Mặc định cấp cao của Thần Chi Lĩnh Vực quyết định ở chỗ này, rất nhiều thứ mà giá trị lẫn hàm nghĩa của nó khác một trời một vực so với khu thường.
Tại khu thường, các công hội liều mạng sống chết để giữ kỷ lục phó bản, chủ yếu là vì thành tích. Dùng thành tích chứng minh thực lực của mình, dùng thực lực khiến cho những người mới chơi Vinh Quang chú ý, hấp dẫn họ trở thành viên, làm bọn họ trở thành người ủng hộ cho chiến đội mình. Giá trị lớn nhất của kỷ lục phó bản là ở chỗ đó.
Mà khái niệm này ở Thần Chi Lĩnh Vực lại không còn như trước.
Cũng không thể nói tới Thần Chi Lĩnh Vực thì không còn ma mới nữa, dù sao cũng sẽ có người mua thẳng tài khoản ở Thần Chi Lĩnh Vực, trực tiếp nhảy từ khu thường sang khu cấp cao. Nhưng phần đông vẫn từ khu thường sang, hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến của Thần Chi Lĩnh Vực mới được gia nhập.
Những người này đã có thời gian dài tiếp xúc Vinh Quang, từ chơi game đến quan tâm giới chuyên nghiệp, công hội này là của câu lạc bộ nào, bọn họ đều biết rõ. Đối với họ, công hội có câu lạc bộ không cần dùng thành tích để gây chú ý nữa, đối với người chơi lão làng, chính cái tên của các công hội mới là thương hiệu vàng.
Huống hồ, các công hội lớn tại Thần Chi Lĩnh Vực đều ổn định, không cần dùng thủ đoạn để chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Tại Thần Chi Lĩnh Vực, mọi người cũng tranh kỷ lục phó bản, nhưng không phải vì để chứng minh thực lực. Tại Thần Chi Lĩnh Vực, phần thưởng của hệ thống sau khi phá kỷ lục phó bản mới là thứ mọi người coi trọng. Chẳng qua khi kỷ lục đạt tới một mức nhất định, muốn vượt qua cũng khá khó khăn.
Kỷ lục ở Thần Chi Lĩnh Vực, vừa nhìn cấu trúc tổ đội là đã biết không cùng một khái niệm.
Kỷ lục phó bản ở đây tồn tại vô số cái tên nổi trội, bọn họ là những nhân vật trong giới chuyên nghiệp.
Không sai, Thần Chi Lĩnh Vực không cấm tuyển thủ chuyên nghiệp và nhân vật giới chuyên nghiệp tham gia cạnh tranh. Đây cũng là thành quả nỗ lực của Liên minh Vinh Quang ngày trước. Mà bài diễn thuyết nổi tiếng lúc đó của chủ tịch Liên minh đến nay vẫn được người chơi bàn tán.
Trong bài diễn thuyết, chủ tịch đã đem ưu điểm lớn nhất của môn eSports tồn tại nhờ game online như Vinh Quang thổi phồng đến đỉnh điểm, đó chính là sự tương tác.
Không sai, không có bất luận môn thi đấu thể thao nào có được sự tương tác thân mật như Vinh Quang.
Bóng đá, bóng rổ, F1, thậm chí món đánh cờ hay những môn thể thao điện tử khác, đều có một lượng fans nhất định, thế nhưng, tuyển chủ chuyên nghiệp luôn là một sự tồn tại khó với, người bình thường khó có cơ hội cùng họ tiếp xúc.
Mà hình thức giải đấu lấy game làm trụ cột như Vinh Quang, thông qua nền tảng trò chơi, lại có thể kéo gần khoảng cách giữa tuyển thủ siêu sao cùng với người chơi thường. Thử nghĩ xem, ở trò chơi bình thường, bạn có thể tình cờ bắt gặp tuyển thủ ngôi sao mà bạn sùng bái, có khi còn có cơ hội cùng nhân vật bạn thích tổ đội, đánh phó bản, giết BOSS.
Bài diễn thuyết này đánh trúng vào tâm lý chung, lúc đó thực sự được rất nhiều người chơi Vinh Quang ủng hộ. Mà lúc đó Vinh Quang cũng vừa vặn xuất hiện Thần Chi Lĩnh Vực, định bụng mở rộng và tuyên bố thiết lập mới này. Tuyển thủ Vinh Quang chắc chắn là một sự hấp dẫn rất lớn, vì vậy bên nhà phát hành cũng không bị phương diện này làm khó dễ.
Người chơi ủng hộ, công ty trò chơi châm chước, từ đó Thần Chi Lĩnh Vực không cấm tuyển thủ chuyên nghiệp được định ra.
Giai đoạn đầu, kế hoạch tươi đẹp mà chủ tịch Liên minh vạch ra đã xuất hiện. Tuyển thủ chuyên nghiệp là nhóm người đầu tiên tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực. Tại Thần Chi Lĩnh Vực, người chơi có thể thường xuyên chơi cùng tuyển thủ chuyên nghiệp thật. Chỉ là theo quá trình phát triển của Vinh Quang, số người tăng lên, bản đồ không ngừng đổi mới mở rộng, tuyển thủ chuyên nghiệp ngày càng được hoan nghênh, kế hoạch đẹp đẽ ngày trước không còn dễ gặp nữa.
Tuyển thủ chuyên nghiệp không chạy tới chơi nữa, không phải vì lệnh cấm gì, chẳng qua tuyển thủ chuyên nghiệp không dám đăng nhập nhân vật nữa.
Người vây xem quá nhiều, nhân vật vừa lên muốn làm gì cũng không được. Vây xem chỉ là một phần, thật ra có khi còn bị vây đánh. Không biết là vì được chiến đấu với tuyển thủ hay vì mơ ước trang bị trên người tuyển thủ chuyên nghiệp, nói chung đủ loại tâm tính, dẫn đến những năm tháng môn eSport Vinh Quang siêu nổi hiện nay, kế hoạch tốt đẹp từng được miêu tả đã không còn.
Tuyển thủ chuyên nghiệp ngày nay chỉ hiện thân trên một vài kỷ lục khiêu chiến đỉnh cao. Kết quả là tên của họ chiếm vô số bảng kỷ lục của các phó bản lớn tại Thần Chi Lĩnh Vực.
Mà bọn họ đến đoạt kỷ lục, đương nhiên là vì cướp đoạt vật liệu khen thưởng mà thôi.
Vật liệu.
Tới Thần Chi Lĩnh Vực, việc cạnh tranh của các công hội chính là những cuộc giành giật trần trụi.
Kỷ lục phó bản đã thế, BOSS hoang dã còn hơn thế.
Vật liệu, các loại vật liệu, trong giới chuyện nghiệp, giá trị của vật liệu hoàn toàn cao hơn trang bị. Đối với việc nhặt sẽ không bị cố định của Vinh Quang, nếu muốn sở hữu một món trang bị có thể rớt trong game không tính quá khó khăn. Chỉ có trang bị tự chế mới là vật phẩm cao cấp mà giới chuyên nghiệp vẫn luôn theo đuổi. Mà trang bị tự chế, vĩnh viễn luôn thiếu đủ thứ vật liệu.
Việc sản xuất vật liệu trải dài khắp các hoạt động của Vinh Quang.
Đẳng cấp của vật liệu cũng không phải là vấn đề, tỉ lệ rớt mới là điều kiện quyết dịnh giá trị của vật liệu.
Với những con BOSS hoang dã chỉ rớt vật liệu, đương nhiên sẽ rất quý hiếm rồi. Một năm chỉ có 52 cái, nếu quả thật có món trang bị tự chế khi nghiên cứu cần dùng đến, nghĩa là một năm chỉ có 52 cơ hội thất bại, mà đây lại là tình huống giành được hết số ấy.
Vật liệu như vậy làm sao lại không quý? Mà dùng chúng làm trang bị thì sao mà không mạnh cho được?
BOSS Người Áp Tải Hoang Dã cấp 65, nó sẽ rớt khẩu súng ngắn ổ xoay Hoang Hỏa, cũng là hàng độc nhất vô nhị. Hoang Hỏa làm vũ khí trong tay người chơi thường thôi cũng đã rất sắc bén rồi. Nhưng nếu trong giới chuyên nghiệp, vũ khí cấp 65 thông thường đều không lọt nổi vào mắt.
Thế nhưng trang bị cũng có thể có ích trong việc nghiên cứu vũ khí tự chế. Chỉ là phạm vi vũ khí có thể dùng được tương đối là hẹp. Nếu mở rộng Hoang Hỏa, ta cũng không thể vượt qua phạm vi vũ khí súng. Dùng được ít, nhu cầu thấp, giá trị đương nhiên cũng khá thấp.
Nhưng dù có thấp, chỉ cần đủ độc, thì vẫn đáng giá hơn so với nhiều vật liệu hiếm rớt trong phó bản. Cho nên chung quy vẫn phải cướp, bất kể chiến đội không có nghề thiện xạ, cây súng coi như vô giá trị, nhưng nắm trong tay cũng có lợi thế trong việc giao dịch. Vô ích mấy, cũng có thể gây uy hiếp cho người cần nó. Cạnh tranh trong giới chuyên nghiệp diễn ra như vậy đấy.
“Đánh đi! Làm gì mà không đánh!!” Ám Dạ Sơ Ảnh bên tường đã sớm kiềm chế không nổi, không ngừng gào rú spam đầy màn hình.
“Giá trị của Người Áp Tải Hoang Dã không cao, tính thực dụng của mấy thứ rớt ra cũng hữu hạn, các công hội lớn sẽ xử lí thế nào đây...” Diệp Tu lại suy xét đầy lý trí.
“Nằm sấp bên lỗ có thấy được gì không nhỉ?” Ám Hương Sơ Ảnh hỏi Diệp Tu.
“Anh tưởng chú biết rõ cái lỗ đó hơn anh chứ...” Diệp Tu trả lời.
“Em chỉ chui ra chui vào quen thôi…” Ám Hương Sơ Ảnh nói, nằm sấp bên lỗ chó, đầu nhét cả vào, cố gắng dòm tình huống bên ngoài. Tuy bên ngoài vẫn chưa ngừng chiến, nhưng chỉ là người của Lam Khê Các đang đối phó với thù hận của Người Áp Tải Hoang Dã, nếu trận PK quy mô lớn xảy ra, hiển nhiên không chỉ có chút động tĩnh như thế.
“Nó làm vậy sẽ không bị phát hiện chứ?” Trần Quả nói.
“Không đâu, bên ngoài cái lỗ có bụi cỏ che mà.” Diệp Tu nói.
“Vậy chẳng phải nó sẽ không thấy gì sao?” Trần Quả nói.
“Bụi cỏ cũng có khe hở chứ…” Diệp Tu nói.
“Hèn mọn chết được…” Trần Quả câm nín.
Ngoài tường, Thự Quang Toàn Băng của Lam Khê Các cũng có chút bất đắc dĩ. Bọn họ vốn đến trước, ai biết ngày hôm nay ăn ở không tốt, chín lần cũng chưa đạt được kết quả mong muốn, kết quả lại có người tới giành. Hai công hội lớn, nhân số lại không phải ưu thế bên mình, trực tiếp PK chính là tự tìm cái chết.
Kẻ quái gở nói chuyện với hắn chính là người của Trung Thảo Đường, tên Ngải Thực. Thự Quang Toàn Băng cũng nhận ra gã, cũng coi như khá có tiếng trong Trung Thảo Đường. Hoạt động giết BOSS như vậy, chắc chắn phải đối mặt tranh đoạt, cho nên các công hội sẽ không tùy tiện gặp người là xông lên, mà nhất định phải có thủ lĩnh dẫn đội.
Còn người của Gia Vương Triều tên là Mộng Thiên Trần, cũng là cao thủ nổi danh của Gia Vương Triều, thành viên trung tâm. Phụ trách dẫn đội luôn là những người như vậy.
“Ha ha, hai ông tới chậm rồi!” Thự Quang Toàn Băng cũng cùng hai công hội chào hỏi.
“Chỗ này ấy hả, ha ha, tui đoán sơ được ý đồ của lão đại Thự Quang rồi!” Ngải Thực nói. Hệ thống công hội của các câu lạc bộ tương đối hoàn thiện. Dưới hội trưởng là hội phó, hoặc mỗi một đoàn trưởng, các chức vị cao thấp đều có ý nghĩa riêng. Không phải là người quen tùy tiện phân cho nhau, hoặc ai lợi hại thì người đó làm. Đây là do thành viên trung tâm thực sự của công hội đảm nhiệm.
Thự Quang Toàn Băng, đứng trong top 5 cao thủ của Lam Khê Các. Nếu bàn về trình độ cao thấp, danh tiếng của hắn cũng cao lắm. Nhưng bàn về chức vụ, địa vị ở công hội Lam Khê Các quả thật không thấp. Nếu so cùng cấp bậc, hắn cao hơn Ngải Thực và Mộng Thiên Trần, được coi như một nhân vật cấp lão đại.
“Thế cơ à?” Thự Quang Toàn Băng thoạt nhìn chỉ thuận miệng hùa theo, ánh mắt của hắn hiện đã tập trung về phía hai công hội chứ không phải lỗ chó phía sau nữa. Nhưng đúng lúc này, phía sau hắn bỗng “Ầm” một tiếng, đó là tiếng của Lạc Hoa Chưởng.
“Sao lại thế?” Tiếng vừa vang lên, Diệp Tu cũng đột nhiên ngẩn ra.
Tiếp đấy, chỉ thấy đầu của Ám Hương Sơ Ảnh bắn ra như pháo từ lỗ chó, gã lăn lông lốc trên mặt đất, đụng thẳng vào bên kia tường, không ngừng spam tin: “Móa nó móa nó móa nó!!!”
“Có chuyện thế này ư...” Diệp Tu vội nằm sấp nhìn qua lỗ, đến cả hắn cũng ngây dại.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật