“Thôi xong!!” Ám Hương Sơ Ảnh dứt lời, tim mấy đứa còn lại muốn văng ra ngoài, đồng loạt nhìn về phía lỗ chó ở bụi cỏ đằng kia.
“Rút mau thôi!” Một người nói.
“Có khi bên ngoài cũng có người rồi!” Ám Hương Sơ Ảnh thấy nguy không loạn, khá có phong độ đại tướng. Thế nhưng câu kế tiếp lại để lộ tâm tư gã: “Chúng ta chết chắc…” Người này không loạn, hóa ra là vì tuyệt vọng cmnr.
“Chết gì chứ? Giờ logout còn kịp đó?” Diệp Tu mới là gặp nguy không loạn hàng thật giá thật.
“A! Thế mà cũng quên, mọi người mau logout!” Ám Hương Sơ Ảnh vội vàng nói.
“Không tiễn!” Diệp Tu bảo.
“Ủa?” Ám Hương Sơ Ảnh mém rời khỏi trò chơi, nhìn câu này sao thấy hơi sai sai, vội buông tay: “Ông anh không out?”
“Không vội…” Diệp Tu thật sự gặp nguy không loạn, điều khiển Quân Mạc Tiếu nhìn một vòng 45 độ.
“Với độ cao này và sức kháng cự của BOSS cấp 65, phải phối hợp thao tác khó lắm mới đưa BOSS lơ lửng vào được.” Diệp Tu nhìn kỹ nơi tường vây 4 phía họ đang đứng, quả quyết rằng.
“Hả?” Ám Hương Sơ Ảnh ngăn cản bốn người đừng logout vội, Quân Mạc Tiếu là một đại cao thủ, nên gã dự cảm bọn họ vẫn còn hy vọng.
“Nếu chúng muốn đưa BOSS vào, có lẽ sẽ dùng mấy chiêu quét ngang đẩy về phía lỗ chó cho dễ.” Diệp Tu nói.
“Rồi?” Ám Hương Sơ Ảnh vẫn không hiểu ý Diệp Tu.
“Tụi mình có thể ở đây ngăn cản mà.” Diệp Tu nói.
“Anh hai à, chúng mà leo tường vào trước, tụi mình sẽ bại lộ ngay.” Ám Hương Sơ Ảnh nói.
“Chú em à, chú cứ nằm sấp mãi, không chịu nhìn ra ngoài bằng khe hở, có đứa nào leo tường đâu!” Diệp Tu trả lời.
Ám Hương Sơ Ảnh thoáng giật mình, vội nhìn ra khe hở quan sát tình hình bên ngoài, quả nhiên không ai trong đối phương có ý định trèo tường. Còn phương hướng mà hai người nhóm Diệp Tu nhảy tới lúc đầu cần phải đánh một vòng. Diệp Tu sợ kinh động BOSS nên mới làm vậy, đám kia lại không phải lo vấn đề này, BOSS đã bị chúng dẫn đi rồi. Đám người này tranh thủ từng giây, vừa lập kế hoạch đã tức thì hành động.
“Nghe kỹ vào!” Diệp Tu gửi tin trên kênh tán gẫu.
Ngoài khe hở tường không có gì, nhưng bên kia lỗ chó lại âm vang tiếng chiến đấu ngày càng rõ ràng.
“Nhưng làm sao mà chặn?” Ám Hương Sơ Ảnh rất mù mờ chuyện này.
“Am hiểu phán đoán về kỹ năng thì có thể làm được.” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu ngồi xổm cạnh lỗ chó.
“Nhưng anh cản như thế, chẳng phải đám kia sẽ biết bên trong có người rồi giết cả bọn trước ư?” Ám Hương Sơ Ảnh nghĩ mãi vẫn thấy phải logout nhanh thôi.
“Vậy nên không thể để chúng biết được, phải làm chúng tưởng mình mắc sai lầm.” Diệp Tu nói.
“Làm thế đéo nào được?” Ám Hương Sơ Ảnh chả hiểu rõ câu nào của Diệp Tu cả.
“Nhìn là được.” Diệp Tu gửi emo mỉm cười.
“Rồi sẵn sàng logout bất cứ lúc nào.” Ám Hương Sơ Ảnh nghiêm túc tiếp lời.
Âm thanh chiến đấu bên tường càng ngày càng rõ, tiếng súng vang đều đều, hiển nhiên chỉ có Người Áp Tải Hoang Dã mới làm được. Phần các âm thanh từ công kích của người chơi lại rất lộn xộn, nhưng Diệp Tu vẫn cố gắng lắng nghe và tìm kiếm tin tức từ đó. Nói thẳng ra, tin này chính là tiếng đối phương trò chuyện.
“Kéo qua, kéo qua!!!”
“Mục sư Buff chi dữ vậy! Coi chừng OT.”
“Không Buff là ổng tạch đó.” Mục sư giải thích.
“Tăng điểm thù hận. Đừng lo chạy hoài vậy! Mày chạy nhanh bằng đạn hả?” Chú em phụ trách dụ quái bị phê bình. Chỉ vài tiếng hô quát, tình hình bên ngoài đã nắm được kha khá. Hiển nhiên người chơi dụ quái tạo thù hận xong bèn khẩn cấp chạy sang đây. Nhưng Người Áp Tải Hoang Dã lại là hệ Xạ Thủ công kích tầm xa! Bạn mà chạy nó vẫn có thể dí theo công kích. Vì vậy mục sư phải tăng máu liên tục, kết quả chú em dụ quái chỉ lo chạy, không quay về giữ vững điểm thù hận, thù hận một hồi sẽ chuyển sang mục sư.
“Dốt, bảo mục sư đứng lại không được à…” Diệp Tu nhịn không được lẩm bẩm dăm ba câu, “Công hội nhà ai?”
“Không thấy rõ! Có ai nhìn thấy không?” Ám Hương Sơ Ảnh trả lời.
Kết quả tất cả đều đáp không. Bọn họ quan sát đám người kia qua khe, tầm nhìn rất hẹp, đám kia lại không đứng yên một chỗ, tên trên đỉnh đầu và công hội rất khó thấy. Cả bọn không thể nhìn thấy xuất thân của bất kỳ ai trong số đó.
“Tiếp tục theo dõi kỹ bên kia, chú ý coi có đứa nào trèo tường vào không.” Diệp Tu chỉ huy.
“Rõ.” Ám Hương Sơ Ảnh lập tức bảo hai người theo dõi, còn gã thì tiếp tục khẩn trương nhìn lỗ chó.
Phía ngoài tiếng súng càng ngày càng gần, hiển nhiên là Người Áp Tải Hoang Dã sắp bị dụ đến gần lỗ chó, đột nhiên chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi: “Đệch, OT rồi!”
“Mục sư mau qua đây!”
“Đánh xa đó… Nó đánh từ đó vừa vặn dính ở đây…” Giọng mục sư như muốn khóc.
“Cũng chết à! Tụ qua đây hết đi.”
Bước chân rối loạn, tiếng công kích lộn xộn, Diệp Tu tập trung nghe ngóng tiếng súng của Người Áp Tải Hoang Dã, hắn muốn biết BOSS còn cách nơi này bao xa.
Gần, càng ngày càng gần…
Diệp Tu có thể nghe thấy. Đám người kia hành động không tệ, bị BOSS hành mà vẫn thuận lợi đến gần được lỗ chó.
“Vào vị trí vào vị trí!” Bên ngoài nhấn mạnh một câu.
“Chuẩn bị!” Đột nhiên, một câu lệnh đầy hưng phấn vang lên.
Sau hàng loạt tiếng kỹ năng, tiếng “Bùm” vang lên, một kỹ năng duy nhất, dứt khoát, rõ ràng truyền vào tai mỗi người.
Lạc Hoa Chưởng! Diệp Tu nhanh chóng đoán được. Lập tức nằm sấp xuống bãi cỏ, ở tầm nhìn thấp, hắn nhanh chóng nhìn thấy một bóng đen sắp lấp đầy lỗ chó. Diệp Tu không hề chần chờ, trong tư thế nằm sấp, hắn đã tấn công từ bên trong lỗ.
Ngoại trừ Diệp Tu, không ai biết hắn đang công kích hướng nào, đám người Trần Quả lo lắng đứng một bên, góc nhìn lại không thể ngó vào lỗ chó. Nhưng Trần Quả có ưu thế trời cho! Cô nàng nhanh nhẹn quay đầu, nhìn màn hình Diệp Tu.
Thoạt nhìn, Diệp Tu chỉ dùng một công kích thông thường, thoạt nhìn, cũng chỉ là tấn công Người Áp Tải Hoang Dã đang khoan lỗ chó vào thôi, nhưng tiếp đó, chợt nghe “Rầm” một tiếng, bụi bặm trên tường rơi xuống, bụi cỏ kế bên lỗ chó cũng rung rinh. Từ một chỗ nào đó ngoài tường truyền tới tiếng “Nữa!”.
Rõ là nhét vào thất bại rồi, nhưng mọi chuyện có liên quan tới Diệp Tu không, Trần Quả không thể dựa theo lý thuyết mà phát hiện được, cô không biết chiêu vừa nãy của Diệp Tu tạo nên ảnh hưởng gì.
“Né sang hai bên!!” Diệp Tu vừa gửi tin, Quân Mạc Tiếu của hắn đã nhanh nhẹn nhảy lên, lăn xa khỏi lỗ chó. Mấy người khác chưa kịp phản ứng, chỉ thấy mấy viên đạn rít gió bay vào lỗ, có hai người bị thương ngay tại chỗ.
“Tại sao vậy!” Người bị trúng đạn hết hồn hết vía.
“Đứng dậy! Cẩn thận chút.” Diệp Tu đành đáp, rồi ngồi xổm về chỗ cũ.
Bên ngoài đủ loại kỹ năng khống chế, sau một hồi điều chỉnh, Diệp Tu lần thứ hai nghe được âm thanh xé gió quen thuộc của Lạc Hoa Chưởng.
Nằm xuống, công kích.
Hành động của Diệp Tu thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng ngoài tường lại vang lên tiếng “Nữa” buồn bực.
“Chị không hiểu…” Nhìn Quân Mạc Tiếu lại nhảy tránh Người Áp Tải Hoang Dã đang đứng dậy bắn loạn xạ, Trần Quả thản nhiên thừa nhận.
“Có gì mà không hiểu? Tui chỉ dùng mấy chiêu thay đổi vị trí di chuyển của nó, để bộ phận nào trên cơ thể nó đụng vào tường, không thể lọt vào.” Diệp Tu nói.
“Chị biết, chị chỉ không hiểu làm thế đéo nào được ấy!” Trần Quả nói.
“Vấn đề này của chị, tui thực sự khó trả lời… Tui nghĩ, chắc là vì tui là Diệp Thu.” Diệp Tu đành bảo.
“…” Trần Quả không lời chống đỡ. Tiếng “Nữa” thứ ba của đối phương lại bắt đầu, lúc này đây, Trần Quả không nhìn màn hình Diệp Tu nữa, cô bắt đầu lưu ý thao tác của Diệp Tu trong nháy mắt đó.
“Bùm…” Không rõ nguyên nhân, người bên ngoài chỉ cho rằng họ mắc lỗi, cho nên vẫn cố chấp sử dụng mánh cũ, dùng chiêu Lạc Hoa Chưởng của pháp sư chiến đấu đẩy BOSS vào.
Thao tác của Diệp Tu cũng bắt đầu từ tiếng động đó.
Nằm sấp lên cỏ, nhìn về lỗ chó.
Còn về công kích, Trần Quả thấy Diệp Tu cứ như bấm đại một cái…
Nhưng sau đó, cô phát hiện, công kích của Quân Mạc Tiếu dường như không phải một cú đâm thẳng, mà trông như khẽ hất lên.
Trần Quả kinh hãi. Tấn công đâm thẳng chỉ cần bấm chuột, mà những công kích như quét ngang, hất lên hay chém đôi còn phải vung chuột mới hoàn thành được.
Quân Mạc Tiếu thực hiện đòn tấn công này, nhưng Trần Quả nhìn chăm chăm vào thao tác lại không nhìn ra tay phải của hắn khẽ động đậy.
Tiếng hô “Nữa” ngoài tường đã ẩn ẩn tức giận. Mà bây giờ, Trần Quả không nhìn màn hình, cô chỉ theo dõi sít sao tay phải Diệp Tu.
“Bùm!” Lạc Hoa Chưởng xuất hiện, tay phải cử động, Trần Quả trợn to mắt.
Sau đó kích chuột…
Quá bé nhỏ!! Cuối cùng Trần Quả cũng thấy được, nhưng cô không dám kết luận đây là thao tác khẽ động, bởi cô vẫn không rõ tay phải của Diệp Tu có xê dịch không. Sau khi Diệp Tu kích chuột, tay phải dường hơi run nhẹ.
Kiểu run này… Trần Quả đưa tay phải của mình ra trước mặt. Cô phát hiện, duy trì tư thế như vậy, biên độ lắc lư tay phải của cô còn mạnh hơn Diệp Tu!
Một cú khẽ run như vậy cũng là thao tác ư???
Trần Quả bỗng nhận ra việc này rất có khả năng. Với một lỗ chó chỉ vừa đủ cơ thể một người, nếu muốn đòn công kích khẽ vung đạt hiệu quả mong muốn, thao tác tất nhiên phải tỉ mỉ cùng cực. Biên độ hơi lớn, vũ khí có thể đụng vào lỗ, vẫy không được.
Tuy chỉ là đòn tấn công thường, nhưng lại là thao tác tinh vi tận cùng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật