Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 270: Ý chí đấu giả

Chương 270: Ý chí đấu giả

Đường Nhu cuối cùng cũng đánh trúng Kiếm Phong Sở Chỉ, nhưng cái giá phải trả thực sự rất lớn. Hàn Yên Nhu nháy mắt đã bị một đám tiểu quái bu vào đánh, thanh HP tụt xuống còn một phần ba. Sự áp chế cấp bậc không chỉ ảnh hưởng đến khả năng kháng damage, mà còn vì khi nhỏ hiếp yếu nên thương tổn tăng lên gấp vài lần.

So với cô, Kiếm Phong Sở Chỉ lại không bị thương nhiều.

Chắc chắn không thể kéo dài thế được.

Pháp sư chiến đấu là một nghề đặc biệt trong hệ Pháp Sư, bọn họ có 3,5 điểm sức lực tăng trưởng, hoàn toàn không thua kém bất kỳ một kiếm khách nào. Nhưng ở phương diện thể lực, pháp sư chiến đấu cũng vẫn yếu như các pháp sư khác. Thể lực tăng trưởng 2,5 điểm tất nhiên không thể sánh bằng 3,5 điểm của kiếm khách.

Điểm tăng trưởng của thuộc tính là điểm mà hệ thống tự động cộng cho nhân vật sau mỗi lần lên cấp. Sức lực tăng trưởng 3,5 có nghĩa là cứ mỗi một cấp lại nhận thêm được 3,5 điểm sức lực. Mà điểm tăng trưởng khác nhau, trừ số điểm cố định mà nhân vật nhận được sau mỗi lần tăng cấp khác nhau thì mỗi một điểm thuộc tính cơ bản đều sẽ thể hiện ra sự chênh lệch trong các thuộc tính khác.

Pháp sư chiến đấu và kiếm khách cũng giống như vậy, mặc dù điểm sức lực tăng trưởng như nhau, điểm công kích vật lý, điểm phòng ngự và trọng lượng khi không có trang bị của hai nghề không hề chênh lệch, nhưng do điểm thể lực tăng trưởng khác biệt nên kể cả khi hai bên đều có 100 điểm sức lực đi chăng nữa thì lượng HP và sức bền của pháp sư chiến đấu vẫn thấp hơn kiếm khách. Điểm thể lực tăng trưởng của pháp sư chiến đấu đã ít, lại chưa kể đến thuộc tính trang bị của hai nghề khác nhau, dù thế nào thì pháp sư chiến đấu cũng không thể bằng kiếm khách được.

Mà nói đến trang bị, pháp sư chiến đấu mặc giáp da, kiếm khách mặc giáp nhẹ, điểm phòng ngự kém hẳn một bậc.

Thể lực và phòng ngự đều không bằng, pháp sư chiến đấu lấy gì để cù nhây với kiếm khách?

Huống chi cấp của Kiếm Phong Sở Chỉ rất cao.

Huống chi đối thủ của Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ có mình Hàn Yên Nhu, mà cô, ngoài gã ta ra còn phải đối đầu hơn chục cư dân hung tàn và thêm một kẻ trộm Noel đang dương oai diễu võ kia nữa.

Cực kỳ khó nhằn.

Tuy nhiên, so với K.O Diệp Tu, Đường Nhu vẫn thấy đây không phải là một nhiệm vụ bất khả thi.

Tay Hàn Yên Nhu vung chiến mâu ngăn đám quái bên người lại, rồi nhanh tay nuốt một bình HP.

Muốn chiến đấu liên tục ở cường độ cao nhất thì phải kiểm soát được tiết tấu cắn thuốc, khi thấy thanh HP và mana bắt đầu tụt xuống, phải biết dùng thuốc có ý thức.

Lúc này những gì Diệp Tu từng dạy đều hiện lên trong đầu, Đường Nhu biết rằng trận này không thể không gian khổ, cô lại càng chuyên tâm cố gắng.

Long Nha!

Trường mâu Xích Nguyệt đâm ra, sượt qua người hai cư dân phóng thẳng tới Kiếm Phong Sở Chỉ, Kiếm Phong Sở Chỉ vội vàng xoay người né được, lập tức Hàn Yên Nhu liền tung ra một chiêu Lạc Hoa Chưởng đánh mấy tiểu quái trước mặt ngã trái ngã phải, khiến Kiếm Phong Sở Chỉ bên cạnh chúng hết đường trốn tránh.

Kiếm Phong Sở Chỉ vội vàng nhảy cao, một thao tác này vô cùng xuất sắc, vừa chuẩn tránh được đám quái đang bị xô đến. Liếc mắt xuống dưới, gã nhìn thấy một sơ hở cực lớn của Hàn Yên Nhu, hai tay bèn lập tức nắm chặt thanh kiếm quang định bổ một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn, nhưng trong đầu chợt nghĩ tới điều gì, lệnh thực hiện cuối cùng lại không đánh ra.

Kỹ năng chưa ra nhưng thao tác thi triển đã xong, kỹ năng đương nhiên sẽ bị đóng băng không xài được. Tuy trông như đang lãng phí một chiêu, nhưng trong những cuộc đấu cao cấp, những chiêu giả bộ như thế lại thường ẩn chứa ý đồ.

Có điều, Kiếm Phong Sở Chỉ không định xài chiêu giả gì, nhân vật đáp vững trên đất, gã cong khóe miệng cười khẩy: “Muốn gạt anh mắc mưu? Mỹ nữ à, cưng còn ngây thơ quá!”

Kỹ năng Ngân Quang Lạc Nhẫn có thể đánh trúng Hàn Yên Nhu nhưng sóng địa chấn của nó cũng sẽ đánh trúng đám quái xung quanh. Chỉ chớp mắt Kiếm Phong Sở Chỉ đã đoán được ý đồ của Hàn Yên Nhu, cô nàng muốn lừa mình cướp thù hận của đám quái đây mà.

“Cưng cứ từ từ chơi đi há!” Kiếm Phong Sở Chỉ cười tung một chiêu Tam Đoạn Trảm, tuy không đánh tới Hàn Yên Nhu, nhưng kéo dãn được một khoảng khá xa.

Kế hoạch của Đường Nhu thất bại, thấy Kiếm Phong Sở Chỉ không mắc mưu lại còn trốn được rất xa, cô liền có cảm giác không ổn. Tính lừa gạt tên gừng càng già càng cay này, quả thật ngây thơ quá rồi.

Có lẽ mình chỉ có thể dựa vào những thao tác quyết tiến không lùi thôi.

Dưới chân Hàn Yên Nhu là Huyễn Văn không thuộc tính tăng tốc độ di chuyển, trên tay là Huyễn Vân thuộc tính Hỏa tăng sức lực, toàn thân trên dưới sung mãn, cô dũng cảm lao thẳng về phía Kiếm Phong Sở Chỉ.

Ngược lại Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ muốn thăm dò tính cách và ý định của cô, gã không tiếp tục kéo dài nữa mà chỉ quay đầu bỏ chạy. Tuy rằng Hàn Yên Nhu có ưu thế về tốc độ di chuyển, nhưng Kiếm Phong Sơ Chỉ rất thảnh thơi còn cô lại bị một đám quái dài dằng dặc bám theo sau, cứ mỗi lần đánh trúng Kiếm Phong Sở Chỉ, thì không thể nào đánh tiếp chiêu thứ hai. Nếu Đường Nhu phớt lờ lũ quái đang bám đuôi, cô chắc chắn sẽ ngã xuống trước tiên.

Cho dù như thế, thanh HP của Kiếm Phong Sở Chỉ cũng tụt không ít. Thế nhưng Kiếm Phong Sở Chỉ không hoảng hốt chút nào, gã chỉ từ tốn uống một bình máu, lại còn uống trước mặt Hàn Yên Nhu, đường đường chính chính uống cho cô xem.

Mấy kỹ xảo chơi game mà Diệp Tu dạy hoàn toàn không phải bí thuật hiếm lạ gì, đó chỉ là điều cơ bản mà bất kỳ ai muốn thành cao thủ cũng phải học.

Thực ra người hiểu lý thuyết không hề ít. Giống như ở Thần Lĩnh Chi Vực, cứ quơ tay là vơ được một đống. Có điều, hiểu thì hiểu, vận dụng được mới tính là cao thủ, còn vận dụng được tới đâu, đấy mới là chỗ chênh lệch của mỗi người.

Đương nhiên là Kiếm Phong Sở Chỉ cũng biết phương pháp chiến đấu liên tục trong thời gian dài, gã không chút hoang mang dùng thuốc, lại còn dùng đến kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên là để Đường Nhu tuyệt vọng.

Kiếm Phong Sở Chỉ vốn không để ý thời gian, thoáng nhìn thử mới thấy hoảng sợ. Hai người dây dưa đã hơn 20 phút rồi!

20 phút cùng với hơn chục con quái bu quanh, hơn chục con quái cao hơn 6 cấp, thế nhưng cô nàng vẫn trụ nổi, lại còn quyết chí muốn đuổi giết mình, con nhỏ này ác độc quá đi!

Kiêu ngạo cắn thuốc, ngay tức thì gã nhìn thấy đối phương vừa tiến về phía mình vừa cắn thuốc theo.

Không hề dao động, không hề từ bỏ, chỉ một hành động cắn thuốc nho nhỏ đã bộc lộ rõ ràng sự cố chấp của mình.

Người như thế chỉ có thể đánh ngã, đánh bại, đánh chết. Ngoài ra không gì có thể khiến cô ta bỏ cuộc.

“Có tài đấy.” Kiếm Phong Sở Chỉ bắt đầu trò chuyện, “Nhưng hơi chán rồi đó!”

Đường Nhu không thèm để ý, chỉ thao tác Hàn Yên Nhu tiếp tục đuổi theo, mà Kiếm Phong Sở Chỉ vẫn tiếp tục trốn tránh. Cảnh tượng này giống hệt như diều hâu bắt gà con, nhưng là có chút ngược đời, lúc này sau lưng Hàn Yên Nhu lại có thêm một đám gà con, hơn nữa còn là một đàn gà con rất hung hãn, một lòng muốn mổ chết cô.

“Xem kiếm!” Kiếm Phong Sở Chỉ đột nhiên hét to, Hàn Yên Nhu vội vàng khựng chân lại.

“Ha ha ha ha, lừa cưng chơi đó mà!” Kiếm Phong Sở Chỉ cười lớn, trông như quá chán nên tìm chuyện để làm.

Mà trong 20 phút gian khổ giằng co đấy, trạng thái của Đường Nhu cũng giảm bớt. Khí thế quyết tiến không lùi của cô đã bị ngăn cản, cô rốt cuộc bị đám quái quấy rầy. Đường Nhu đành để Hàn Yên Nhu đứng lại quần nhau với chúng, có vẻ không còn rảnh để chú ý đến Kiếm Phong Sở Chỉ nữa.

“Móa.” Kiếm Phong Sở Chỉ rốt cục có thể đứng lại, gã thở dài một hơi.

“Sớm biết như vậy còn lề mề làm gì! Cưng mau chết đi nào, lãng phí thời gian chi nữa!” Nhìn Hàn Yên Nhu đau khổ chống đỡ đàn quái, Kiếm Phong Sở Chỉ kêu lên.

“Ai làm kiếm khách cũng thích nói chuyện nhỉ.” Từ nãy đến giờ luôn giữ im lặng, Đường Nhu bất thình lình nói một câu.

Giọng nói nghe hay thế.

Kiếm Phong Sở Chỉ cảm thấy nắm chắc thắng lợi, nhưng suy nghĩ đầu tiên xuất hiện lại là cái này. Tiếc rằng gã cũng nghe thấy sự lạnh lùng và sát khí trong giọng nói ấy, mà quả thật cũng không có gì lạ, cô nàng bị trêu đến vậy, còn hớn hở mới là chuyện lạ.

“Anh nói nhiều vậy mà không chán sao?” Cùng lúc âm thanh vang lên là một tiếng nổ ầm ầm đinh tai, một tia sét bổ đôi bầu trời của thành Tội Ác, đám quái bên cạnh Hàn Yên Nhu đột nhiên bay lên. Lạc Hoa Chưởng, là Lạc Hoa Chưởng đi đôi với sấm sét, trông Hàn Yên Nhu càng thêm hùng hồn gấp bội. Kiếm Phong Sở Chỉ cứ ngỡ mình nhìn thấy ảo giác, Lạc Hoa Chưởng bị áp chế cấp bậc thế nhưng mạnh hơi quá rồi đấy?

Kiếm Phong Sở Chỉ không kịp suy nghĩ nữa, bởi Hàn Yên Nhu lại lao thẳng đến trước mặt gã.

“Cưng cố chấp thật đấy.” Giọng Kiếm Phong Sở Chỉ nghe có chút bó tay nhưng kiếm của gã tuyệt không như vậy, một chiêu Rút Đao Trảm đã xong. Cô nàng này dây dưa với đám quái lâu như vậy, mình chỉ mới chém chúng hai phát, chắc không hút nhiều thù hận lắm đâu.

Kiếm Phong Sở Chỉ suy tính rất kỹ, một kiếm vung tới không hề lưu tình.

Hàn Yên Nhu nhảy lên cao, nhảy qua khỏi đường kiếm khí của Rút Đao Trảm.

“Chậc…………” Kiếm Phong Sở Chỉ không thể không thừa nhận thao tác của Hàn Yên Nhu quả thật rất lợi hại, lợi hại hơn cả mình.

Long Nha!

Hàn Yên Nhu nhanh chóng phóng ra một kích trên không.

Kiếm Phong Sở Chỉ cũng không hoảng không loạn, nhẹ nhàng nhảy về sau.

Một tiếng “Phập” vang lên, trúng.

“Thế đéo nào?” Kiếm Phong Sở Chỉ kinh ngạc, một mâu này sao có thể đâm trúng mình… Hình như tốc độ tấn công của cô nàng đột nhiên nhanh hơn?

Còn không kịp ngẫm nghĩ vấn đề này, Kiếm Phong Sở Chỉ đột nhiên để ý thanh HP của mình. Gã không thể không để ý đến, bởi trúng một chiêu Long Nha thôi làm sao thanh HP có thể tụt xuống nhiều như vậy?

Vừa rồi chẳng qua chỉ là một chiêu Long Nha mà đã mất nhiều máu đến thế ư? Thanh HP của mình lúc trước không phải còn đầy nguyên cây sao? Không đúng tí nào, hình như gã thật sự nhìn thấy thanh máu tụt cái vèo.

Lại một vòng cung đỏ lao tới.

Cái gì? Chiêu theo tiếp theo đã tới? Thật sự trở nên nhanh hơn ư?

Kiếm Phong Sở Chỉ mới chỉ kịp nghĩ vậy, cả người đã bị đánh bay lên.

Hai lần đâm thẳng liên tiếp đâm mạnh vào người gã. Liên Chớp!

Còn chưa kịp văng ra, kích thứ ba đã chọc vào cơ thể đang lơ lửng giữa trời của gã, kéo gã một vòng lớn quay trở về.

“Không đúng! Sao tổn thương lại cao thế được? Chỉ là ba kỹ năng thôi mà!” Kiếm Phong Sở Chỉ lúc này đã hoàn toàn luống cuống.

Long Nha, Thiên Kích, Liên Chớp, chỉ ba kỹ năng nhưng thanh HP của gã đã tụt còn một nửa.

Bị Viên Vũ Côn quất cho té chổng vó, góc nhìn của Kiếm Phong Sở Chỉ thoáng lia trúng Hàn Yên Nhu, xung quanh cô đang được bảo phủ bởi một vầng hào quang vàng nhạt. Trước đó do mưa phùn quá to, gã không hề để ý tới.

Kiếm Phong Sở Chỉ lập tức ngây người.

Gừng càng già càng cay như gã đương nhiên không thể không biết kỹ năng này.

Kỹ năng thức tỉnh của pháp sư chiến đấu cấp 50: Ý Chí Đấu Giả!

Sao nó có thể xuất hiện vào lúc này?

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật