đề phòng cẩn thận, họng súng của Hoa Nhạt Mê Người không hề rời khỏi Trai Ngầu Cầu Bại.
“Thôi thôi, rút súng về, giải tán.” Diệp Tu nói.
“Vậy ông gây rối làm gì?” Trương Giai Lạc tức giận chất vấn.
“Thì kiểm tra bản lĩnh của ông thôi.” Diệp Tu đáp.
“…”
“Lẽ ra ông phải chết rồi.” Trương Giai Lạc câm nín một hồi lại mở miệng, “May nhờ mục sư kia.”
“Ha ha, Thuật Trị Liệu Thần Thánh kia đặc sắc nhở?” Diệp Tu bảo.
“Nếu chỉ là trùng hợp thì thôi; nếu là thật, biểu hiện của người nọ quả thực rất xuất sắc, người nọ là ai thế?” Trương Giai Lạc hỏi.
“Một người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo.” Diệp Tu trả lời.
“Người chơi? Chỉ là một người chơi? Người chơi thường ư?” Trương Giai Lạc không thể tin nổi. Lợi dụng hiệu ứng ánh sáng để che dấu hành động, canh lúc mấu chốt lại sử dụng Thuật Trị Liệu Thần Thánh, những hành động ấy đều thể hiện sức quan sát và phán đoán gần như thuộc chuẩn chuyên nghiệp, người thế này chỉ là một người chơi thôi ư.
“Trông có vẻ không phải nhỉ?” Diệp Tu hỏi ngược lại.
“Một nhân tài đấy!” Trương Giai Lạc kết luận.
“Chuẩn rồi.” Diệp Tu đáp.
“Khoan đã…” Trương Giai Lạc chợt sáng tỏ, “Chắc không phải nguyên nhân ông tạo con kỵ sĩ cùi trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo là để tìm mục sư đâu nhỉ?”
“Đành chịu. Chẳng phải do ánh mắt của mấy ông quá cao, không thèm nhìn xa trông rộng, buộc tui phải moi móc nhân tài trong đám quần chúng thôi sao? Mà muốn tìm mục sư, hẳn nên tìm ở Mưu Đồ Bá Đạo nhỉ?” Diệp Tu đáp.
Trương Giai Lạc tỏ vẻ tán thành, chuyện này giống như Gia Vương Triều nhiều pháp sư chiến đấu, Bách Hoa Cốc nhiều chuyên gia đạn dược vậy, tất cả đều chịu ảnh hưởng từ những tuyển thủ chuyên nghiệp cấp bậc đại thần như họ. Bởi vì giới chuyên nghiệp, fan sẽ hâm mộ vị đại thần hợp gu với mình, vì hâm mộ đại thần, họ sẽ thích chiến đội tương ứng, sau đó lại cố gắng đầu quân cho công hội của chiến đội mình yêu thích trong game.
Mưu Đồ Bá Đạo thì sao? Chiến đội Bá Đồ của họ có được hai tuyển thủ cấp đại thần Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt. Tỉ lệ hai nghề mục sư và nhà quyền pháp cũng vì vậy mà chiếm khá cao trong công hội, người chơi có trình độ tất nhiên sẽ nhiều hơn. Tìm mục sư giỏi thì nên bắt đầu từ Mưu Đồ Bá Đạo là lẽ hiển nhiên thôi.
“Vậy nên ông chơi kỵ sĩ, kỵ sĩ là một nghề MT, trong đoàn đội sẽ không có nhân vật nào hiểu tay nghề của mục sư hơn MT. Ông đã dựa vào cách này để tìm ra tay mục sư đó hả?” Trương Giai Lạc dợm hỏi.
“Ừ, thế đó.” Diệp Tu nói.
“Tìm mất bao lâu?” Trương Giai Lạc lại hỏi.
“Hơn hai tuần đó.” Diệp Tu nói.
“Được lắm, số ông may thật.” Trương Giai Lạc nói.
“Ha ha ha, ông dám bàn chuyện vận số với người khác hả?” Diệp Tu nói.
Trương Giai Lạc buồn bực. Là một tuyển thủ cấp đại thần đáng thương nhất, vận số quả thực là ám ảnh kinh hoàng của hắn.
“Rồi tên đó đâu?” Trương Giai Lạc mở rộng đề tài buôn dưa lê, hắn cũng hiếu kỳ tên cao thủ mục sư này lắm.
Trai Ngầu Cầu Bại xoay góc nhìn về phía dòng sông chảy xiết, hồi lâu mới đáp: “Chắc chết đuối rồi.”
“Sặc, cái gì?” Trương Giai Lạc không té sông, nhưng rõ ràng bị nghẹn họng, “Chết đuối?”. Hắn không tin nổi, với sức quan sát và phán đoán của tên mục sư kia, Trương Giai Lạc cảm thấy việc lên bờ bằng thanh ngang này chính là tuyển chọn tốt nhất cho tất cả, vậy mà tên kia lại chết đuối?
“Trời, nếu chỗ nào cũng hoàn hảo không tì vết như thế, còn chờ tui đến phát hiện sao? Sớm đã bị người ta lôi kéo mất dạng rồi.” Diệp Tu nói.
“Tên cao thủ này rốt cuộc có tì vết chỗ nào mà có thể che lấp tất cả những điều kiện hoàn hảo còn lại chứ?” Trương Giai Lạc hỏi.
“Nhìn sơ thì, trình độ phán đoán và nắm bắt thời cơ của ẻm rất cao, nhưng thao tác khá thường, phản ứng với những tình huống phức tạp cũng hơi chậm.” Diệp Tu đáp.
Dựa theo hiểu biết của mình, Trương Giai Lạc ngẫm xong cũng đồng ý: “Khuyết điểm của ẻm không gây ảnh hưởng nặng đến khả năng phát huy, nhưng những ưu điểm ấy sẽ bị che lấp trong đoàn đội. Cơ mà ông xác định biểu hiện đó không phải do trùng hợp đó chứ?”
“Xác định, nhất là khi vừa trải qua trận vừa rồi.” Diệp Tu bảo.
“Chắc ông không coi tui như vật thí nghiệm đâu nhỉ?” Trương Giai Lạc hỏi thử.
“Ông tính thử coi.” Diệp Tu hỏi ngược lại, “Tỷ lệ tui nắm đầu ông đến kiểm tra trình độ của ẻm cao bao nhiêu?”
“…”
“À, sao gần đây ông chẳng ngại khổ cực giúp Bách Hoa Cốc cướp BOSS vậy, tính sám hối à?” Diệp Tu trêu chọc.
“Ừ.” Không ngờ Trương Giai Lạc lại thành thật đáp.
“Ông…”
“Là tui nợ họ.” Giọng điệu của Trương Giai Lạc chứa đầy sự đau khổ.
Diệp Tu nghe xong cũng giật mình: “Ông không định trở về chiến đội Bách Hoa ư?”
Trương Giai Lạc không trả lời, nhưng im lặng cũng là ngầm đồng ý. Nếu chuẩn bị trở về, hắn sẽ không cảm thấy tội lỗi gì. Cũng bởi vì không định trở về, hắn mới xoắn xuýt đến mức khó lòng nói ra đáp án.
Từng là cựu đội trưởng, tuyển thủ át chủ bài của chiến đội Bách Hoa, hành động giải nghệ vô trách nhiệm trước đó của hắn đã từng rước về nhiều lời chửi mắng. Lần tái xuất này, giữa sự chờ mong của thành viên Bách Hoa, chiến đội hắn lựa chọn lại không phải đội chủ nhà trước đây, Diệp Tu có thể đoán được viễn cảnh Trương Giai Lạc sẽ phải đối đầu với sự chỉ trích của dư luận ra sao.
Thế nhưng, hắn thà bất chấp gánh lấy áp lực cũng phải đưa ra lựa chọn này, rốt cuộc hắn định đi đâu?
Diệp Tu đoán rằng đáp án sẽ không hề đơn giản. Với hành động áy náy của Trương Giai Lạc, hắn không trở về chiến đội Bách Hoa cũng không phải vì xấu hổ bởi lần giải nghệ đột ngột trước đấy, mà hắn đang thực sự cảm thấy có lỗi với chiến đội Bách Hoa lần nữa, hắn định bỏ rơi chiến đội Bách Hoa một lần nữa.
Nguyên nhân do đâu?
Do giải quán quân mà hắn luôn truy tìm bao năm qua. Giờ chỉ vì một chiếc cúp, Trương Giai Lạc không tiếc đánh cược tất cả, chứng tỏ hắn đã đặt hy vọng vào lần này nhiều thế nhường nào. Cũng chỉ vì chiếc cúp ấy, hắn có thể chịu điều tiếng dù đã giành được nó, hào quang của ngôi vị quán quân sẽ không thể che lấp được hành vi bỏ rơi chiến đội Bách Hoa những hai lần.
Cuộc trò chuyện mới nãy của hai người đã khiến hắn đưa ra quyết định đau khổ này?
Diệp Tu cảm thấy chưa đến mức ấy. Nếu là Diệp Tu, nỗi xúc động mà Diệp Tu có thể gợi nên trong lòng Trương Giai Lạc cùng lắm chỉ là những hồi ức về những năm tháng Vinh Quang xưa cũ, Diệp Tu không thể cho Trương Giai Lạc những thứ hắn hy vọng, cùng những lý do khiến hắn liều lĩnh. Diệp Tu chỉ nửa đùa nửa thật bảo Trương Giai Lạc theo mình, Trương Giai Lạc không giống Ngụy Sâm, nếu hắn muốn trở về, ngay cả Diệp Tu cũng cảm thấy quay về chiến đội Bách Hoa là lựa chọn đúng đắn.
Mà hiện tại, Trương Giai Lạc lại dám thực hiện một quyết định can đảm thế này. Diệp Tu không tự huyễn hoặc Trương Giai Lạc muốn hợp tác với mình, lý do vẫn như trước, một chiến đội mới lập như hắn không đủ sức thúc đẩy Trương Giai Lạc hy sinh. Thứ có thể buộc Trương Giai Lạc đưa ra quyết định này, Diệp Tu tin chỉ có một, đó chính là quán quân.
Không phải cứ gia nhập đại một chiến đội thì Liên minh sẽ chia cho một giải, mà chiến đội ấy phải tạo được niềm tin giật cúp cho Trương Giai Lạc. Chiến đội ấy tuyệt đối không cần chạy quanh các công hội trong game tìm kiếm nhân tài chưa bị chú ý như Diệp Tu. Chiến đội ấy chắc chắn phải khiến người ta vừa nhìn thấy thôi đã trầm trồ: Không ai khác, ngôi vị quán quân chính là họ.
Sẽ là đội nào đây?
Vi Thảo? Lam Vũ? Bá Đồ?
Hay là Luân Hồi? Yên Vũ? Hư Không?
Thậm chí là Gia Thế hiện nay?
Nếu có thêm sự gia nhập đột ngột của vị đại thần hàng đầu như Trương Giai Lạc, bất kể chiến đội nào kể trên cũng sẽ như hổ mọc cánh, Diệp Tu cũng không đoán ra ngay được nhà nào. Trương Giai Lạc tất nhiên không tiết lộ, sự gia nhập của một nhân vật cấp thần như hắn thường sẽ dấy nên một trận chuyển nhượng và “thay máu” đầy phong ba. Hắn có thể để Diệp Tu biết mình sẽ trở lại nhưng không về Bách Hoa đã là một tin tức sốt dẻo rồi, tiết lộ nó cũng đủ làm cả giới truyền thông đang ầm ĩ săn tin trong mùa giải rút quân về.
“Chúc ông may mắn…” Diệp Tu chân thành chúc phúc. Trương Giai Lạc dám làm tất cả chỉ vì một chiếc cúp, tuy hiện giờ hắn vẫn còn ngại đối mặt, nhưng Diệp Tu tin hắn sẽ vượt qua chướng ngại tâm lý này. Bởi lẽ, lòng vì quán quân luôn là thứ không đáng bị khinh thường. Không phải để khoe khoang, mà là vì vinh quang, vinh quang cao nhất trong cảm nhận của mỗi một tuyển thủ, được Diệp Tu đánh giá như cơn nghiện Vinh Quang.
“Chắc chắn sẽ gặp may!” Trương Giai Lạc không chúc lại Diệp Tu, mà lấy câu chúc của Diệp Tu tự cổ vũ chính mình.
“Được rồi, quay về cướp BOSS tiếp thôi.” Trương Giai Lạc hưng phấn lên hẳn.
“Người của Bách Hoa Cốc chắc chết sạch rồi.” Diệp Tu nói. Hắn đã rõ nguyên nhân Trương Giai Lạc liên tục giúp Bách Hoa Cốc chiến đấu. Có lẽ vì muốn giảm bớt áy náy, hoặc đang cố hết sức làm những gì có thể cho Bách Hoa, Diệp Tu cũng không hỏi nguyên nhân cuối cùng do đâu.
“Không sao cả, chết có thể hồi sinh nhanh thôi. So với thi đấu, đấy là chỗ đáng yêu nhất của game.” Trương Giai Lạc đáp.
“Chúc ông mã đáo thành công há!” Diệp Tu nói.
“Vậy còn ông, ông không đánh nữa hả?”
“Tui hả? Mục đích của tui đạt được rồi, tạm thời tha cho BOSS.” Diệp Tu nói.
“À… Vậy tui cũng chúc ông ước gì được nấy, hy vọng tên kia có thể đáp ứng tất cả yêu cầu, hơn nữa cũng đừng khinh bỉ thân phận đại thần Gia Thế của ông, ha ha ha.” Trương Gia Lạc vừa dứt lời, Hoa Nhạt Mê Người của hắn đã xoay người phóng về phía cầu Bắc.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật