Câu này của Trần Quả khiến hai người tức hộc máu. Xét về tình và lí, đây là một câu nói rất xác đáng, nhưng cả hai lại là những kẻ biết rõ sự việc. Cao thủ của tiệm net Hưng Hân mà là khách tình cờ xuất hiện ư? 100% là nhân tài trú ở tiệm net chuẩn bị cùng đại thần Diệp Thu tái lập chiến đội rồi. Cô chủ tiệm này đang lừa họ chắc luôn.
Trong lòng hai người đều nghĩ vậy, nhưng không trắng trợn lộ ra vẻ “đi guốc trong bụng”, chỉ đành thể hiện sự tiếc nuối: “Không biết mấy cao thủ ấy thường đến chơi lúc nào nhỉ?”
“Chị không để ý mấy chuyện này lắm!”
Vẻ hồn nhiên vô tội này của Trần Qủa lừa chẳng biết bao nhiêu người không hiểu rõ bộ mặt hổ báo ẩn đằng sauchị chủ. Cô nàng nói dối như thật ở trước mắt cả hai trông như khẽ run sợ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng, bỗng khiến họ cảm thấy cô ấy làm sao có thể nói dối được, chắc mình hiểu nhầm rồi…
Cũng may, lí trí hai người nhanh chóng chiếm lại đại não, sau khi bình tĩnh thì từ từnói: “Máy khởi động xong chưa?”
“Khu C, máy số 14, 15”. Trần Quả chỉ hướng cho hai người.
Người không ở đây, chỉ có thể đợi, nhân dịp này thử xem có moi móc được tin gì từ người của tiệm net Hưng Hân không.
Trong tiệm, quá nửa số người đang chơi Vinh Quang, người chung chí hướng rất nhiều. Nếu muốn, ta có thể dễ dàng kết bạn với đám đồng đạo Vinh Quang ở ngay tiệm net. Chẳng qua giờ công nghệ tiên tiến, trong nhà ai cũng có máy tính riêng, những kẻ đến tiệm net chơi đa phần đều tụ tập đám bạn thân sang chơi chung. Hiếm người nào đã chơi cùng hội bạn còn muốn làm quen bạn mớilắm.
Tuy nhiên, hai gián điệp này ôm mục đích khác đến, hiển nhiên hành động cũng khác người. Ngồi xuống nhìn quanh hầu như đều là người chơi Vinh Quang, hai người nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi, cùng mấy người xung quanh nhìn nhau cười rồi thừa cơ bắt chuyện. Kết quả lại khiến cả hai thất vọng, đám khách vãng lai này không phải khách quen của tiệm. Người như vậy không cung cấp được thông tin mà họ cần.
Vì vậy, hai người vừa chơi vừa ngó ra cửa tiệm Hưng Hân, mong ngóng xem bốn cao thủ kia có xuất hiện hay không. Ngờ đâu ngồi cả ngày, người họ muốn gặp vẫn không thấy đâu.
Bốn anh tài kia, hai người là nhân viên trông tiệm, xuất hiện hay không Trần Quả chỉ cần nói một câu. Hai người còn lại vốn là chính chủ, nhưng lại đào ngũ đứng về phe Diệp Tu, với tư cách người ủng hộ, họ phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.
Vì vậy, thương thay cho hai tên gián điệp ngồi chờ cả ngày cũng không gặp được người mình muốn. Mà không thể cứ ngồi mãi ở tiệm net được, thời gian không còn sớm, chúng đành đứng dậy tính tiền rời đi.
“Cậu biết hai người này không?” Bên này, Trần Quả chẳng biết đã âm thầm gửi hình cho Diệp Tu từ lúc nào.
“Tất nhiên tui không biết rồi, sao có thể phái người tui quen tới được. Thế chẳng phải tự vạch trần sao?” Diệp Tu không nhìn qua đã nói.
“A, cũng đúng há…” Trần Quả nói. “Xem tình hình có lẽ hai người này sẽ thường xuyên tới đây nữa.”
“Thêm hai khách quen thì có gì không tốt?” Diệp Tu cười.
“Lấm la lấm lét như kẻ trộm, thật muốn oánh cho một trận rồi nói gì thì nói”. Biết rõ ý định của hai người, Trần Quả nhìn ngang ngó dọc thế nào cũng ngứa mắt, bất kỳ hành đồng nào cũng khiến Trần Quả thấy hèn mọn.
“Không sao, để chúng tự dày vò đi”. Diệp Tu hoàn toàn bơ đi mà sống.
“Bên Trảm Lâu Lan có tin gì không?” Trần Quả hỏi.
“Giờ thì chưa.” Diệp Tu trả lời.
“Lâu như vậy, sao chậm chạp thế!”
“Lâu sao? Mới một hai ngày chứ mấy”. Diệp Tu nói.
“Thế mà còn không lâu.”
“Đây không phải vấn đề chơi game nữa, nó liên quan đến chuyện kinh doanh, là một ván cờ, sao có thể không cẩn trọng suy xét?” Diệp Tu nói.
“Xí”. Trần Quả phản đối.
Hai tên gián điệp công cốc suốt một ngày trời, sẵn lên QQ báo cáo tình hình cho Trần Dạ Huy. Trần Dạ Huy cũng bó tay. Bọn họ chầu chực trong game cả ngày, nhưng không hề thấy các cao thủ ấy nhoi lên.
Làm được cao thủ trong Vinh Quang, thời gian online há có thể ít. Trần Dạ Huy càng ngày càng cảm thấy phỏng đoán trước kia là thật. Diệp Thu chắc đã đề phòng mấy chiêu trò của họ rồi.
Nếu đã như vậy, hai người kia chắc chắn chẳng hỏi được gì. Nghĩ xong, Trần Dạ Huy tìm Lưu Hạo bàn bạc, lại phái thêm người đi. Trừ hai người tất yếu phải đi mỗi ngày kia, thêm vài người theo dõi tiệm net Hưng Hân liên tục 24/24. Cho người đi làm mấy việc này với Trần Dạ Huy không khó khăn gì. Công việc của họ vốn tiến hành trong game online, đi vào quán net theo dõi thì cũng cần lên mạng, cần chơi game, một công đôi việc, không thiệt đi đâu.
Chỉ là một, hai, ba ngày trôi qua đều không có kết quả khả quan gì.
Nhân vật trong trò chơi không gặp được, cao thủ bên ngoài cũng không thấy đâu.
Trần Dạ Huy lo nghĩ, Lưu Hạo lo nghĩ, các công hội có câu lạc bộ trong Vinh Quang cũng lo nghĩ.
Mấy ngày này Gia Thế không hành động gì, các công hội khác cũng không có động tĩnh. Lý do thứ nhất, khí thế của Quân Mạc Tiếu còn đang lên, bọn họ không thể hành động trước sự chú ý của quần chúng. Tiếp theo, chuyện Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu đã bị lộ, tất cả các công hội đều sống trong sợ hãi, luôn mong mỏi có em chuột bạch nào đi trước thử xem có chết không rồi tính tiếp.
Còn một nguyên nhân nữa, cứ nhìn Mưu Đồ Bá Đạo làm gương.
Với việc Diệp Thu tấn công vào Thần Chi Lĩnh Vực, hội trưởng Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo lại là kẻ bình tĩnh nhất. Công hội của gã mấy ngày nay cũng chỉ buôn chuyện đôi chút, không có vẻ gì là nghiêm túc đối phó cả. Bởi lẽ Tưởng Du một mực tin tưởng vào phán đoán trước đây của mình: Diệp Thu rời Gia Thế chắc chắc có lí do, cho nên Gia Thế không muốn Diệp Thu trở lại, Gia Vương Triều nhất định sẽ dốc hết sức chèn ép, gây áp lực cho Diệp Thu, họ chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được.
Đối với Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Thu và Gia Vương Triều so đấu chính là tiết mục chó cắn chó, thân là ngư ông đứng nhìn trai cò tự hại nhau ắt sẽ rất vui vẻ.
Suy nghĩ của Tưởng Du không quá phức tạp, cũng từng nói cho các công hội khác khi còn ở khu 10, vì thế, giờ không ít công hội ôm trong đầu suy nghĩ tương tự. Nói qua nói lại, thật ra chả thằng nào thích làm chuyện này cả. Không có Diệp Thu trong game, thế giới thật tốt đẹp biết bao, đây chính là tiếng lòng của quần chúng.
Tóm lại, trước khi có đứa nào đứng ra đầu tiên, mọi người sẽ vui lòng chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Chỉ có điều, ngày đầu tiên Gia Thế hành động lại chỉ là ba tuyển thủ chuyên nghiệp nhóm Lưu Hạo mở clone, quy mô quá nhỏ, các công hội khác không thu được bất kì tình báo nào. Nên là trong mắt họ, Gia Thế cũng đang chờ đợi thôi, thành thử cả bọn không tránh khỏi lo âu. Khoảng thời gian này, cơ sở ngầm của các công hội núp trong Gia Thế là khổ nhất, cố tìm đủ cách dò hỏi xem Gia Thế sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó Quân Mạc Tiếu.
Trải qua mấy ngày luyện cấp quá bình yên khiến Trần Quả khó thể tin nổi, sau khi nói chuyện và nghe Diệp Tu phân tích, cô mới hiểu ra Diệp Tu bị ba tuyển thủ chuyên nghiệp tập kích ngay khi vào Thần Chi Lĩnh Vực xong, thì cũng bắt đầu sắp xếp hết rồi.
Bởi vì nhiệm vụ khiêu chiến làm tăng danh vọng và sức hút với dư luận, làm mỗi công hội không dám hành động trên quy mô lớn, cuối cùng cả lũ chỉ đành theo dõi sít sao từng hành động của Gia Vương Triều.
Gia Vương Triều không dám làm lớn chuyện. Nhưng đám hậu cần Gia Thế lại chơi lớn, tung ra cả tuyển thủ chuyên nghiệp. Áp chế 20 cấp, thêm điều kiện tuyển thủ chuyên nghiệp, đừng nói ba người, ngay cả một người cũng không dễ đối phó. Vì vậy, Diệp Tu bày binh bố trận lừa Gia Thế hoang mang không rõ bên cạnh hắn rốt cuộc có bao nhiêu người trợ giúp, thực lực ra làm sao, nhờ vậy mà kéo dài thêm được vài ngày. Mặt khác, Diệp Tu đã thương lượng với Trảm Lâu Lan. Trong lần liên hệ mới đây, Trảm Lâu Lan hứa sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục cuối cùng vào hôm nay. Chỉ cần Trảm Lâu Lan đồng ý hợp tác, thế thì về sau, Diệp Tu sẽ không phải chiến đấu vất vả một mình nữa.
“Thế nào? Vui không?”Diệp Tu cười. “Hiện tại tất cả các công hội ai không ra tay thì thua, nhưng hễ ai ra tay trước thì người đó nhất định thua.”
“Cậu thật là…” Trần Quả không tìm ra được từ nào để hình dung. Những công hội có câu lạc bộ mạnh mẽ thần thánh như thế trong lòng người chơi lại bị Diệp Tu quay như dế. Tên này hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của các công hội có câu lạc bộ, vây họ trong khốn cảnh.
Dù vậy, phải nói rằng, đây chính là nhờ thực lực của bản thân, không đủ thực lực, sao có thể tạo ra được cục diện như vậy?
Đáng bực hơn cả, mấy ngày nay, Diệp Tu còn giành thời gian đưa Quân Mạc Tiếu về khu 10 một ngày.
Thần Chi Lĩnh Vực và khu 10 thuộc hai Server khác nhau, người chơi không được phép tùy ý qua lại hai bên. Hạn chế hiện tại là một ngày chỉ được dịch chuyển một lần, đồng nghĩa với việc ngày thứ nhất chuyển từ Thần Chi Lĩnh Vực sang khu 10 thì đến ngày thứ hai mới từ khu 10 trở về được.
Diệp Tu vừa trở về rạng sáng ngày hôm nọ đã tận dụng tối đa 24 giờ trong ngày kéo bốn người của công hội Hưng Hân thăng lên cấp 50, tạo thành một đội đi chà đạp một lượt toàn bộ các phó bản cấp 50 cho 5 người.
Tán nhân như Diệp Tu mặc dù không nhận được kinh nghiệm, nhưng 4 kỷ lục phó bản cấp 50 cho 5 người này đều đã đóng dấu danh nghĩa công hội Hưng Hân.
Những đồng chí thuộc các công hội dưới trướng câu lạc bộ của khu 10 cứ ngỡ đã tống cổ được Ma Vương này đi rồi, họ còn vui vẻ nghĩ rằng Quân Mạc Tiếu đến Thần Chi Lĩnh Vực chắc chắn sẽ bị đuổi giết chết đi sống lại, từ nay về sau rơi vào vòng luẩn quẩn tuần hoàn bổ sung kinh nghiệm cấp 50. Ai ngờ thằng chả lại tung tăng luyện cấp tại Thần Chi Lĩnh Vực, nháy mắt đã sắp lên cấp 51, sắp vượt qua cấp yêu cầu thì lập tức quay lại khu 10 cướp kỉ lục. Acc của hắn sướng quá rồi, đi phó bản ở khu 10 không hề có kinh nghiệm, không hề lo chuyện phá kỷ lục liên tục sẽ lên 51.
Thật ra, cấp 50 luyện ở khu thường sẽ rất nhanh. Vì ở cấp 50, phó bản rất nhiều, một ngày không cần thò mặt ra khu hoang dã đánh quái, phó bản thôi cũng đủ làm người chơi chết đi sống lại. Chưa cần nói đến phó bản lớn, phó bản nhỏ cho đội 5 người đã có 4 cái, mỗi ngày đều phá thì kinh nghiệm nhiều đến mức nào? Từ cấp 50 lên 51 nhanh hơn 49 lên 50 nhiều, chỉ vài ngày đánh bản mà lên cấp 51 cũng không thành vấn đề.
Các công hội lớn còn chưa xuất hiện cấp 51 là vì họ cố ý kiềm chế. Chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ Thức Tỉnh, nhân vật thuộc 24 nghề đều đánh phó bản mà không nhận được kinh nghiệm. Kết quả cả bọn vẫn chịu khổ như cũ, Quân Mạc Tiếu quay lại, vung tay áo đánh vun vút, trời xanh mây trắng không mang đi cái nào, chỉ để lại bốn kỷ lục lù lù đấy.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật