Chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến vừa ra, bên đội 2 rốt cuộc loạn cả lên.
Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi bị chùm tia chính nổ trúng, đừng nói đến bay, không nằm bẹp trên đất là may rồi. Mà sau đó, những chùm tia nhỏ phân tán bốn phía dí thiết tam giác chạy đến rối loạn vị trí.
Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải nào dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy? Hai người họ cùng đội với Tô Mộc Tranh, không bị ảnh hưởng bởi kỹ năng, Vệ Tinh Xạ Tuyến chẳng gây trở ngại gì cho họ. Lúc này, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên vừa đáp xuống đất đã dùng ngay Tam Đoạn Trảm mở đường đánh giết vào giữa trận. Phía bên kia Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải còn nhanh hơn, người chưa đến nơi, đạn đã không ngừng bắn phá sang.
Suy nghĩ hai người giống hệt nhau, đều muốn chớp lấy thời cơ, giết luôn mục sư Thạch Bất Chuyển của Trương Tân Kiệt.
Năng lực chiến đấu của mục sư vốn không mạnh, nay lại mất đi trợ lực, vừa phải trốn Vệ Tinh Xạ Tuyến vừa phải nghênh đón thế công dũng mãnh của hai nhân vật cấp đại thần kia, thao tác của Trương Tân Kiệt vẫn cẩn trọng như cũ, nhưng quả thực đỡ không nổi sự liên thủ của hai đại thần.
Dụ Văn Châu nhìn thấy đối phương rối bời, bèn lập tức tung ngay một đại chiêu. Mưa Hỗn Loạnvừa được gọi ra, bầu trời thoắt cái hỗn độn, không gian u ám ngập đầy vị tà ác. Màn mưa máu màu tím đen rơi xuống, khiến người nhìn thôi đã thấy rợn mình. Hiệu quả đặc thù của Mưa Hỗn Loạn là làm người bị xối phải lâm vào trạng thái hỗn loạn. Trạng thái đấykhiến nhân vật không hành động theo sự điều khiển của người thao tác, dĩ nhiên là một rắc rối to.
Hàn Văn Thanh vốn định đi cứu viện Trương Tân Kiệt, nhưng nhìn thấy kỹ năng này, anh nào dám tiến lên, bèn nhảy khỏi phạm vi kỹ năng rồi đi đường vòng. Kết quả bên kia vang lên mấy tiếng ầm ầm, pháp sư nguyên tố của Sở Vân Tú đã gọi ra mấy bức tường băng, xếp thành một hàng chỉnh tề, cũng không điều khiển tường băng nổ tung, mà thể hiện mình chỉ định ngăn cản.
Bấy giờ, các tuyển thủ của đội 1 không cần người chỉ huy, cứ tự nhiên mà phối hợp cùng nhau, thật sự là vì cục diện đã quá sáng tỏ, mọi người rèn luyện chiến thuật đều rất cao, vậy nên phán đoán đưa ra lúc này giống hệt nhau.
Tiếng vỗ tay của khán giả ở trường quay kéo dài mãi không thôi, trận đấu hôm nay của Ngôi Sao Cuối Tuần quả thực quá nhiều điểm nổi trội. Phần lớn tuyển thủ đều bùng cháy một cách ngoạn mục, liên tục thúc đẩy tình huống lên cao trào. Mà lúc này đây, Tô Mộc Tranh bỗng nhiên tỏa sáng, trở thành tuyển thủ then chốt quyết định thắng bại.
Bốn người đội 2 bị chia cắt và rối loạn đội hình, nhất thời không thể vềtìm cục diện cũ. Dưới thế tấn công phối hợp của Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải, Trương Tân Kiệt rốt cuộc không đợi nổi cứu viện, trở thành tuyển thủ thứ ba mất mạng của đội 2.
Đến lúc này, cục diện gần như ngã ngũ.
Mục sư Trương Tân Kiệt vốn là ưu thế lớn nhất của đội 2. Nay nhân số phe họ yếu hơn, ưu thế lớn nhất cũng đi tong, thật sự rất khó có cơ may thắng cuộc.
Mà oái ăm nhất là đội 1 vẫn chưa chếtngười nào, nếu có thể duy trì đến cuối trận, thế tức là toàn thắng, nói như vậy tuyển thủ đội 2 sẽ có chút bẽ mặt
Có điều, đây cũng chỉ là một trận Ngôi Sao Tụ Hội, nếu trong một trận đấu chính thức, đánh đến đây, đội 2 chắc chắn sẽ liều mạng, nhưng trong trận này, phần lớn sẽ không quá nghiêm túc.
Thế nhưng, hôm nay đội 2 có Hàn Văn Thanh, ông bạn này sẽ không bao giờ lùi bước dù bất cứ lúc nào.
Đội 1 nhìn thấu, họ cũng không muốn đẩy các tuyển thủ đội 2 vào tình thế quámất mặt.Thế làhọ bèn lấy cứng chọi cứng, đánh qua quýt cho hết trận. Đến cuối cùng, đội 2 bị diệt sạch, mà đội 1 cũng tiêu mất ba em, tình huống toàn thắng không xảy ra.
Hồi cuối, hầu như không ai tính toán chuyện thắng bại, đánh cho thỏa mắt người xem. Mặc dù không đẩy trường quay lên cao trào gì, song vẫn duy trì được bầu không khí. Tiếng vỗ tay vỡ òa ngay giây phút Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh đội 2 ngã xuống. Không ít người theo phe đội 1 đứng bật dậy, hò hét tên tuyển thủ mình ủng hộ. Mà chắc chắn rằng, tiếng kêu gọi ba chữ “Chu Trạch Khải” hoàn toàn lấn át.
“Lão Hàn này thật là, liều mạng đến thế…” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm lần nữa. Hàn Văn Thanh vẫn đánh thật tới phút cuối, nếu không phải đội 1 sau cùng vội chỉnh đốn thái độ, không chừng sẽ bị Hàn Văn Thanh nổi sung xử sạch.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả có mặt, mười hai tuyển thủ bước xuống từ bục đấu, mà tất cả tuyển thủ ngôi sao từng tham gia phầnđấu cá nhân và tổ đội trước đó cũng đều tề tựu ở giữa sân. Trên bảng đồ điện tử hiện ra điểm tích lũy cuối cùng giữa hai bên, đội 1 giành thắng lợi. Người theo phe đội 1 hào hứng vô cùng, còn người ủng hộ đội 2 dẫu biết trận Ngôi Sao Tụ Hội chẳng là gì, nhưng trong lòng vẫn thấy tức anh ách.
Đến cuối cùng, tuyển thủ đại diện cho tất cả Ngôi Sao Tụ Hội nhận phỏng vấn, lại chính là Chu Trạch Khải của Luân Hồi, dù sao cũng là sân nhà người ta, phải cho họ chút mặt mũi.
Sau cùng, cậu ta chỉ nói đơn giản mấy lời khách sáo: trận đấu rất đặc sắc, khán giả rất nhiệt tình, Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay rất thành công, mong lần sau có thể tham gia nữa.
Với phong cách của Chu Trạch Khải, nói những lời này sẽ mất rất nhiều sức, thực tế là như sau.
Trận đấu có đặc sắc không?
Ừm.
Khán giả nhiệt tình chứ hả?
Nhiệt tình.
Cảm thấy Ngôi Sao Cuối Tuần năm nay tổ chức thế nào?
Rất thành công.
Có chờ mong gì cho năm sau không?
Có thể tiếp tục tham gia.
Thế thôi…
Tiết mục chính thức kết thúc, sau đó là hoạt động phát quà kỷ niệm, bên trong không thiếu các vật phẩm ký tên của nhóm tuyển thủ ngôi sao. Nếu đổi lại trước đây, Trần Quả liều mạng cũng phải cướp cho bằng được chữ ký của Tô Mộc Tranh. Nhưng hiện tại đã biết thân phận của Diệp Tu, Trần Quả lập tức thấy mình hơn hẳn người. Bởi cô rất rõ ràng, với mối quan hệ với Diệp Tu, muốn Tô Mộc Tranh ký tên thật sự dễ như bỡn. Cứ thế, tâm tình cũng không quá bức thiết tranh giành nữa.
Song cũng bởi quan hệ với Diệp Tu, hai người gặp chút rắc rối lúc ra ngoài. Họ bị một đám ký giả mai phục, vừa nhìn thấy cả hai xuất hiện thì một rừng bút ghi âm đồng loạt chìa đến, hỏi han tình hình của Diệp Thu.
Trần Quả định một mực bảo “không biết”, kết quả bị Đường Nhu âm thầm kéo lại, sau đó chủ động tiến lên lịch sự trả lời từng câu thắc mắc của phóng viên.
Mà sau khi nghe câu trả lời của Đường Nhu, Trần Quả cũng sực tỉnh, thầm than bản thân mình quá sơ ý.
Luôn miệng bảo “không biết” có khác gì “không thể nói” đâu, đó là biết mà không chịu nói thôi. Nếu nói như vậy, khó đảm bảođám ký giả phiền phức sẽ không tiếp tục đào sâu tìm hiểu lắm.
Mà câu trả lời của Đường Nhu cũng không phải một mực phủ nhận, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ. Bịa ra một chi tiết, rằng hai cô cũng không biết người đó là Diệp Thu, chỉ trùng hợp ngồi cạnh, quen biết nhau như khán giả bình thường.
Câu trả lời này gây được lòng tin rất cao. Đừng nói là hai khán giả bình thường, ngay cả khi Diệp Thu có nghênh ngang đi qua trước mặt đám ký giả, họ cũng chưa chắc biết được đó là ai.
Phóng viên đành hỏi hai người có chụp hình lại không, chuyện này tất nhiên không rồi. Sau đó lại nhờ họ miêu tả sơ qua dáng vẻ Diệp Thu, lần này thì đến phiên Trần Quả ra tay. Không phải cô am hiểu việc miêu tả, mà vì cô là một trong những fan hâm mộ của Diệp Thu, đọc qua không ít lời đồn trên mạng về dáng vẻ tên này. Giờ lấy đại vài chi tiết ra nói, phóng viên nghe xong, cảm thấy rất khớp với những tin tình báo trước đấy, nên không nghi ngờ gì thêm.
Thuận lợi đuổi được đám phóng viên, hai người bèn thở phào nhẹ nhõm. Đường Nhu có tinh thần cảnh giác hơn hẳn Trần Quả, lúc đi khỏi còn để ý xem có anh paparazi nào bám đuôikhông. Chừng thấy rõ không có tên nào, mới yên tâm cùng Trần Quả quay về khách sạn.
Ngôi Sao Cuối Tuần thế là kết thúc trong viên mãn, người không ra khỏi khách sạn như Diệp Tu sớm đã xem xong tắt ti vi rồi. Lúc hai người trở về, hắn đang nằm bò trên máy tính chơi game.
Cơn kích động trong lòng Trần Quả nào lắng nhanh như vậy. Bây giờ biết được thân phận thật sự của Diệp Tu, hẳn nhiên rất muốn nghe những lời bình của bậc đại thần mà trước đây mình luôn cảm thấy không thể nào nghe được.
“Tô Mộc Tranh đột nhiên phát huy là điểm then chốt quyết định thắng lợi của phần đấu đoàn đội.” Diệp Tu quả thật nói ngay vào chuyện mà Trần Quả thích nghe. Cô nàng hào hứng rung đùi đắc ý, như thể con nít vừa được kẹo, tâm tình vô cùng mỹ mãn quay sang tám chuyện với Đường Nhu. Tới lúc buồn ngủ rồi mới đá Diệp Tu về phòng, tắt đèn lên giường.
Sáng hôm sau trả phòng, ba người ngồi máy bay trở về. Ở sân bay, Trần Quả hết nhìn đông lại nhìn tây, thử nhìn xem có tình cờ đụng độ với đám người bên câu lạc bộ Gia Thế cùng đường về với mình không. Tuy hiện tại đã mất hết cảm tình với câu lạc bộ này, nhưng sự yêu thích dành cho Tô Mộc Tranh của Trần Quả chưa từng phai nhạt. Còn những giải đấu sau này nên mong Gia Thế thắng hay thua? Vấn đề đấycũng khiến Trần Quả bắt đầu xoắn xuýt.
Mong thắng thì không cam lòng thay Diệp Tu, mong thua thì lại thấy Tô Mộc Tranh vẫn thuộc câu lạc bộ Gia Thế quá đáng thương.
“Nhưng với điểm tích lũy mùa này của Gia Thế, thắng hay thua cũng chẳng còn quan trọng nữa há?” Lên máy bay, Trần Quả rốt cuộc tìm được một giải pháp yên lòng.
“Ờ.” Diệp Tu ngồi bên gật đầu.
Gia Thế có Tôn Tường tham gia qua được giai đoạn biến động, thành tích hiện giờ đã chuyển biến tốt, vị trí trên bảng xếp hạng cũng vững vàng tiến lên. Thế nhưng, quá khứ sa sút quá rõ, giờ muốn về tranh giải tứ kết cũng không phải nhờ mỗi nỗ lực là thôi, chiến đội phải phát huy điên cuồng trước đó nữa mới được. Chuyện vào trận tứ kết không còn khả năng gây tranh cãi nữa rồi. Chủ đề khiến fan hâm mộ Gia Thế thích thú vẫn là những sự sự việcnhư mùa giải tiếp theo, tương lai sau này vân vân.
Mà hiện tại trên mạng, fan Vinh Quang cũng đang tập trung bàn tán về các trận đấu nổi bật dịp này. Từ chuyện Tân Binh Khiêu Chiến ở ngày đầu cho đến hoạt động của ngày thứ hai rồi trận đấu của toàn bộ tuyển thủ trong ngày thứ ba, quả thực có quá nhiều vấn đề để nói. Lúc nhóm Diệp Tu về đến tiệm net Hưng Hân, vài khách quen nhìn Đường Nhu và Trần Quả với ánh mắt ngưỡng mộ như thể bọn họ là anh hùng. Đều là fan hâm mộ Vinh Quang, cả lũ dĩ nhiên xem Ngôi Sao Cuối Tuần, chuyện hai mỹ nữ lộ diện ngày thứ hai làm ai ai cũng bất ngờ. Cái cảm giác có người quen lên tivi lạ lùng lắm đó.
Trần Quả vui vẻ đón nhận sự hâm mộ của mọi người, từ độ cao tám ngàn mét trên trời đáp xuống, sự nhiệt tình của cô vẫn chưa từng nguội bớt, tiếp tục tám quên trời quên đất với mấy khách quen trong tiệm.
“Em Đường lợi hại quá ta, đánh thắng cả tuyển thủ chuyên nghiệp…” Thật ra mọi người chú ý Đường Nhu nhiều hơn. Người chơi thường nào ai suy nghĩ lớn gan như Đường Nhu, có thể thắng được tuyển thủ chuyên nghiệp một ván, mọi người cũng thấy giỏi lắm rồi.
“Ha ha ha, người trong tiệm net chị đều là nhân tài cả đấy!” Trần Quả cũng chẳng buồn để bụng, còn rất chi là đắc ý hùa theo. Nhưng lúc nói lời này, lại vô tình mà cố ý liếc về phía Diệp Tu. Song Diệp Tu đã chiếm máy tập trung lên mạng, không hề chen chân vào cuộc tranhluận của mọi người.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật