Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 4: Cao thủ thần bí

Chương 4: Cao thủ thần bí

“Chị Trần, mọi người lại ăn khuya...”

Đồ ăn khuya vừa được mua về, Trần Quả kêu gọi nhân viên ở tiệm net đến ăn chung, mùi đồ ăn đầy tiệm, lập tức dẫn đến một trận khóc thét kháng nghị của quần chúng đang chơi máy. Khi cơm tối đã tiêu hóa hết, đột nhiên ngửi được mùi đồ ăn không phải là hưởng thụ, mà là một sự mê hoặc.

“Muốn mì gói thì xếp hàng a, đừng lộn xộn.” Trần Quả chào mời.

“Chị Trần mỗi ngày đều ăn đồ cao cấp, tụi tôi thì toàn nhai mì gói.” Quần chúng không thể chống cự được sự hấp dẫn chỉ có thể ăn mì gói của tiệm cho đỡ thèm, nhìn người ta sáu món một canh mà bày ra vẻ mặt thèm muốn ghen tị.

“Chú em muốn ăn thì tự sang đối diện mua, đừng hòng sai bảo người của chị.” Trần Quả nói.

“Lần sau bà chị có ăn nhớ nói trước một tiếng, cho ké tí món được không?” Có người bảo.

“Tiệm net bao nhiêu người, mang hết đến đây hả? Nói nhiều thế, muốn ăn mà lười mua cứ gọi một cú, người ta còn không chịu mang đến sao?” Trần Quả nói.

“Chị Trần có điện thoại hả? Cho em mượn với.” Có người tiếp lời.

“Chị cần điện thoại làm gì? Chị chú có người để sai bảo, làm gì phải phiền người khác nữa?” Trần Quả nói.

Lần này quần chúng lên mạng và nhân viên tiệm net đồng thời rơi lệ đầy mặt. Diệp Tu tìm được cơ hội, thuận tiện hỏi: “Chị chủ họ Trần ư?”

“Ừ, Trần Quả, tôi thấy chứng minh thư của cậu rồi, cậu nhỏ hơn tôi, kêu tiếng chị tôi cũng không để ý, cậu cũng không thiệt thòi gì.” Trần Quả nói.

“Cứ tùy tiện đi...” Diệp Tu cười gượng.

“Món thịt cá hôm nay rất cay a, Tiểu Sở cậu ăn đi.” Trần Quả chưa ăn được bao nhiêu, ăn xong một miếng thịt cá đã hít hà buông đũa đi uống nước, sau khi ôm ly nước trở về đá ngay vào ghế Diệp Tu: “Ăn xong chưa, mau lên.”

“Bận chuyện gì thế?” Diệp Tu hỏi.

“Nhanh chút nào.” Trần Quả nâng cổ tay để Diệp Tu nhìn đồng hồ, cách giờ mở cửa của khu 10 còn 7 phút.

“Chị cũng muốn đi?” Diệp Tu hơi kinh ngạc. Trước đấy hắn đã chơi qua tài khoản Trục Yên Hà của Trần Quả, là tài khoản thuộc khu 5, nếu như tính từ ngày mới mở đến bây giờ, hiện tại vừa tròn năm năm. Tài khoản này so với những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ đương nhiên không thể so sánh, nhưng đối với những người chơi bình thường đã xem như rất tốt rồi, không dễ nói bỏ là bỏ.

“Xem náo nhiệt.” Trần Quả nói.

Khu mới mở quả thật sẽ khá náo nhiệt, vốn là một ngày bình thường, chỉ bởi vì khu mới mở cửa mà khiến tiệm net Hưng Hân vào lúc này làm ăn phát đạt. Đưa mắt nhìn hầu hết đều là người của khu mới bao trọn, tất cả mọi người đều mở giao diện đăng nhập, con chuột dừng tại khu 10 vẫn còn u ám chờ vận động sức lực.

Bước vào khu mới, giành bảng cấp bậc, đoạt ngôi đầu phó bản, tranh kỷ lục qua cửa của phó bản, vân vân, quá nhiều chuyện chờ người chơi làm, khai hoang chính là chuyện kích động người chơi thế đấy. Trần Quả nhìn những vị khách này, không kiềm chế được cũng bị bầu không khí này kích thích, nhưng quay đầu lại nhìn, Diệp Tu vẫn nhàn nhã ngồi tại chỗ chọn món, hoàn toàn thờ ơ với bầu không khí này, thực sự rất không có tố chất nên có của một người đi khai hoang khu mới.

“Này sao cậu vẫn còn ăn hả?” Trần Quả trông còn sốt ruột hơn đương sự.

“Gấp làm gì?” Sự bình tĩnh của Diệp Tu là thật, không phải giả vờ. Không thể phủ nhận Vinh Quang tuyên truyền rất thành công, cạnh tranh thứ hạng trong trò chơi đều dành được sự quan tâm trước nay chưa từng có của những người chơi Vinh Quang. Mấy thứ này chính là dựa vào thực lực chân chính, không phải do tiền bạc hoặc may mắn có thể đạt được dễ dàng. Thế nhưng, với một người đã nếm qua tất cả vinh dự nghề nghiệp cao nhất mà nói, mấy thứ này trong mắt Diệp Tu có chút bình thường, không mới lạ lắm.

Cơ mà nhìn thấy vẻ mặt Trần Quả đầy sát khí, Diệp Tu vẫn nghĩ nên nể mặt sếp của mình, cuối cùng cũng buông bát cơm xuống, miễn cưỡng tìm máy tính ngồi xuống.

“Móa, cứ như chị đây ép cậu chơi vậy, người gì mà…” Trần Quả đứng ở phía sau không biết làm gì ngoài trách mắng Diệp Tu. Mấy nhân công khác ở tiệm net đều đứng bên cười trộm. Bọn họ phát hiện ông anh quản lý mới đến hôm nay không giống với những người khác, có thể dễ dàng làm chị chủ Trần của bọn họ chịu thua, đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Trần Quả ngồi xuống máy tính bên cạnh Diệp Tu, tiện tay đăng nhập Trục Yên Hà. Số lượng người chơi ở chín khu khác cũng không vì khu mới mà bị giảm xuống bao nhiêu, khu càng cũ thì càng như vậy, thực tế là vì để đầu tư vào một tài khoản trong Vinh Quang cũng không phải chuyện dễ dàng. Trục Yên Hà của Trần Quả mất năm năm mới trở thành nhân tài kiệt xuất trong đám người chơi bình thường, làm thế nào dễ dàng vứt bỏ được. Huống chi tất cả mọi người ở khu 10 cuối cùng cũng tiến về bản đồ Thần Chi Lĩnh Vực thôi.

Thần Chi Lĩnh Vực này không phải là một bản đồ bình thường, mà chính là một thế giới khác, mức độ rộng lớn bằng với 5 khu bình thường cộng lại. Nơi đây có phó bản khó ăn hơn, trang bị mạnh mẽ hơn, thêm nhiều vật liệu trân quý và bầu không khí thoải mái hơn. Là cao thủ, sẽ gặp mặt nhau tại Thần Chi Lĩnh Vực, đây mới là vùng đất “nóng hổi” cuối cùng mà người chơi phấn đấu.

Thời gian sắp đến 0 giờ, mười giây cuối cùng, thậm chí có người không kiềm được mà bắt đầu đếm ngược, tiếng nói ngày càng lớn, cuối cùng một tiếng “Không” được phát ra, bảng đăng nhập khu thứ mười đã mất đi vẻ u ám, động tác của mọi người trong tiệm net đều đồng nhịp, tất cả đưa thẻ tài khoản vào nơi đăng nhập, con chuột chỉ vào khu 10.

Trần Quả quay đầu nhìn phía Diệp Tu, kết quả xém thì hộc máu. Ai nấy đều đang đăng nhập, tên này vẫn thảnh thơi mở một trang web lên xem, đưa mắt nhìn thử, vậy mà là hướng dẫn quá trình thực hiện nhiệm vụ cho người mới.

“Đệt, cậu đến cái này cũng không biết? Còn phải coi hướng dẫn?” Nếu không phải thẻ tài khoản hàng thật giá thật kia, Trần Quả đánh chết cũng không tin tên này có tuổi game 10 năm.

“Mấy cái thứ cho người mới thật sự đã nhiều năm không làm rồi, sao còn nhớ rõ a!” Diệp Tu bình thản đáp.

“Lẽ nào từ trước đến giờ cậu không kéo người mới, không hướng dẫn người mới nào?” Trần Quả nói.

“Về mặt này... quả thật không có.” Diệp Tu nói.

“Không có lòng vì cộng đồng gì cả.” Trần Quả khinh bỉ.

“Là không có thời gian.” Diệp Tu nói.

“Người không có thời gian sẽ không chơi game, người chơi game chính là đang dư thừa thời gian.” Trần Quả nói.

“Tôi là đang bận chơi game đó.” Diệp Tu còn nghiêm túc đáp.

“Vậy cậu làm gì?” Trần Quả nói.

“Chơi game a!”

“Ồ, là game thủ đó hả?” Trần Quả nói.

Diệp Tu cười cười: “Còn là loại rất cao cấp.”

“Cao cấp? Tuyển thủ chuyên nghiệp?” Trần Quả ngạc nhiên.

Diệp Tu tự hào gật đầu.

“Giải nghệ rồi!” Trần Quả nói.

“Sao chị biết?”

“Vớ vẩn, tuổi của cậu kìa.” Trần Quả nói.

Diệp Tu cười khổ.

“Chị nói mà, sao chỉ 40 giây đã giết được thằng kia, hóa ra là một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, tuy không có danh tiếng.” Trần Quả nói.

“Không có danh tiếng?”

“Cao thủ chuyên nghiệp nổi tiếng chị đều biết, Diệp Tu? Chị chưa từng nghe qua, không phải không nổi thì là gì?” Trần Quả hỏi.

“Ha ha, hóa ra là vậy.” Diệp Tu cười.

“Đừng vờ vịt nữa, thật ra cậu không phải giải nghệ mà không có chỗ cạnh tranh nên bị đào thải chứ gì?” Trần Quả nói.

Diệp Tu trầm ngâm.

“Thật ngại...” Trần Quả nhận ra những lời này hơi đụng chạm đến chỗ đau của đối phương.

“Không sao.” Diệp Tu thở dài.

“Đừng nản chí, 25 tuổi không tính là già, luyện cho tốt, một lần nữa quay trở về.” Trần Quả an ủi.

“Đang có ý này.” Diệp Tu cười.

“Nếu có ngày đó, chị có việc phải nhờ cậu.” Trần Quả nói.

“Chuyện gì?”

“Xin chữ ký.” Trần Quả nói.

“Việc này cần gì phải đợi ngày đấy, giờ tôi ký ngay cho chị cũng được!”

“Đừng có tưởng bở! Ai muốn chữ ký của cậu, chị là nhờ cậu xin chữ ký thần tượng kìa.” Trần Quả nói.

“Ý? Ai?”

“Tô Mộc Tranh, còn Diệp Thu nữa, Diệp Thu có lẽ hơi khó, tên kia rất thích chơi trò thần bí.” Trần Quả nói.

“Thế cơ à?” Diệp Tu rơi lệ đầy mặt, đồng chí Diệp Thu đang nói chuyện trước mặt chị nè chị hai.

“Đúng vậy, anh ấy hầu như không hề lộ mặt. Chị bảo cậu này, tuy trong giới chuyên nghiệp cậu không hề nổi, dù sao vẫn là người lăn lộn trong nghề, cái này cũng không biết?” Trần Quả bảo.

“Biết chứ, tôi đương nhiên biết rõ, nói chị nghe một bí mật, thật ra tôi chính là Diệp Thu.” Diệp Tu nói.

“Ồ thế à? Chị cũng nói cậu nghe một bí mật, thật ra chị là Tô Mộc Tranh.” Trần Quả nói.

“Tôi thật sự là Diệp Thu.” Diệp Tu khóc.

“Chị thật sự là Tô Mộc Tranh.” Trần Quả nói.

“Tôi...”

“Được rồi không đùa với cậu nữa, tiếp tục xem hướng dẫn của cậu đi!” Trần quả phất tay, cô cũng không phải vì sự bình thản của Diệp Tu mà nổi nóng nữa, đây là người đã từng tham gia giới chuyên nghiệp, dù đã bị đào thải cũng cần gì mình phải để tâm?

Nhưng sau khi tầm mắt trở về trên màn hình máy tính, Trần Quả nhịn không được lại nói một câu: “Nhiệm vụ dành cho người mới cậu không hiểu chỗ nào cứ hỏi chị là được.”

“Tôi muốn tìm tòi một chút, làm mấy nhiệm vụ thưởng điểm kỹ năng và điểm thuộc tính thôi, những nhiệm vụ chỉ thưởng điểm kinh nghiệm và trang bị, vậy thà vào phó bản càn quét còn nhanh hơn.” Diệp Tu nói.

“Đúng nha, lúc này mới giống suy nghĩ của dân lão làng, nhưng cậu không cần tự mình tìm, kéo đến trang cuối hướng dẫn nhìn đi!”

“A?” Diệp Tu nghe xong liền chọn trang cuối nhìn, nhất thời xấu hổ một hồi. Ngẫm lại cũng phải, nhiệm vụ người mới chưa từng biến đổi trong mười năm qua, đã bị người chơi thấu hiểu đến không thể thấu hơn. Suy nghĩ chỉ làm nhiệm vụ có giá trị như hắn, người chơi lâu năm đều sẽ chọn, sao lại không có ai viết một bài hướng dẫn tổng kết được chứ? Lúc này xuất hiện trước mắt chính là hướng dẫn mà hắn cần. Diệp Tu chuẩn bị dựa theo hướng dẫn mà làm, tức thì lệ rơi đầy mặt. Bản thân là người đàn ông được vinh danh bách khoa toàn thư của Vinh Quang! Vậy mà bây giờ phải đi coi hướng dẫn nhiệm vụ dành cho người mới, chuyện này làm sao chịu nổi?

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật