Edit: Vú | Beta: Kha“Há há, mày muốn biết hả? Bố phải nghĩ xem nên bắt mày làm gì, còn phải xem có nên nói cho mày biết hay không đã.” Ngụy Sâm tỏ vẻ hãnh diện.
“Lão già này, Bàn Tay Tử Vong của ông cầm về rồi đấy à?” Diệp Tu cười khẩy.
“Đù má!!” Ngụy Sâm bấy giờ mới nhận ra mình đắc ý quá đà, chuyện quan trọng cũng quên sạch.
“Mày thắng…” Rõ ràng Ngụy Sâm vô cùng coi trọng món vũ khí bạc này, mấy năm tâm huyết chả phải chuyện đùa.
“Nói mau.”
“Chắc mày cũng biết, nếu muốn một thứ rơi ra ở Vinh Quang, chỉ cần làm đúng thao tác nhất định thì có thể đạt tới tỉ lệ rơi 100% chứ hả?” Ngụy Sâm nói.
Đối với một cao thủ thâm niên như Diệp Tu, cần mỗi câu đầu là có thể hiểu rõ suy nghĩ của Ngụy Sâm: “Ý ông là sách kỹ năng cũng có thể rơi ra bằng cách này?”
“Đúng, nhưng không thể nói hoàn toàn rơi ra được, tao nghĩ cùng lắm có thể tác động đến tỷ lệ rơi đồ.” Ngụy Sâm nói.
“Ông anh, ý tưởng này mê tín quá thì phải?” Diệp Tu có chút choáng váng. Nào là kiểm soát thời gian, rồi thì cố định trình tự thao tác, rồi cố định trình tự giết quái vân vân,… Mấy thứ này không chỉ tồn tại trong mỗi Vinh Quang, mà chúng còn được nhiều người chơi mê tín tuân theo ở nhiều game online khác. Mà mấy kỹ xảo chả có tí logic nào này thật sự không thể làm người ta tin phục được.
Còn như Vinh Quang đánh ra trang bị bằng thao tác thì tỉ lệ rơi đồ là 100%, cho nên có thể nghiệm chứng được. Huống chi đấu pháp loại này cũng đều có logic của nó cả. Chẳng hạn như khi Diệp Tu mới vào trò chơi, phương pháp để kiếm được bội kiếm rơi ra từ BOSS ẩn ở phó bản thôn Tân Thủ là liên tục đánh vào đai treo kiếm có gắn bội kiếm. Giải thích theo nguyên lý rằng: Đánh mãi vào một chỗ trên vòng đai sẽ khiến nó bị hỏng, thế chẳng phải sẽ rớt bội kiếm ra ư?
Phương pháp như thế ở Vinh Quang rất nhiều. Mà bây giờ Ngụy Sâm lại nói phương pháp của mình chỉ đề cao “tỷ lệ rơi đồ”, cái này có vẻ hơi mơ hồ, mấy thứ như tỷ lệ, ai biết nó có tăng lên thật không?
Tỷ lệ 5% cũng không có nghĩa là làm 100 lần thì nhất định sẽ ra 5 lần. Tỷ lệ cùng mức phân bổ không hề liên quan đến nhau, đấy là chuyện bình thường thôi. Làm 1000 lần, 950 lần liên tục không rơi, cuối cùng rơi liên tục trong 50 lần còn lại cũng gọi là 5%. Cho nên mấy thứ như tỷ lệ, ngoại trừ 100% với 0%, số liệu khác quả thật rất khó nói. Bây giờ Ngụy Sâm chỉ nói tăng cao, chuyện này cứ như tư tưởng của một tên thầy bói mê tín chơi game vậy.
“Mê tín? Nhân vật của tao 4700 điểm kỹ năng đủ để chứng minh đây không phải mê tín chưa?” Ngụy Sâm nói.
“Thế ông nói thử xem đánh thế nào?” Diệp Tu hỏi.
“Ờm, cái này còn phải dựa vào sự thân thiết giữa Vinh Quang và game thủ.”
“Bàn Tay Tử Vong.” Diệp Tu thản nhiên nói.
“Má mày!!” Ngụy Sâm nghiến răng nghiến lợi.
“Nói mau đê.” Diệp Tu nắm được thóp, vô cùng tự nhiên mà thúc giục.
“Nội dung dài lắm, tao gửi file cho mày” Ngụy Sâm cũng không tiếp tục làu bàu nữa. Thực ra gã cũng hiểu rõ thứ mình nắm giữ rất quan trọng. Hai người bọn họ lập chiến đội, còn khí khái lấy quán quân làm mục tiêu, thế thì chỉ có tuyển thủ ưu tú thôi cũng không được, nhân vật phải đủ mạnh nữa.
“Được, ông gửi tui đi, sau này nghiên cứu.” Diệp Tu nói.
“Nghiên cứu của anh mà mày còn không tin tưởng? Mấy năm nay mày chơi game quá ít, trên thực tế Vinh Quang cũng lấy game làm cốt lõi, nhiều chuyện có thể chiếm được gợi ý từ game online. Hình thức huấn luyện của mấy chiến đội lớn bây giờ càng ngày càng chuyên nghiệp, nhưng cũng càng ngày càng xa rời game, như thế không tốt.” Ngụy Sâm cảm thán.
“Nghe cứ như mấy năm nay ông phát hiện được không ít thứ vậy?” Diệp Tu nói.
“Đúng là không ít, chắc chắn có vài chuyện mấy tên chuyên nghiệp như chúng mày không tìm ra được” Ngụy Sâm tự tin nói.
“Vậy nên cảm ơn tui đã cho ông cơ hội quay về để tỏa sáng thế này đi.” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm im lặng rất lâu, giống như có chút xúc động, nhưng lúc sau lại mở miệng mắng: “Cút mẹ mày đi, mau nôn Bàn Tay Tử Vong ra đây.”
“Ở nhà kho trong thành rồi, về rồi lấy.” Diệp Tu nói.
“Đợi đã, hình như phía trước có gì đấy không ổn.” Chuẩn bị ra khỏi đầm lầy Răng Độc, Ngụy Sâm đột nhiên ngừng di chuyển Nghênh Phong Bố Trận, kêu tất cả mọi người đứng yên.
“Ừ, có gì đấy không ổn.” Diệp Tu nói. Hai tên gừng càng già càng cay chợt phát hiện vài bóng dáng kỳ lạ.
“Chắc là người của mấy công hội kia, hóa ra chúng vẫn chừa người gài bẫy tụi mình.” Ngụy Sâm nói.
“Có vẻ không ít người đâu.” Diệp Tu xoay một vòng 360 độ. Mấy tên này còn chưa hoàn toàn lộ mặt, nhưng cũng không cố gắng lẩn trốn, rõ ràng đã bao vây thành công, chuẩn bị lộ diện.
“Xem ra phá vòng vây khó lắm đây.” Ngụy Sâm nói.
“Chuẩn.”
“Chú mày trốn trước đi.” Ngụy Sâm nói
“Vậy thôi đi nha.” Diệp Tu logout ngay và luôn.
“Mẹ mày!! Không thể nào nói vài câu tình cảm được hả??” Ngụy Sâm trực tiếp pm QQ chửi bậy.
“Thôi đi cha nội, không có não à? Tự hiểu hết rồi còn lằng nhằng tốn thời gian làm gì? Diệp Tu hỏi.
“Mẹ mày, chuyện mày nói cho bọn tao một đống tài khoản là thật nhỉ?” Ngụy Sâm hỏi.
“Tất nhiên. Mà ông vẫn còn thời gian đứng nói chuyện hả?” Diệp Tu hỏi lại.
“Địch không động tao cũng không động, dù sao mấy tài khoản này cũng không cần nằm vùng nữa, tí nữa tao liều mạng với chúng, cho chúng biết thế nào là lợi hại.” Ngụy Sâm nói.
“Chuyện tui logout cũng đã tạo đả kích lớn cho chúng rồi.” Diệp Tu nói.
“Mày đừng đắc ý, coi chừng tụi nó phái người ngồi canh mày online.” Ngụy Sâm vô cùng quen thuộc, chính gã cũng từng canh Diệp Tu như thế.
“Tui cũng không tin chúng có thể bày trận như vậy mỗi ngày. Lúc người ít hơn, ông cứ cứu tui ra là được.” Diệp Tu nói.
“Sao tao phải cứu mày?” Ngụy Sâm nói.
Diệp Tu trả lời gã 4 chữ: Bàn Tay Tử Vong.
“Đù má!! Lần này thoát ra mày phải trả Bàn Tay Tử Vong lại cho tao ngay lập tức, mày không trả tao sẽ không đồng ý nữa, một phút cũng không chờ được.” Ngụy Sâm mắng.
“Tranh thủ thời gian đánh nhau đi!” Diệp Tu nói.
“Chờ tin tốt của bọn tao.” Cuối cùng Ngụy Sâm đáp lại, ven đầm lầy Răng Độc cũng bắt đầu đánh nhau ầm ầm.
Nghênh Phong Bố Trận dẫn đầu, một đám nhân vật trang bị không ngay ngắn, nửa thân trần đột nhiên cùng tấn công một phương hướng. Đành chịu, họ bị công hội đá ra, chỉ có thể lấy nửa thân trần chạy vội. Vài trang bị trên người đều lấy từ nhà kho công hội, rời khỏi công hội liền tự động bị thu hồi.
Đối mặt với đám người nửa thân trần này, tất cả công hội lớn vây quanh đều rất bình tĩnh, triệu tập hỏa lực, muốn một lần AOE luôn.
Ai ngờ cái đám xông lên kia chỉ giả vờ, ngay vào lúc phe bao vây phát động công kích, hai đội kia đột nhiên chuyển mục tiêu tập kích. Mà thời điểm lại đúng lúc phe bao vây bắt đầu tấn công, không thể đổi ý.
Phập!
Một kiếm chọc thẳng chỗ hiểm. Chỉ là thân kiếm quá cùn, không đủ giết chết nhưng vẫn cắt mất hai lạng thịt. Người chơi bao vây ngược lại bị hai đội kia đánh thành AOE, ngã xuống mấy người.
“Lấy trang bị lấy trang bị!!” Ngụy Sâm lớn tiếng gào thét. Trên mặt đất không có nhiều trang bị, 20 người chạy lên cướp loạn, vô cùng mất phong độ.
Bọn họ chuyên chú nhặt đồ đến mức khiến phe bao vây ngẩn cả người. Mọi người đều xuất thân từ công hội, có thân phận có kỉ luật có khí chất, tác phong lưu manh không biết xấu hổ như vậy thực sự làm họ chướng mắt. Một phút khinh bỉ thoáng trôi qua, trang bị trên mặt đất đã bị quét sạch, Ngụy Sâm lại rống một câu, hai đội phân ra trái phải, mỗi bên chen vào ép đám người bao vây thành nhân bánh.
Chẳng qua người chơi các công hội lúc này cũng phản công kịp, không để bọn họ dễ dàng chiếm lợi, một đợt đánh trả lập tức giết chết vài người.
Cuộc chiến đoàn đội không thể không có công kích diện rộng, sống chết đều là chuyện nháy mắt. Diệp Tu cũng bó tay trước tình huống này. Năng lực của một tên mới cấp 54 chỉ có hạn thôi.
Cuộc chiến phát sinh bên rìa đầm lầy Răng Độc không diễn ra quá lâu, mấy phút đồng hồ đã chấm dứt. 20 người chơi cứ như vậy vừa mắng chửi vừa chiến đấu, cuối cùng rủ nhau ngã xuống.
Đúng vậy, cả bọn luôn miệng chửi, còn chửi rất khó nghe, phụ khoa văng tùm lum. Nhưng giọng điệu mắng chửi lại không hề tức giận. Đây tựa như một đại chiêu chống địch, làm bọn họ rất thoải mái vui vẻ.
Đối thủ cuối cùng cũng bị diệt cả đoàn. Nhưng người chơi các công hội không hề vui mừng. Đối thủ bọn họ đánh chết không hề có thái độ không cam lòng và hậm hực, có chăng chỉ toàn là cảm xúc mãnh liệt muốn đấu tiếp. Trước khi chết đều móc xỉa rằng: “Tắm sạch sẽ chờ ông đến thông mày!”
Điều này làm cho các thành viên công hội có cảm giác như mình sắp bị gangbang, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày không nặn ra được cảm giác vui sướng trước kia.
Đúng lúc này, một tin tức hệ thống nhảy ra: Chúc mừng công hội Luân Hồi giết chết Thợ Săn Lôi Phổ.
CLGT?
Đám hội trưởng nhìn thấy tin này đều giật mình. Thợ Săn Lôi Phổ không phải bị đám người Quân Mạc Tiếu trộm đi rồi ư? Bọn họ còn chạy ra tận cửa đầm lầy chặn người cơ mà. Tuy đáng tiếc không thể tóm được Quân Mạc Tiếu, nhưng cũng coi như chiếm ưu thế một lần. Thế sao bây giờ lại thấy công hội Luân Hồi giết chết Thợ Săn Lôi Phổ chứ?
Ngay tại thời điểm mọi người còn chưa tỉnh táo, trên tất cả các diễn đàn của Vinh Quang đột nhiên xuất hiện phần sau của bài post làm chứng trước kia.
Bài viết chủ yếu nói đến hai chuyện.
Đầu tiên, chuyện Lam Khê Các bị mắng chửi khinh khi trước đó là hiểu lầm. Việc này thực ra là do con sâu đục khoét công hội bon chen giữa khu 10 và Thần Chi Lĩnh Vực – Quân Mạc Tiếu cùng đồng bọn gây nên. Sau khi điều tra rõ chân tướng, Lam Khê Các hiệp trợ Luân Hồi đoạt lại BOSS, hơn nữa tuân theo ước định của bài post làm chứng, nhường BOSS cho Luân Hồi đánh chết.
Chuyện thứ hai, Luân Hồi trở thành nhân vật chính, không tranh BOSS cũng phải đấu tranh vì danh dự. Lam Khê Các đã được giải tỏa mọi hiểu lầm, nhưng gặp chuyện như vậy Luân Hồi tuyệt đối sẽ không lùi bước. Gia Vương Triều muốn thừa cơ thó chân vào, tốt lắm, thế thì chiến thôi. Luân Hồi sẽ tuyệt đối không vì nguyên nhân nào mà thỏa hiệp, đối mặt khó khăn, giết cũng phải làm tới long trời lở đất, giết cũng phải trút hết cơn giận.
Hai sự kiện, tất cả đều có video và hình ảnh làm chứng. Trước mặt đám người Luân Hồi ngạo nghễ đứng thẳng, nguyên một đám Gia Vương Triều hoặc lúi cúi hoặc ngồi xổm nhặt đồ trốn mất đều bị quay lại hết.
“Chẳng phải chị bảo không hiểu cuộc giao dịch vừa nãy có ý gì sao? Bây giờ đã hiểu chưa?” Diệp Tu nói với Trần Quả.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật